"Mày, tụi mày biết chỗ này là địa bàn của ai không? Còn dám......"
Thông ca cậy mạnh nhưng còn chưa nói hết đã bị Viên Mãnh đánh cho nín luôn.
"A! Đừng đừng đừng! Tay, tay phải bị bẻ gãy mất."
Thông ca đau đến mức không nhịn được xin tha, rõ ràng là có một gương mặt vô cùng hung ác, lúc này trông còn hiền lành hơn chim cút.
Cửa trước mở ra, Tần Giản người có sức chiến đấu bằng không cuối cùng cũng nhảy xuống xe.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, lấy điện thoại chụp vẻ mặt chật vật của mất tên du côn, lúc này mới tới gần Viên Mãnh, "Manh Manh, một đấm của cậu có thể đánh đến tận mười mấy tên......"
Khóe mắt Tần Giản bổng nhìn thấy vết xước trên cổ tay Viên Mãnh, lời nói đùa bỗng trở nên căng thẳng, "Bị thương hả? Có nặng lắm không?"
"Chỉ bị trầy da tí thôi, không sao đâu." Viên Mãnh nghiêm túc quay trở lại xe, hỏi, "Gia chủ, Thi nhị thiếu gia, những người này xử lý thế nào?"
Lạc Lệnh Thanh nhìn thoáng qua đám lưu manh nằm bò trên đất, chuyển ánh mắt dò hỏi về phía Thi Duẫn Nam, "Cậu nói đi, sao lại chọc phải đám bọn họ?"
"Tại xui đó, bị ông chủ hộp đêm này theo dõi, đối phương muốn bọn họ bắt tôi."
Trong mắt Thi Duẫn Nam tràn ra vẻ chán ghét, đột nhiên nghĩ tới tình tiết trong mơ, "Hộp đêm chỗ này có một số giao dịch bẩn thỉu, bắt cóc rồi đánh thuốc mê người khác, làm nhục họ rồi quay video lại để uy hiếp......"
Viên Mãnh cùng Tần Giản vừa nghe thấy những thủ đoạn bỉ ổi này liền khinh thường ——
Chỉ cần như thế, người bị làm nhục cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ bị hủy hoại.
Lạc Lệnh Thanh ngồi trong tối xoa mạnh đầu ngón tay, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một chút ác ý lại cố sức trở về bình tĩnh, "Tần Giản, gọi cảnh sát xử lý."
"Vâng ạ." Tần Giản nhanh chóng đồng ý.
Những côn đồ này nên ở lại cục, để không làm những điều thái quá hơn.
Tốc độ điều động của cảnh sát trong khu vực này khá nhanh.
Mười lăm phút sau, Tần Giản ở lại đi theo cảnh sát, còn ba người còn lại thì ngồi xe về trước.
Viên Mãnh lái xe ở hàng ghế đầu, cách nhau một vách ngăn khiến không gian hàng ghế đằng sau vô cùng an tĩnh.
Thi Duẫn Nam không quen với không khí như này, nhịn không được lén lút nhìn sang phía Lạc Lệnh Thanh ——
Đèn đường hai bên nhịp nhàng vụt qua, bóng đèn loang lổ thấp thoáng trên khuôn mặt lạnh lùng thần bí của người đàn ông, khiến người ta chỉ muốn lại gần.
Rượu trong người cuối cùng cũng tỏa ra tia men say nhàn nhạt, Thi Duẫn Nam nóng quá, liếm liếm đôi môi khô, nói chuyện với anh, "...... Lạc Lệnh Thanh, sao anh về rồi? Còn tìm được nơi này nữa?"
"......"
Lạc Lệnh Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, không nói gì.
Thi Duẫn Nam đối diện đôi mắt đen sâu thẳm, cuối cùng cũng cảm nhận được áp suất không khí thấp xung quanh mình, và trái tim cậu thắt lại một cách khó hiểu.
"Tôi không biết đêm nay anh sẽ về, tới hộp đêm cũng chỉ là để chào đòn bạn mình về nước huống hồ......" Cậu dừng một chút, "Huống hồ chúng ta chỉ là kết hôn giả, bình thường tôi muốn đi đâu chắc là không cần phải nói anh đâu ha?"
Lạc Lệnh Thanh thở ra một hơi ngắn, hỏi lại, "Đúng, chúng ta kết hôn giả, giờ còn chưa công khai, nhưng sau này thì sao?"
