Một câu không có chuyện gì thì con lên trước của Trình Tứ, ngay lập tức gọi hồn bọn họ về.
"Em gái con vừa mới tiêu 200 vạn."
Mẹ Trình cuồng con gái lật đật khai báo nguyên nhân.
"Lúc trước nó không có như vậy, một đồng cũng không dùng, mẹ với ba con sợ nó bị người ta lừa."
"Vậy gọi nó xuống đây hỏi cho rõ ràng." Trình Tứ thấy chuyện này không có gì khó, ngược lại còn cho rằng hai vị trưởng bối chuyện bé xé to, năm anh mười sáu tuổi đã có thể tự mình xử lý một hạng mục lớn.
"Có làm nó cảm thấy chúng ta đang giám sát nó không, khiến nó không vui thì sao?" Mẹ Trình lo lắng sốt vó, "Dạo gần đây nó lạ lắm, vừa về tới nhà là chui vào trong phòng ở mãi không ra, chẳng lẽ ở trường bị người ta khi dễ bắt nạt?"
Trình Tứ: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, không ai dám khi dễ thiên kim của tập đoàn Trình thị."
Mẹ Trình: "Nếu như có thì sao?"
Trình Tứ ngạc nhiên: "Là do đầu óc có vấn đề?"
Mẹ Trình: "..."
Bà không cảm thấy được an ủi chút nào, thời buổi bây giờ, kẻ điên.....người đầu óc không tỉnh táo hình như rất nhiều.
"Khoảng cách của ba mẹ với nó quá lớn, lúc trước hỏi nó cũng không nói, nếu không con tìm thời gian nào đó hỏi nó thử xem?"
Ở điểm này cả con trai và con gái ngược lại rất giống nhau, đều rất bướng, chuyện không muốn nói, làm cách nào cũng không moi ra được.
"Mẹ cho là giữa con và nó không có khoảng cách?" Trình Tứ cứ như nghe được lời nói hài hước nào đó, đuôi mày sắc như đao nhếch lên một chút.
Chớ nói đến chuyện Trình Tiêu Vũ đi lạc từ năm một tuổi, mãi đến hai tháng trước Trình gia mới tìm được cô về.
Cho dù Trình Tiêu Vũ khi nhỏ không đi lạc, thì giữa bọn họ cũng cách nhau tận mười một tuổi, anh không cảm thấy giữa mình và em gái có đề tài chung gì để nói.
Trình Tứ không nhanh không chậm trần thuật lại: "Chắc là mẹ đã quên, lần đầu gặp con nó đã bị dọa như thế nào, có cần con nhắc lại lần nữa cho mẹ không?"
Mẹ Trình ngay lập tức nhớ lại khuôn mặt con gái cưng khóc đến yếu ớt đáng thương, liền từ bỏ ý định lúc trước.
Nhưng bà vẫn muốn biết tình hình của con gái.
"Đi, lên gọi tiểu thư xuống đây." Trình Tứ làm việc gì cũng như sấm rền gió cuốn, mặc kệ có dọa đến trái tim mẫn cảm của Trình Tiêu Vũ hay không, mười sáu tuổi đã không còn nhỏ.
Khi Trình Tiêu Vũ đi xuống vẻ mặt hơi mờ mịt, tựa hồ không hiểu tại sao anh trai lại đột nhiên tìm mình.
Từ lúc quay về nhà đến giờ, số lần gặp mặt giữa cô và anh trai chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nói chuyện lại càng ít.
Cô rất sợ Trình Tứ, vẫn luôn cảm thấy anh nhìn qua quá uy nghiêm, bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác giống hệt lúc chủ nhiệm giáo dục nhìn mình, khiến cô khẩn trương vô cùng.
"Hựu Hựu đừng sợ, chúng ta chỉ là có chuyện muốn hỏi con thôi." Mẹ Trình sợ con gái căng thẳng, bèn an ủi một câu.
Trình Tứ cởi áo khoác trên người, lộ ra áo sơ mi màu đen bên trong, còn tháo luôn mắt kính xuống, "Ngồi đi."
Trình Tiêu Vũ đặt mông ngồi xuống, hai chân cô đã không còn là của mình nữa rồi.
"Con đừng dọa em gái con, mang mắt kính lên."
Trình Minh Lãng liếc mắt một cái đã nhìn ra con trai lại dọa đến em gái.
