Editor: Bơ Mặn.
Giang Phóng chấp nhận lời mời đóng vai nam thứ của đạo diễn Phó, nhưng anh muốn đề ra một số ý kiến trong hợp đồng sắp ký.
Chỉ cần anh chịu nhận vai, đạo diễn Phó sẽ không phản đối.
Tỷ lệ chi phí - lợi ích của Giang Phóng cao hơn nhiều so với các ngôi sao lưu lượng khác, sự xuất hiện của anh giống như là đến để phổ độ cho ông vậy, khiến ông nhìn thấy nhiều hy vọng hơn.
Đến tối khi mọi người trở về, Giang Phóng liền kể việc mình đã bàn chuyện hợp tác với đạo diễn Phó lúc chiều.
Hiện tại Trình Tứ đã quen ăn cơm ở đây mỗi ngày, khỏi cần Giang Phóng gọi, sau khi tan làm, thay quần áo ở nhà xong thì hắn sẽ tự đi qua.
"Cho nên em đã đầu tư hết tiền lương của mình vào đó?"
Giang Phóng gật đầu: "Em đã xem qua các bộ phim mà chú ấy từng quay, đạo diễn Phó này cũng giống như đạo diễn Chu, đều là kiểu người rất nghiêm khắc với tác phẩm của mình, hơn nữa còn khá chú trọng đến cốt truyện. Em còn nghe nói, kịch bản của bộ phim khoa học viễn tưởng này là do chú ấy và biên kịch cùng viết ra, bao gồm cả hai bộ phim đắt vé lúc trước cũng là như vậy."
"Có một số đạo diễn lớn chú trọng đến sự mãn nhãn thị giác, cùng với biểu hiện của các nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng điều này không đủ thực tế, cũng không đủ bình dân, có đôi khi khán giả sẽ không thể đồng cảm với bộ phim, cho nên có một số bộ phim có thể thành công, nhưng đa phần đều là thất bại. Mà phim của đạo diễn Phó thiên về những con người nhỏ bé trong thực tế, mang màu sắc của chủ nghĩa anh hùng, nhưng nhiều hơn là sự phản ánh về xã hội hiện thực."
Có người thành công không phải là không có lý, người càng có trách nhiệm với tác phẩm của mình, thì thành công của họ đều là một phần tất yếu.
Giang Phóng đổi cát-xê thành khoản đầu tư, ngoại trừ kịch bản hay thì anh còn coi trọng sự nghiêm túc và chịu trách nhiệm của đạo diễn Phó đối với công việc này.
"Quan trọng nhất là, nếu bộ phim này thành công, chẳng phải em sẽ được chia càng nhiều tiền hay sao?"
Phần đầu nghe anh nói cực kỳ sang chảnh, cứ như việc chuyển đổi cát-xê là để ủng hộ cho ước mơ của đối phương, cuối cùng vẫn là vì tiền thôi.
Trình Tứ bật cười: "Lỡ như thất bại thì sao?"
Giang Phóng: "Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, em rất ít khi thất bại."
Giang Tề: "Anh hai, anh rể nói là lỡ như."
Giang Phóng liếc xéo cậu một cái: "Nếu không thu tiền về được, anh cũng không có tổn thất quá lớn, quá lắm là ít đi một chút cát-xê."
Giang Tề: "Nếu anh thiếu tiền, thì em có tiền, có thể cho anh xài."
Trình Tứ nhướng mày: "Anh trai em thiếu tiền thì còn chưa tới lượt em đưa tiền cho em ấy xài."
Giang Tề: "..."
Trình Tứ lấy một tờ khăn giấy lau khóe miệng, chậm rãi nói với Giang Phóng: "Bộ phim này còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Giang Phóng gắp một đũa rau xanh, sau khi ăn xong rồi mới nói: "Lúc chiều em cũng hỏi rồi, đạo diễn Phó nói còn cần ít nhất hai trăm năm mươi triệu nữa, sau này nếu vượt ngân sách thì còn phải bổ sung thêm, anh muốn đầu tư à?"