"Giới thượng lưu sớm muộn gì cũng có một ngày biết quan hệ hôn nhân của tôi với cậu, cậu còn thoải mái làm gì thì làm không? Để cho bọn họ nhìn thấy Thi nhị thiếu gia uống rượu ở quán bar? Thậm chí ban nãy còn bị đám lưu manh say rượu làm phiền, quấy rối?"
"Đêm Thất Tịch cậu đi chơi cùng với người khác, Lễ Tình Nhân sau này cũng có thể chạy ra ngoài chơi. Mặc dù chúng ta kết hôn giả, nhưng người khác nhìn vào chỉ cảm thấy rằng tôi với Thi Duẫn Nam cậu chuyện ai nấy lo."
Lạc Lệnh Thanh không còn nói chuyện trầm ổn nữa, mà trong giọng nói lạnh lẽo quả thực có thể đông cứng toàn thân một người.
"Vậy thì mục đích cuộc hôn nhân của chúng ta là gì?"
"......"
Thi Duẫn Nam nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.
"Tôi biết Thi nhị thiếu gia mấy năm nay ở nước ngoài rất thoải mái, cậu cảm thấy rằng sau khi thỏa thuận kết hôn vẫn có thể như vậy không sao cả......"
Lạc Lệnh Thanh nhìn ra chỗ khác và lặng lẽ nói, "Tôi không theo cậu được."
Anh tháo kính xuống chợp mắt, giống như không muốn nói chuyện với Thi Duẫn Nam nữa.
Bầu không khí trong xe đông cứng lại.
Cảm giác say bao phủ toàn bộ lý trí, Thi Duẫn Nam không biết sao lại có một xúc động ——
Cậu nhanh chóng cởi đai an toàn trên ghế, đứng dậy chen vào giữa ghế của Lạc Lệnh Thanh và vách ngăn xe, cậu đặt tay lên thành ghế, nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt mình.
Chỉ ba giây ngắn ngủi, Thi Duẫn Nam đã khóa Lạc Lệnh Thanh trong phạm vi kiểm soát của mình.
"Cậu làm gì đó?" Lạc Lệnh Thanh nhìu mày, "Ngồi xuống thắt đai an toàn vào, đừng nghịch."
"Tôi không muốn, chúng ta nói chuyện rõ ràng đã."
Thi Duẫn Nam quyết đoán từ chối, ánh mắt ngâm men rượu trông thật dễ bắt nạt.
Cậu thở dài một hơi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Lạc Lệnh Thanh, việc ngày hôm nay là tôi sai."
"Là lỗi của tôi khi không chuyển sang trạng thái đã kết hôn, cũng quên mất việc đi hộp đêm nó có chuyện gì xảy ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của anh."
Dùng tư thế khiêu khích nhất nói lời xin lỗi mềm mại.
Loại tương phản này giống như một con hồ ly nhỏ ngày nào cũng kiêu ngạo bá đạo, đột nhiên vẫy đuôi lộ bụng ra vẻ yếu ớt.
Lạc Lệnh Thanh nhìn chằm chằm người trước mặt mình, khí chất lạnh lùng bỗng chợt giảm xuống, "Thi nhị thiếu gia đây là đang xin lỗi sao?"
"Đúng, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không bao giờ đến cái chỗ quỷ quái này nữa......"
Thi Duẫn Nam nhạy bén nhận ra thái độ Lạc Lệnh Thanh khác rồi.
Nói một hồi, cậu lại cong môi nở nụ cười xảo trá, cố tình ghé tới gần anh, "Em thật sự sai rồi, anh đừng có giận nữa được không? Chồng à ~"
Đôi mắt Thi Duẫn Nam mê man, cười rộ lên sáng lấp lánh, vẻ ranh mãnh ấy khiến người khác nhớ đến một câu ——
Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Biết rõ gọi ' chồng ' chỉ là một câu nói đùa cố ý, nhưng vẫn khiến người khác đắm chìm vào.
"Hộp đêm là một nơi hỗn loạn, có thể không đi thì không đi." Lạc Lệnh Thanh cũng không có hoàn toàn cấm, nói thêm, "Nếu như cậu thật sự muốn đi thì nói trước với tôi."
Thi Duẫn Nam phối hợp gật đầu, "Được ạ."