Trình Tứ nhìn qua hơi không vui, nhưng vẫn mang kính lên, "Em dùng 200 vạn mua cái gì?"
Trong mắt Trình Tiêu Vũ hiện lên kinh ngạc.
Làm sao bọn họ biết cô dùng 200 vạn kia.
"Có tin nhắn thông báo." Trình Tứ hơi nhíu mi, thường ngày những hạng mục 200 triệu anh còn chưa tự mình xử lí, thế mà lại phải ở đây giải quyết vụ án 200 vạn, lại còn đã được sử dụng hết, xem ra anh chỉ đang lãng phí thời gian.
Trước kia Trình Tiêu Vũ chưa từng dùng điện thoại di động, cũng chỉ trong hai tháng này mới học làm quen được một ít.
Nếu sớm biết sẽ có tin nhắn thông báo trừ tiền.
Cô vẫn sẽ dùng 200 vạn này cho chuyện đó.
Trình Tiêu Vũ cúi đầu: "Ba đã nói, 200 vạn này cho em, em có quyền quyết định dùng vào việc nào."
Trình Tứ đột nhiên đứng lên.
Trình Tiêu Vũ cho rằng anh muốn đánh mình, sợ tới mức run lên một cái, nếu không phải đang ngồi trên sô pha, có lẽ cô đã trực tiếp quỳ xuống đất rồi.
Cô đã sớm cảm thấy, anh trai này của cô nhìn qua cứ như đại ca xã hội đen, nhất là lúc bỏ mắt kính xuống.
"Nếu có những chuyện như thế này nữa, lần sau đừng gọi con."
Trình Tứ nói xong liền lên lầu.
Anh không thích lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa.
Ba mẹ Trình hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt vừa rồi, họ cũng cho rằng con trai muốn đánh con gái.
Nhưng hai người cũng tự ý thức được, chỉ do bọn họ đang quá căng thẳng mà thôi.
Có thể nói ra những lời này, chứng tỏ Hựu Hựu là một người có chủ kiến.
Lùi lại một bước mà nghĩ, cho dù con gái bị lừa thật, thì cũng chỉ có 200 vạn.
"Hựu Hựu, con nói với mẹ có được không, con dùng 200 vạn đấy mua cái gì vậy? Không phải mẹ can thiệp vào đời tư của con, mẹ chỉ là sợ con bị người ta lừa gạt."
Con gái vui vẻ là chuyện quan trọng nhất, nhưng tình hình của con cũng nên nắm rõ chứ.
Trình Tiêu Vũ đang do dự có nên nói hay không, bỗng đối mặt với ánh mắt quan tâm của mẹ Trình, "Con, con đang theo đuổi thần tượng."
Hai vợ chồng nghe vậy liền lập tức thở dài nhẹ nhõm, thì ra là hâm mộ minh tinh nào đó, không phải bị lừa thì tốt, "Không còn chuyện gì nữa, con về phòng đi."
Trình Tiêu Vũ không ngờ tới đúng y như họ nói, chỉ là đang xác nhận xem mình có bị lừa hay không rồi sau đó không còn truy hỏi nữa, cảm giác được tôn trọng, được quan tâm như thế này hình như cũng không tồi.
"Vậy con có thể tiếp tục theo đuổi thần tượng không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần Hựu Hựu nhà ta vui vẻ là được, chờ ngày mai, ba với anh con sẽ chuyển vào tài khoản của con thêm mấy trăm vạn nữa, để con càng thêm thoải mái truy tinh (theo đuổi thần tượng)." Ba Trình sờ đầu con gái, tóc rất mềm, Hựu Hựu đáng yêu quá đi mất.
"Hựu Hựu, minh tinh con thích tên là gì?" Mẹ Trình cũng muốn tìm hiểu một chút, có lẽ sau này sẽ có đề tài chung để trò chuyện với con gái, mình đúng là thông minh.
"Anh ấy tên là Giang Phóng, con vô cùng vô cùng thích anh ấy."
Chương trình đã tịch thu điện thoại di động, Giang Phóng và Giang Tề vẫn chưa biết chuyện trên hotsearch.
Từ lúc thưởng thức qua tay nghề của Giang Phóng, các khách mời ăn gì cũng không còn thấy ngon như trước.
Vừa đến giờ cơm, mọi người trông mong nhìn Giang Phóng, muốn chờ cậu nấu ăn xong sẽ đến hôi của vài miếng.
Nhưng mà, từ ngày đó Giang Phóng không tự mình xuống bếp nữa.