Trình Tứ đặt hai tay ở trên bàn, nhìn chăm chú vào anh rồi cười nói: "Em đã đầu tư tất cả cát-xê của mình vào đó, chứng minh bộ phim này thật sự đáng đầu tư, anh là doanh nhân, không có lý nào lại để mặc lợi ích ở trước mắt mà không cắn một miếng."
"Tin tưởng em vậy à?" Giang Phóng nghiêng đầu nói, "Anh không sợ thua lỗ sao? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của em."
Trình Tứ nói: "Không sợ, việc đầu tư ở một cấp độ nào đó cũng là kiểu tâm lý của dân cờ bạc, hơn nữa dù có thật sự thua lỗ thì cũng không sao, anh không thiếu tiền."
"Anh thắng rồi." Giang Phóng giơ ngón tay cái lên.
Giang Tề cũng tặng cho hắn một like, "Anh rể thật là quyết đoán, hai trăm năm mươi triệu, nói đầu tư là đầu tư ngay."
Giang Phóng: "Nếu anh có tiền thì anh cũng đầu tư, em biết Uông Hạo An bị bắt không?"
Giang Tề gật đầu: "Có nghe nói qua, bộ phim ba năm trước của đạo diễn Phó hình như cũng do ông ta đầu tư."
Giang Phóng: "Anh đã xem những bộ phim điện ảnh mà Uông Hạo An đầu tư trong những năm gần đây, về cơ bản đều là lời nhiều lỗ ít. Nếu nói ánh mắt đầu tư của ông ta không tệ, nhưng trước đây hầu hết các bộ phim ông ta đầu tư chỉ từ ba mươi đến năm mươi triệu, lần này lại đầu tư hẳn hai trăm triệu trong một lần, điều này chứng minh cái gì?"
Giang Tề: "Chứng minh cái gì?"
Trình Tứ nhấp một ngụm nước: "Chứng minh ông ta rất coi trọng bộ phim này, không ngần ngại đầu tư toàn bộ dòng tiền lưu động của công ty vào đó."
Giang Phóng: "Không sai, đối với một công ty, tiền mặt quan trọng hơn lợi nhuận, nếu như Uông Hạo An là một con bạc chính cống thì cũng thôi. Nhìn chung những khoản đầu tư trong quá khứ, rõ ràng ông ta quen với việc chịu đựng rủi ro hơn, cho nên nếu ông ta đã dám đầu tư hai trăm triệu, thì chứng minh ông ta tin tưởng ít nhất 80% rằng mình sẽ có thể kiếm lại được tiền."
Giang Tề nghe bọn họ nói chắc nịch như vậy thì cũng động lòng, "Nếu không thì em cũng đầu tư vài triệu?"
Giang Phóng: "Anh không ủng hộ, cũng không phản đối, em tự quyết định."
Giang Tề do dự mấy giây, "Em muốn đầu tư, dù sao nếu thua lỗ, thì các anh còn lỗ nhiều hơn em."
Giang Phóng dùng ánh mắt róc xương liếc cậu một cái: "Thằng nhóc thối."
Giang Tề cười hì hì.
Cơm nước xong xuôi, Giang Phóng sai Giang Tề đi rửa chén, còn anh và Trình Tứ thì ra ngoài tản bộ cho tiêu thực.
Buổi tối ở tiểu khu rất yên tĩnh.
Tháng chín ở thành phố Yến, khí hậu ban ngày đã giảm xuống còn hơn 20 độ, ban đêm thấp nhất thì khoảng mười mấy độ.
Lúc ra ngoài hai người còn mặc thêm áo khoác, Giang Phóng cũng mang theo điện thoại di động.
