Đàn ve hợp tấu vang lên khúc ca ngày hè.
Kỳ thi cuối học kỳ II đã kết thúc, thư viện vốn đầy ấp người, hôm nay nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra đã thông thoáng hơn trước rất nhiều.
Gần tới giờ cơm trưa, thư viện lúc này cũng không vơi đi bao nhiêu người.
Chỉ vì người ngồi ở góc thư viện kia.
Theo ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, buông rơi nhẹ nhàng trên khuôn mặt của cậu, vẽ ra những đường nét gương mặt hớp hồn người xem.
Hình ảnh này đã dừng lại trong album ảnh của rất nhiều người.
Cậu tên là Giang Phóng.
Là học thần kiêm giáo thảo nức tiếng gần xa của Yến đại.
Chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể nổi danh, huống hồ Yến đại là trường đại học danh tiếng bậc nhất cả nước, người vừa có thực lực vừa có nhan sắc thế này ai mà không yêu cơ chứ.
Mỗi một học kỳ, đa số thời gian Giang Phóng đều ở lì một chỗ, chỉ có gần đến cuối kỳ mới thỉnh thoảng xuất hiện, chứ thường ngày không có nhiều cơ hội nhìn thấy cậu đâu.
Cậu vừa xuất hiện ở thư viện, diễn đàn trường đã bị nữ sinh oanh tạc điên cuồng share tin chém gió, mà những nữ sinh thi xong rời trường chỉ có thể ôm điện thoại hối hận không thôi.
Một lát sau, người ngồi trong góc phòng cuối cùng cũng đứng lên.
Dường như cậu không để ý chút nào đến ánh mắt của những người xung quanh, dọn xong đồ đạc là rời đi ngay.
Giang Phóng vừa ra khỏi thư viện, điện thoại di động liền vang lên.
[ Ba ba, hôm nay có flop không? ]
[ Có rắm thì nhanh thả. ]
[ Bạch nước sôi muốn miến chua cay, cẩu đản muốn bún ốc, còn con thì muốn một phần lẩu Tứ Xuyên siêu cay, cho thêm một phần chao, hì hì. ]
[ Một bầy tụi mày đều đang nhung nhớ nhà vệ sinh à? ]
[ Không, cái này gọi là ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, cùng lắm thì chết chùm thôi. ]
Giang Phóng nhíu mày, đang muốn từ chối, điện thoại lại vang lên, hiển thị thông báo là lão hòa thượng.
Giang Phóng đóng khung chat lại trả lời ông.
Lão hòa thượng: Thầy vừa tính thấy mạng con còn một đại kiếp nữa, chỉ có vượt qua kiếp nạn này, mới có thể bình an suôn sẻ.
Giang Phóng: Thầy học xem bói ở đâu? Có phải lên mạng thấy quảng cáo rồi bị lừa tiền không?
Lão hòa thượng: Con nên về nhà đi, năm nay không cần tới đây.
Khi còn bé bởi vì sức khỏe không tốt, thường hay bị bệnh, người nhà không còn cách nào mới đem Giang Phóng đưa lên chùa làm hòa thượng, nhưng lão hòa thượng chỉ nhận cậu làm đệ tử tục gia.
Cậu và những đệ tử khác không giống nhau, không cần phải đốt tấn hương (dấu chấm trên đầu các nhà sư), càng không cần phải thụ giới luật.
Ai mà nghĩ tới, giáo thảo của Yến đại lại là một đệ tử tục gia sống trong chùa chứ.
Nếu nhất định phải tìm điểm liên quan nào đó của cậu với hòa thượng, thì có lẽ là quả đầu đinh ngắn cũn cỡn bên dưới mũ lưỡi trai kia.
Giang Phóng: Mấy ngày nữa nghỉ hè rồi, thầy chắc chứ?
Lão hòa thượng:... Không có việc gì thì quay lại đây vài ngày cũng được.
Đáp án trong dự liệu, Giang Phóng cất điện thoại vào túi, nghỉ hè hàng năm cậu đều trở lại vài ngày, mà những ngày đó chính là khoảng thời gian hương khói hưng thịnh nhất của chùa, bởi vì khách hành hương đa số đều vì cậu mà tới.
Giang Phóng quẹo đến căn tin mua cơm cho ba thằng bạn cùng phòng, xếp hàng cũng mất một chút thời gian.
Chờ quay trở lại phòng ngủ, đã là nửa tiếng sau.