Hỏi cậu tại sao.
Bởi vì có tiền, nên thích thế.
Chương trình này tên là 'Minh tinh sinh hoạt', số đầu tiên vì để các khách mời làm quen, nên chủ yếu chỉ quay ở trong nhà, tuy nhiên mỗi ngày đều sẽ có một nhiệm vụ nhỏ.
Không biết có phải vì nhiệm vụ đầu tiên đã bị Giang Phóng dọa sợ hay không, những nhiệm vụ sau đó của tổ chương trình càng thêm nhỏ lẻ, tiền thưởng của mỗi nhiệm vụ nhiều lắm cũng chỉ có 10 đến 20 đồng mà thôi.
Những nhiệm vụ càng vụn vặt thì càng phức tạp, tất cả đều là việc của nhà nông, hôm nay giúp nhà này cho heo ăn, ngày mai lại giúp nhà kia đào khoai lang đỏ.
Mệt chết mệt sống làm cả ngày trời, cuối cùng còn chưa được 20 tệ tiền thưởng.
Qua vài ngày sau, đã có khách mời bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Cũng may, hôm nay là ngày quay cuối cùng, rốt cuộc bọn họ cũng không cần vì vài đồng tiền lẻ mà làm việc thục mạng nữa rồi.
[ Đều là con người, tại sao lại có người ưu tú như vậy chứ. ]
[ Nhìn những nhóm khác, rồi lại nhìn Giang Phóng với Giang Tề, nhìn thế nào cũng giống chương trình fake. ]
[ Một bên vì hoàn thành nhiệm vụ mà gà bay chó sủa, một bên thì thảnh thảnh thơi thơi, cứ như đang đi du lịch, nếu không phải bọn họ về chung một nhà, tui còn tưởng mình đang xem hai chương khác nhau không ấy.]
[ Chương trình này quá có lợi cho Giang Tề. ]
[ Sai rồi gái ơi, là có lợi cho Giang Phóng, hình như không có chuyện gì làm khó được cậu ấy. ]
[ Cậu ấy làm chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng thế nào ấy, ngày nào cũng là người làm xong nhiệm vụ sớm nhất, nhưng mà theo tôi thấy, nếu không phải tổ tiết mục bắt buộc khách mời mỗi ngày phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ, chắc cậu ấy cũng không làm đâu. ]
[ Hiểu được mà, dù sao người ta cũng là 'đại gia'. ]
[ Giang Tề vô duyên vô cớ trở thành người thắng nhân sinh, tui cũng muốn có một anh trai như thế. ]
[ Giọt nước mắt hâm mộ chảy ra từ khóe miệng. ]
"Đêm nay gió mát trăng thanh, chúng ta nướng thịt đi."
Sau khi làm xong nhiệm vụ Giang Phóng đã đi dạo quanh thôn này một vòng, lúc trở về còn xách theo một cái túi.
Trong phòng khách, các khách mời khác đang nằm la liệt như xác chết.
Nghe thấy lời này, như được lên giây cót, lập tức sống dậy.
"Thịt nướng tuyệt quá, nhưng chúng ta chưa chuẩn bị cái gì hết, bây giờ làm có kịp không?"
Mấy ngày liên tục toàn ăn ngũ cốc hoa màu, bọn họ thèm mùi thịt đến sắp phát điên rồi.
Giang Phóng nói: "Không cần, tôi chuẩn bị hết rồi."
Các khách mời ngạc nhiên, cậu chuẩn bị từ khi nào?
Giang Phóng cứ như biết bọn họ đang nghĩ cái gì: "Tôi tình cờ giúp một vài người trong thôn, bọn họ liền tặng tôi ít đồ."
Ví dụ như được 'tặng' cho cái bếp than nướng thịt.
Lúc này, màn ảnh đột nhiên chuyển đến tổ đạo diễn.
Quay cận vẻ mặt u oán của đạo diễn ngồi ở trung tâm.
[ Đạo diễn: Mỗi ngày, ngay cả một phân tiền cậu cũng không dùng đến, đi dạo một vòng đã đem về một đống đồ ăn, cậu nói xem chúng tôi làm sao quay tiếp được chứ? ]
[ Ba ba, vip pro là để chỉ về ba có đúng không. ]
Thịt nướng làm cho các khách mời như được tiêm máu gà, chưa đến tám giờ, nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ hết.