Sau khi xuống lầu, anh gọi cho đạo diễn Phó trước tiên, hẹn ông ngày mai ra ngoài bàn bạc hợp đồng mới, còn nói đã giúp ông tìm được một nhà đầu tư mới, phía họ đồng ý đầu tư hai trăm năm mươi triệu.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đồ đạc rơi vỡ, phải rất lâu sau mới nghe thấy đạo diễn Phó nói chuyện.
"Được, cậu cứ báo thời gian và địa điểm."
"Vậy ở quán trà Du Thảo đi, thời gian là sáu giờ rưỡi tối mai."
Đạo diễn Phó đương nhiên không có vấn đề, đến khi cúp thì ông còn chưa lấy lại tinh thần.
Sau khi Uông Hạo An xảy ra chuyện, ông đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cũng nhờ những người quen giới thiệu, nhưng đến nay vẫn chưa có tin vui nào.
Đĩa bánh này quá lớn, hai trăm triệu không phải là một con số nhỏ, chưa kể tới những lần bổ sung thêm sau này.
Nếu như phim ông quay có thể loại như trước đây, nhất định sẽ có không ít người sẵn sàng đầu tư.
Loại phim đó có mức đầu tư thấp, cộng thêm chi phí quảng bá, phát hành thì tối đa chỉ từ một đến hai trăm triệu, nếu thiếu thì còn có thể dưới một trăm triệu.
Nhưng bộ phim mới của Phó Tử Sơ (*) lại là thể loại khoa học viễn tưởng đốt tiền nhất, cộng thêm chi phí quảng bá phát hành về sau, tổng chi phí có thể vượt quá năm, sáu trăm triệu.
(*) Mấy chương trước tác giả gõ là Phó Kính Huy, chương này đã đổi thành Phó Tử Sơ, chắc tác quên rồi.
Trừ phi được chia nhỏ ra, nếu không sẽ không có ai tình nguyện ôm đồm đống rủi ro này.
Cũng có một số người coi trọng độ nổi tiếng của Phó Tử Sơ, đồng ý đầu tư mấy chục triệu thử sức, có điều lại muốn nhúng tay vào khâu tuyển diễn viên.
Đối phương muốn cho sao nữ mà mình thích đóng vai nữ chính, lại bị ông không chút do dự cự tuyệt, đương nhiên, khoản đầu tư mấy chục triệu mà đối phương nói cũng tan thành mây khói.
Không còn cách nào khác, Phó Tử Sơ chỉ có thể gọi điện cho các công ty đã đầu tư khác, hi vọng họ có thể đầu tư thêm một khoản nữa.
Không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Giang Phóng.
Ngày hôm sau, trong sự chờ đợi hồi hộp của Phó Tử Sở, cuối cùng cũng đã đến chiều tối.
Hẹn lúc sáu giờ rưỡi, nhưng mới sáu giờ thì ông đã dẫn trợ lý đến.
Giang Phóng và Trình Tứ đều đến sớm mười phút, vừa bước vào phòng được đặt trước thì thấy bọn họ đã đợi sẵn, cũng không gọi món mà chỉ ngồi yên chờ đợi.
Nhìn thấy hai người tới, Phó Tử Sơ liền đứng lên, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Trình Tứ, trông dáng vẻ của đối phương vô cùng trẻ tuổi, trong lòng ông có chút hoài nghi.
"Đạo diễn Phó, đây chính là nhà đầu tư mà tôi nói với chú, anh ấy tên là Trình Tứ." Giang Phóng giới thiệu một phen.
Phó Tử Sơ vội vàng đưa tay ra, "Xin chào anh Trình, tôi tên Phó Tử Sơ, tối qua tôi nghe Giang Phóng nói, anh muốn đầu tư hai trăm triệu?"
Trình Tứ cũng bắt tay một chút để đáp lại, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Giang Phóng: "Ngồi đi."
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại có khí thế chỉ huy một cách rất tự nhiên, hiển nhiên là hắn đã quen với việc lên tiếng ra lệnh.