Thời điểm mở cửa phòng, mang theo ánh sáng bên ngoài vào, đem dáng hình cậu thanh niên kéo dài ra, đường nét khuôn mặt dưới mũ lưới trai như ẩn như hiện càng thêm tinh xảo tuyệt luân.
Hai người trong phòng ngủ vẫn như thường lệ bị dọa cho lên đồng, giá trị nhan sắc của Phóng nhi thật đúng là, dù cho phóng tầm mắt nhìn ngang ngó dọc tuấn nam mỹ nữ của giới giải trí, cũng không có bao nhiêu người sánh được.
"Tao nói rồi, Phóng nhi không từ chối đâu, nhất định sẽ mua." Lão Triệu phục hồi tinh thần, nhanh chân chạy tới nhận ba phần cơm mùi vị kỳ lạ trong tay cậu.
Bạch Thăng Thủy từ sau cửa ló đầu ra, giơ điện thoại của mình lên, trên màn hình là diễn đàn trường của bọn họ, "Còn cần mày nói à, trên diễn đàn đã có bài post nói nó đi tới căn tin rồi, muốn biết hành tung của nó thì lên diễn đàn xem là biết ngay."
Giang Phóng: "Cẩu đản đâu?"
Bạch Thăng Thủy: "Nó đi đón bạn gái, cũng sắp về rồi, mày ăn chưa?"
Giang Phóng: "Ăn rồi."
Một lát sau, cẩu đản quả nhiên quay trở lại, cẩu đản tên thật là Mạc Vũ Thu, tên rất có ý cảnh.
Mạc Vũ Thu vừa mở bún ốc ra ăn, vừa nói: "Mày sớm về đây một chút là tốt rồi, bạn gái tao nói không biết còn có thể thấy mặt mày được nữa không đấy, học kỳ này còn chưa gặp mày được lần nào, lỗ tai tao sắp bị cô ấy tụng cho điếc luôn rồi."
Nửa năm này Giang Phong luôn phải bận rộn vì một hạng mục, là anh em chí cốt nhưng bọn họ cũng không gặp được mấy lần.
Giang Phóng thật sự chịu không nổi cái mùi hôi hỗn hợp tản ra khắp phòng, nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo liền đi ngay ra ngoài, "Tụi mày cứ ăn đi, tao đi trước."
"Đi đâu đấy." Ba người đồng thanh hỏi.
"Về nhà."
Ba người có chút ngạc nhiên.
Lần đầu tiên biết Giang Phóng là đệ tử thiếu lâm, a không không, là một đệ tử tục gia trong một ngôi chùa, bọn họ đều giật nảy cả mình, tiểu ca đẹp mắt dễ nhìn như vậy lại là một hòa thượng á.
Sau đó nghe cậu giải thích tình huống của mình, biết được vì thân thể cậu không khỏe nên mới bị đưa lên chùa làm đệ tử tục gia trên danh nghĩa, không phải là hòa thượng thật.
Nhưng bình thường cậu cũng chỉ nói là quay về chùa Hương Sơn, đây là lần đầu tiên nghe cậu bảo sẽ đi về nhà của mình.
*
Giang gia chuyển nhà đi, là nửa năm sau khi Giang Phóng bị đem lên chùa Hương Sơn.
Giang Phóng chỉ ghé qua nhà đúng một lần khi cậu thi đậu vào một trường cấp ba trọng điểm trong thành phố.
Tuy rằng chỉ đến một lần, nhưng địa chỉ kia đã khắc sâu vào trong đầu của cậu.
Đến Hải thị, Giang Phóng gọi điện thoại cho mẹ Giang, nói rằng sẽ về nhà.
Mẹ Giang rất kích động, đây là lần đầu tiên con trai lớn chủ động quay về, chỉ là cả bà và ba Giang đều phải ở bên ngoài xử lý vài việc làm ăn. Cho dù bây giờ chạy về, cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.
Mẹ Giang nói cho cậu biết, em trai cậu Giang Tề hiện tại đang ở nhà.
Giang Phóng hơi ngạc nhiên, giờ này hẳn là Giang Tề phải ở trường học chứ, nhanh như vậy đã về rồi sao.
Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chắc là có vài trường cho học sinh thi sớm, nghỉ hè cũng sớm.
Sau khi tìm thấy số nhà Giang gia, Giang Phóng ấn chuông cửa.
Chỉ lát sau, cửa đã mở ra.
"Thức ăn ngoài hả, sao hôm nay giao nhanh vậy?"
Giọng nói của Giang Tề truyền ra sớm hơn một bước.
Ngày hôm nay ba mẹ Giang trở về tương đối trễ, mười phút trước Giang Tề đã đặt đồ ăn bên ngoài rồi.