Có lẽ hai ngày nay anh em Thư Bác Duệ cũng bị hành hạ không ít, hoặc có thể đã nhận ra không thể nào ngăn được khí thế của Giang Phóng, cho nên dạo gần đây đã thành thật gia nhập, thành thật giúp đỡ, trông cũng hòa hợp không ít.
Sốt ướp thịt là do Giang Phóng tự chế, rưới một thìa sốt lên, mùi thịt nướng thơm lừng ngay lập tức được gió đưa đến nơi xa.
Cũng may căn nhà họ ở hoàn toàn độc lập, nếu không đêm nay hàng xóm sẽ mất ngủ cho xem.
Tuy hàng xóm đã có thể an tâm đi ngủ, nhưng khán giả phòng livestream lại không thể nào ngủ được, tại sao đã gần nửa đêm bọn họ lại xem người khác ăn thịt nướng chứ, làm họ không nhịn được phải lết xác đi gọi cơm ngoài nè.
Đang hài hòa như thế, phòng livestream đột nhiên xuất hiện một đống bình luận không hài hòa.
[ Nghe nói cọ vương xây dựng hình tượng mới trên chương trình này, tới mở rộng tầm mắt một xíu. ]
[ Chỉ có bằng cấp hai mà còn không biết xấu hổ vào giới giải trí này làm thần tượng, đúng là cọ vương, da mặt dày thật. ]
[ Thư Bác Duệ đúng thảm, người ta rõ ràng là một hình mẫu idol tốt như thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn bằng cấp có bằng cấp, thế mà luôn bị người nào đó lôi ra so sánh, ôm chân người ta cũng đừng rõ ràng thế cậu gì ơi. ]
[ Bởi vậy ta nói, Giang Phóng Giang Tề không hổ là anh em, vì muốn nổi tiếng cái gì cũng làm ra được. ]
[ Trên Weibo bị đào ra hết rồi, hai người họ vốn không phải là anh em ruột. ]
[ Đúng đấy, nghe nói Giang Tề vì muốn tẩy trắng nên tham gia chương trình này, tìm người lạ đến đóng giả làm anh ruột mình, cuối cùng lật xe, Giang Phóng căn bản không phải anh trai hắn. ]
[ Ai mà không tin có thể lên Weibo đọc tin hot, chứng cứ vô cùng xác thực. ]
Đột nhiên nổi lên một làn sóng thủy quân, dọa cho người xem livestream phát ngốc tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới phản ứng, người không tin chuyện này lập tức cãi trở lại.
Cũng có người chạy lên Weibo hóng hớt, sao đó bị dao động mà mò về.
[ Nói thật, tôi không biết có nên tin hay không, nhưng bài trên Weibo nói cũng rất có lý, có lẽ Giang Phóng thật sự không phải là anh trai Giang Tề. ]
[ Không thể nào, bây giờ tui mê cặp anh em này lắm, nếu là giả, chắc tui hộc máu chết mất. ]
[ Thật ra tôi vẫn luôn thấy kỳ lạ sao ấy, ba mẹ Giang Tề làm ăn buôn bán, chắc trong nhà cũng rất có tiền, nhưng Giang Phóng cái gì cũng biết, cứ có cảm giác họ không hợp rơ với nhau, nếu bọn họ thật sự không phải anh em, thì cũng giải thích được. ]
[ Giang Tề xem chúng ta là lũ ngu đó. ]
[ Ha ha, quan hệ anh em ruột là giả, có lẽ cái tên 'Giang Phóng' này cũng là giả luôn đi. ]
[ Vì tiền đúng là cái gì cũng có thể làm ra được, ngay cả dòng họ của mình cũng có thể sửa, loại người này cút khỏi giới giải trí đi! ]
[ Tôi vẫn không tin bọn họ không phải anh em ruột, bầu không khí giữa hai người không thể nào diễn được, rõ ràng Giang Tề rất để ý đến cái nhìn của anh mình, hơn nữa còn thường nhỏng nhẽo mè nheo với Giang Phóng, đây là hành động nếu không phải người thân thì sẽ không làm ra được. ]
Giữa muôn nghìn bình luận phủ kín màn hình livestream.
Một bình luận thấp cổ bé họng bị kẹp giữa, không mấy người chú ý tới.
[ Giang Phóng đúng là tên thật đó, anh ấy học trường chúng tôi, bởi vì vẫn không dám tin cho nên không nói ra, trên diễn đàn trường của chúng tôi, bùng nổ rồi. ]