Phó Tử Sơ lập tức cảm thấy yên tâm hơn, người này có thể đeo trên tay một chiếc đồng hồ xa xỉ trị giá bốn, năm triệu tệ, từ đó độ tin cậy đối với việc đối phương sẵn sàng đầu tư cũng cao hơn mấy phần.
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu gọi món, Phó Tử Sơ chỉ có thể kìm nén sự gấp gáp trong lòng.
Sau khi tất cả món ăn đã được dọn lên, Phó Tử Sơ ăn vài miếng liền không nhịn được nữa.
"Anh Trình, có chắc là anh muốn đầu tư vào phim của tôi không?"
Trình Tứ theo bản năng đang định gắp đồ ăn cho Giang Phóng, lại đột nhiên nhớ ra bọn họ đang ở bên ngoài nên liền dừng lại.
Giang Phóng thấy vậy thì âm thầm bật cười, anh dùng đũa công cộng gắp thức ăn cho hắn một cách công khai, "Tổng giám đốc Trình, ăn đi ăn đi."
"Cảm ơn." Trình Tứ nói xong thì mới đáp lời với Phó Tử Sơ đang có hơi sững sờ: "Chẳng phải cậu Giang đã nói với ông rồi sao?"
Phó Tử Sơ lập tức hoàn hồn, "Đúng đúng đúng, cậu ấy nói anh định đầu tư hai trăm triệu?"
Trình Tứ: "Không phải hai trăm triệu, tôi có thể đầu tư ba trăm triệu, nhưng có một điều kiện."
Tâm trạng của Phó Tử Sơ lúc thăng lúc trầm như trên tàu lượn siêu tốc, mỗi lời nói của đối phương đều khiến ông có một loại tâm trạng khác nhau.
Ông tưởng rằng điều kiện của Trình Tứ sẽ giống như các nhà đầu tư khác, cũng muốn nhét những ngôi sao mà mình quen biết vào đoàn phim.
Trợ lý ra hiệu cho ông đừng kích động, lần trước ông kích động như vậy, cuối cùng việc xin đầu tư đã thất bại.
Phó Tử Sơ nhẫn nại nói: "Anh nói đi."
Trình Tứ: "Điều kiện của tôi rất đơn giản, cơm nước của đoàn làm phim nhất thiết phải ngon miệng."
Phó Tử Sơ: "?"
Giang Phóng giải thích nói: "Là như thế này, tổng giám đốc Trình cực kỳ thông cảm cho sự vất vả của mọi người khi đóng phim, cho nên hy vọng đoàn phim sẽ chuẩn bị các bữa ăn ngon cho diễn viên, vậy thì mọi người cũng sẽ có động lực làm việc hơn."
Trình Tứ: "Hoàn toàn không phải, tôi chỉ không muốn Giang Phóng phải chịu khổ khi ở đoàn phim của các ông mà thôi."
Giang Phóng: "..."
Phó Tử Sơ nhìn hai người, ông vốn cho rằng đối phương vì coi trọng kịch bản nên mới đồng ý đầu tư, nhưng hiện tại xem ra, có thể là bởi vì Giang Phóng đóng phim của mình, cho nên đối phương mới sẵn lòng bỏ tiền.
Phó Tử Sơ yên lòng, như thế tốt hơn, ông không cần suy nghĩ về khả năng tài chính mai sau.
"Tổng giám đốc Trình, anh cứ yên tâm, chỉ cần có đầy đủ kinh phí, tôi còn có thể dành sự ưu ái đặc biệt cho một mình Giang Phóng."
"Ưu ái đặc biệt thì không cần, mọi người ăn cái gì thì tôi ăn cái đó."
Giang Phóng cũng không muốn sau này lại truyền ra tin anh mắc bệnh ngôi sao, chơi trội trong đoàn phim.