Không nghĩ tới, xuất hiện ở ngoài cửa không phải là anh trai giao thức ăn, mà là một người đội mũ lưỡi trai, chiều cao ít nhất cũng một mét tám trở lên, vành mũ che khuất ánh mắt hắn, chỉ lộ ra đường nét khuôn cằm hoàn mỹ, như là thượng đế đã dùng tất cả tâm huyết để phát họa ra đường nét ấy vậy, bên trên là đôi môi xinh đẹp ngậm đầy ý cười cùng với chóp mũi thanh tú tuyệt trần như ngọn núi hùng vĩ.
Dùng ánh mắt đã thấy qua vô số trai xinh gái đẹp trong giới giải trí của Giang Tề mà đánh giá, chỉ cần đôi mắt không phản chủ lại ngũ quan, thì đây tuyệt đối là một thần thượng hoàn mỹ.
"Anh là ai?" Trong lòng Giang Tề nổi lên một tia cảnh giác.
Giang Phóng ngẩng đầu lên còn cao hơn Giang Tề một chút, trả lời: "Anh là ba em, a không, nói nhầm, anh là anh của em."
Đều tại đám nhãi con ở ký túc xá kia, không cẩn thận liền chạy ra khỏi miệng luôn.
Ở một khắc Giang Tề nhìn thấy ánh mắt của người này liền ngây ngẩn cả người, sáng ngời trong suốt như quả cầu thủy tinh. Tựa như trời xanh điểm thêm nét bút, ghép lại thành một gương mặt người khác nhìn qua khó quên.
Tuy thời gian cậu vào giời giải trí chỉ mới ngắn ngủi một năm, nhưng cũng đã gặp qua không ít mỹ nhân, thế mà không có người nào có thể so được với người trước mắt, ở nơi không có ánh đèn sân khấu, người này đã trở thành một ngọn đèn rực rỡ lung linh.
Một giây sau Giang Tề mới phản ứng lại, không cảm nhận được tình anh em ràng buộc bởi huyết thống, phản ứng đầu tiên chính là tìm lỗi sai, không thì đây cũng là fan cuồng hay phóng viên gì đó.
"Đi nhanh lên, không đi tôi gọi cảnh sát đó."
Giang Phóng: "Em trai, không nhìn thấy tin nhắn mẹ gửi à?"
Giang Tề dừng lại, đúng là lúc nãy cậu cũng thấy người trước mặt hơi quen mắt, mà nói đến anh trai Giang Phóng của cậu.
Cậu chỉ gặp anh trai đúng một lần vào kì thi chuyển cấp của anh, khi đó cậu vẫn còn đang học tiểu học, khoảng chừng mười tuổi thôi.
Chỉ nhớ mang máng anh trai lớn lên không tồi, đã nhiều năm không gặp, ngũ quan của đối phương cũng nảy nở, cậu lại càng không nhớ ra.
Giang Tề thật sự không nghĩ tới, anh trai cậu sau khi trưởng thành lại đẹp mắt đến thế, cho dù đội mũ lưỡi trai, cũng không thể ngăn được mị lực phóng ra từ khuôn mặt này.
"Anh... sao đột nhiên anh quay về đây."
Giang Tề nép người lại nhường đường cho người vào, sau đó phóng đến lấy điện thoại nằm trên khay trà, đúng là nửa giờ trước mẹ Giang có gửi tin nhắn cho cậu, bảo rằng anh trai cậu đang về nhà, cậu nhớ mở cửa cho anh.
Lúc đó cậu đang ở phòng khách mở nhạc tập nhảy, chuông điện thoại vang lên cũng không nghe thấy.
"Lời này phải là anh hỏi em."
Giang Phóng ném balo lên sô pha trong phòng khách, một chút cũng không giống người lần đầu tiên về nhà sau rất nhiều năm sống bên ngoài.
Anh trai thoải mái như thế, ngược lại làm cho Giang Tề khẩn trương không thôi.
Bọn họ tuy là anh em ruột, nhưng những năm này phần lớn cậu chỉ biết đến sự tồn tại của anh trai trong lời của ba mẹ mà thôi, hai người chưa bao giờ ở chung với nhau, khó tránh khỏi xa lạ.
Giang Tề vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã vang lên.
Là người đại diện.
"Em đi nghe điện thoại, phòng của anh ở trên lầu, phòng trong cùng ấy."
Giang Tề vừa nói vừa đi ra ban công.
Giang Phóng có biết, sau khi Giang gia chuyển tới đây, mẹ Giang không chỉ một lần nói qua chuyện có chừa phòng cho cậu, dù cho cậu không về ở, căn phòng kia vẫn giữ ở đấy.
"Anh..."
Giang Tề nói được một nữa thì dừng lại.
"Anh Kỳ, tìm em có chuyện gì?"
Anh Kỳ là người đại diện của cậu, tên đầy đủ là La Vĩ Kỳ, tuy rằng lớn hơn cậu tận mười tuổi, nhưng quan hệ của hai người không tồi, vừa là thầy vừa là bạn, cho nên bình thường cậu đều gọi đối phương một tiếng anh.
Nhưng ngày hôm nay anh ruột của cậu trở về rồi, không biết tại sao.
Tâm lý Giang Tề không còn nguyện ý gọi người khác như vậy nữa.
Cậu tuyệt đối không phải vì Giang Phóng, chỉ là không muốn gọi nhầm mà thôi.
"Chương trình ngày hôm trước nói với em ấy, em có định mời ai chưa?" La Vĩ Kỳ tuy bất ngờ, nhưng cũng không quá để ý, hắn gọi tới là vì có chính sự.
"Vẫn chưa có, ba mẹ em còn phải làm việc của mình, e rằng bọn họ không có thời gian đâu, hơn nữa, bọn họ cũng không quen xuất hiện trước máy quay." Giang Tề trả lời.
Không có người bình thường nào có thể quen bị rất nhiều người nhìn chầm chầm như thế, mà chương trình cần chính là hiệu quả, chứ không phải là mơ hồ khẩn trương mất tự nhiên.
Cho dù ba mẹ cậu đồng ý, hiệu quả cũng sẽ không tốt chút nào.
Theo sự hiểu biết của cậu với ba mẹ, thì rất khó thích ứng được.
"Chuyện này khó nhỉ." La Vĩ Kỳ có chút sầu, "Em không còn người thân nào khác à?"
Chủ đề của chương trình tạp kỹ này là sống cùng người thân, khách mời nhất định phải mời người thân của mình cùng đến, không thể là người khác.
Không có ai ngốc đến mức đi làm giả chuyện này, nếu bạn bị lộ ra sẽ đưa nhược điểm đến trước mặt cho đối thủ.
Đây là xây trước phần mộ cho mình, sau đó tự mình nói hết tất cả mọi chuyện cho đối thủ, sau đó mời họ đến giúp đóng nắp quan tài, hạ thổ, lấp đất, chôn.
Giang Tề vừa định nói không có thì trong nhà truyền ra tiếng bước chân.
Là Giang Phóng.
Xuyên qua cửa thủy tinh sát đất, cậu nhìn thấy Giang Phóng đi từ trên lầu xuống.
Mũ lưỡi trai, áo len trắng, quần ở nhà màu đen, một đôi dép lê mang trong nhà mới đổi không bao lâu, rõ ràng ăn mặc rất tùy tính, nhưng giơ tay nhấc chân, lại sinh ra một luồng khí chất đài tú lạnh lùng.
Hình như nhận ra cậu đang nhìn chầm chầm mình, Giang Phóng ngước mắt nhìn lại, giữa ánh mắt lưu chuyển, rạng ngời và rực rỡ, hình ảnh có lực sát thương quá khủng này trực tiếp đánh vào mắt người xem.
Trái tim Giang Tề đột nhiên nhảy dựng lên đập điên cuồng, đè cỡ nào cũng không ép xuống được.
"Này alo? Em có nghe anh nói không?"
Âm thanh của anh Kỳ kéo cậu về hiện thực.
Giang Tề bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mặt lại đóng đinh trên người Giang Phóng, cậu đột nhiên phát hiện, trước mắt đang có một ứng cử viên triển vọng nè.
"Em có một người phù hợp."
"Ai?"
"Anh ruột em, để em đi nói với anh ấy."
Giang Tề cúp máy.
Ở bên kia đầu dây, La Vĩ Kỳ đầu óc mơ hồ.
Giang Tề không phải là con trai độc nhất hả?
Anh ruột ở đâu ra?
Giang Tề đi vào phòng khách.
Giang Phóng đã xuống dưới nhà, đang ngồi trên sô pha gặp táo.
Giang Tề ngầm xây dựng dàn ý: "Anh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay."
Giang Phóng nhấc mí mắt lên nhìn cậu: "Nói đi."
"Em có một chương trình giải trí phải mời người thân tham gia cùng, anh... có thể đi cùng em không?
—Hoàn Chương 1 —