Dùng bữa xong, Phó Tử Sơ liền bảo trợ lý lấy hợp đồng ra.
Điều kiện mà Giang Phóng đề nghị lần trước đã được thay đổi trên hợp đồng.
Chỉ khi hợp đồng được ký thì ông mới có thể yên tâm.
Hai bản hợp đồng, một bản của Giang Phóng, một bản của Trình Tứ.
Trình Tứ không ký ngay, hắn chụp hình hai bản hợp đồng, rồi gửi ảnh vào nhóm chat của luật sư Reidar.
Các luật sư trong nhóm nhìn thấy là do ông chủ lớn gửi tới, có đang ăn cũng nhanh chóng ngừng lại.
Trình Tứ yêu cầu bọn họ lập tức xem xét liệu hai hợp đồng có vấn đề gì hay không.
Một đám luật sư đọc đi đọc lại từng chữ một, nghiên cứu hơn mười phút, xác định không có vấn đề gì thì liền gửi kết quả vào nhóm chat.
Trình Tứ liếc mắt nhìn, nói với Phó Tử Sơ đang tràn đầy mong đợi: "Được, ký hợp đồng đi."
Hắn lấy bút ký tên của mình ra, sau đó đưa cho Giang Phóng trước tiên.
Phó Tử Sơ nhìn cây bút theo bản năng, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, chắc chắn ông không mua nổi.
Trong hơn mười phút chờ đợi, Giang Phóng cũng xem xong hợp đồng, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh liền ký tên của mình một cách dứt khoát.
Trình Tứ cũng soàn soạt ký tên của bản thân.
Phó Tử Sơ vượt lên trước cầm hợp đồng liếc nhìn, tảng đá lớn trong lòng ông cuối cùng cũng được thả xuống.
Giang Phóng: "Đạo diễn Phó, khi nào phim sẽ quay, đã tìm diễn viên xong chưa?"
Phó Tử Sơ nói: "Bắt đầu lúc nào cũng được, đã tìm xong các vai chính rồi, vấn đề còn lại không lớn lắm."
Giang Phóng: "Em trai tôi cũng muốn đầu tư mấy triệu, đạo diễn, chú xem có thể cho nó một vai khách mời không ảnh hưởng toàn cục có được không?"
Phó Tử Sơ: "Đương nhiên là được."
Chỉ cần không phải là vai diễn quan trọng thì ông đều có thể đồng ý, về việc từ chối khoản đầu tư tự dâng tới cửa thì lại càng không thể, mấy triệu cũng là tiền.
Giang Phóng: "Vậy chờ khi đoàn phim xác nhận thời gian khởi quay, tôi sẽ dẫn nó đến, chừng nào chú chuẩn bị xong thì báo cho tôi biết trước một tiếng."
Bàn bạc công việc xong, mọi người cũng không đợi thêm mà rời khỏi quán trà, Giang Phóng tạm biệt bọn họ, cùng đi với Trình Tứ.
Hai ngày sau, cuối cùng Giải Trí Huy Hoàng đã chế tác xong nội dung album ảnh cá nhân của Giang Phóng và Giang Tề.
Album ảnh cá nhân ngoại trừ ảnh chụp thì còn có một số nội dung mang tính chủ đề.
Sau khi chế tác xong, họ liền gửi tờ gấp điện tử cho hai người xem.
"Chúng ta cứ xem nội dung của album ảnh, có vấn đề gì thì nói, có thể sửa lại, còn nếu không có thì sẽ bắt đầu xếp lịch chụp ngay." La Vĩ Kỳ nói: "Ngoài ra còn có số lượng đặt trước album ảnh cá nhân."
Vì là quà tặng cho fan hâm mộ nên công ty cũng không có ý định in ấn nhiều lần, cho nên phải dựa vào số lượng đặt trước rồi mới tiến hành in ấn.
"Các cậu nghĩ giá của một album ảnh cá nhân nên là bao nhiêu?"
Giang Tề: "Hả? Sao em biết được, em lại không biết giá vốn là bao nhiêu."
Giang Phóng suy nghĩ một chút rồi nói: "Công ty đã dự toán chi phí chưa?"
La Vĩ Kỳ: "Còn tùy vào số lượng, số lượng đặt trước càng nhiều thì chi phí càng thấp, nhưng điều này cũng khó mà nói chắc, cho nên công ty lấy chi phí hai trăm ngàn bản đặt trước làm thước đo."
Giang Phóng gật đầu: "Đừng ra giá cao quá, album ảnh tôi sẽ không chia phần trăm, công ty có thể cộng thêm một chút phí cho phù hợp với công sức đã bỏ ra."
Giang Tề: "Vậy em cũng giống như anh hai."
La Vĩ Kỳ nhìn bọn họ: "Các cậu thật sự không định chia phần trăm sao?"
Hai người gật đầu.
La Vĩ Kỳ: "Được, tôi sẽ về nói với ông chủ."
Sau khi biết tin này, trong lòng Vương Triệu Trung vô cùng xúc động, không hổ là học thần của đại học Yến, không chỉ học giỏi mà EQ còn rất cao.
Giang Phóng có thể tự quyết định phần của mình, nhưng sẽ không yêu cầu công ty không được kiếm tiền từ fan hâm mộ, cá nhân là cá nhân, công ty là công ty.
Vương Triệu Trung còn phải nuôi sống nhân viên trong công ty, ông không thể làm công việc cực khổ này mà không thu một xu nào.
Buổi tối, Weibo chính thức của Giải Trí Huy Hoàng tung link đặt trước album ảnh cá nhân của hai anh em.
Bởi vì lúc trước đã thông báo, cho nên người hâm mộ đã canh giờ từ sớm.
Giống như tranh giành sản phẩm phát ngôn, fan hâm mộ đã quen với khuôn mẫu này.
Album ảnh cá nhân của hai người được định giá là năm mươi lăm tệ (~189 ngàn đồng) và miễn phí vận chuyển, số lượng đặt trước được nhân viên công tác ghi lại một cách tùy ý, cho nên công ty cũng không nghĩ tới, qua một khoảng thời gian, khi bọn họ bấm vào xem thì chợt phát hiện số lượng đặt trước đã vượt qua sáu trăm ngàn bản.
Đương nhiên, đây là số liệu của Giang Phóng, Giang Tề có hơi ít hơn một chút, nhưng với lưu lượng của cậu thì cũng đã rất khả quan.
Hai mươi bốn tiếng sau, toàn bộ tám trăm ngàn bản trên kệ của Giang Phóng đã bán hết không còn một mống, một số fan không mua được còn yêu cầu chủ shop bán thêm một đợt.
Sau khi biết con số này thì Vương Triệu Trung đã đờ đẫn.
Gấp bốn lần con số hai trăm ngàn mà bọn họ dự tính.
La Vĩ Kỳ cũng bị dọa đến, cái giá bọn họ đưa ra quả thực không đắt, nhưng không ngờ lại có nhiều người đặt trước như vậy, anh ta liền gọi cho Giang Phóng để nói chuyện này.
"Còn có fan nói không mua được, chúng tôi vốn định mở bán bảy ngày, nhưng không tới bảy ngày thì đã bán hết rồi, có cần mở bán tiếp không?"
Giang Phóng không hề do dự: "Nếu đã nói bảy ngày, vậy thì phải tung ra đủ hàng, một khi thị trường đạt mức bão hòa, bọn đầu cơ sẽ không có cơ hội nữa."
Một lát sau, La Vĩ Kỳ lại gọi tới.
"Cậu đỉnh thật, chúng ta thẳng tay tung ra một triệu bản đặt trước, kết quả phía đầu sau (back-end) xuất hiện một số người hoàn tiền, hẳn là bọn đầu cơ."