"Ngồi về chỗ đi, cẩn thận......" Lạc Lệnh Thanh còn chưa nhắc xong thì xe đã phanh gấp một cái
Thi Duẫn Nam đang đứng không phòng bị, đầu tiên là theo quán tính đập vào cửa xe, sau đó mất trọng tâm ngã thẳng vào trong lòng ngực Lạc Lệnh Thanh.
"...... Aiss."
Thi Duẫn Nam say rượu đập vào cửa xe choáng cả đầu, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy tay người đàn ông.
"Viên Mãnh, chuyện gì vậy?"
Hay tay Lạc Lệnh Thanh ôm chặt lấy eo Thi Duẫn Nam, sợ rằng cậu sẽ ngã một lần nữa.
"Gia chủ, hai người không sao chứ?" Viên Mãnh một lần nữa khởi động xe, giải thích, "Ban nãy có một con mèo hoang nhảy ra đường nên tôi mới phải thắng gấp."
Lạc Lệnh Thanh rũ mắt nhìn người trong lòng, "Cậu có đụng vào đâu không? Có thể đứng dậy không?"
"Không, nãy uống rượu xong có hơi choáng." Thi Duẫn Nam hừ một tiếng.
Hơi thể ấm áp phả vào cổ hết lần này đến lần khác chạm vào trái tim anh, bàn tay Lạc Lệnh Thanh ở bên eo Thi Duẫn Nam không kìm được mà tăng thêm lực, ngay sau đó anh nghe thấy——
"Lạc Lệnh Thanh, trên người của anh có mùi thơm quá à."
Trong tiếng thì thầm có chút mơ hồ, khó phân biệt là cậu cố ý hay là do say rượu.
Lạc Lệnh Thanh trầm giọng, "Không sao thì về chỗ ngồi đi, nhớ thắt dây an toàn."
"Ồ." Thi Duẫn Nam rơi vào trạng thái say khướt chóng mặt nhất thời không thể thoát ra được, cậu chỉ cảm thấy cái ôm này còn yên tâm hơn cả dây an toàn.
Cậu rúc vào lồng ngực Lạc Lệnh Thanh tạm thời không muốn động, "Anh chờ tôi chút."
Lạc Lệnh Thanh đáp lại bằng sự im lặng.
Thời gian bên trong xe trôi thật chậm.
Vài giây sau, tiếng thở đều đặn và nhịp nhàng truyền tới bên tay, Thi Duẫn Nam thở chậm, thực sự bị rượu đưa thẳng vào cõi mộng mê muội.
Nhận ra điều này, Lạc Lệnh Thanh có hơi bất lực, tấm lưng căng thẳng nãy giờ cũng được thả lòng. Anh cụp mắt nhìn Thi Duẫn Nam say ngủ, khóe môi cũng cong nhẹ lên.
Bình thường cảm giác rất xa xôi, nhưng bây giờ lại gần như vậy.
Xe dừng trước trang viên.
Viên Mãnh xuống xe trước, như bình thường đi xuống mở cửa xe, kết quả nhìn thấy hình ảnh đấy thì ngây người, "Gia, gia chủ?"
Lạc Lệnh Thanh dùng ánh mắt ra hiệu Viên Mãnh yên lặng, anh di chuyển bàn tay đang đặt trên eo cậu, vỗ nhẹ gáy Thi Duẫn Nam hai cái, "Tỉnh dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi."
"Hửm......"
Thi Duẫn Nam hoảng hốt mở to mắt, cậu nhìn xung quanh một lúc, sững sờ, "Sao tôi lại nằm trong lòng ngực anh?"
"Cậu nói xem?" Lạc Lệnh Thanh hỏi lại rất nghiêm túc, "Có một quỷ say rượu coi tôi là một cái gối ôm hình người ngủ vô cùng ngon."
"......"
Thi Duẫn Nam nhớ lại tình huống trong xe ban nãy, khuôn mặt trở nên nóng bừng.
Cậu nhanh chóng đứng dậy từ trong lòng ngực Lạc Lệnh Thanh, miễn cưỡng duy trì chút tỉnh táo còn sót lại ban nãy, "Tôi về phòng trước đây, có chuyện gì để mai hẳng nói."
Lạc Lệnh Thanh gật đầu ngầm đồng ý.
Nhìn thấy Thi Duẫn Nam loạng choạng bước vào nhà, Lạc Lệnh Thanh lúc này mới bóp nhẹ hai chân mình.
"Gia chủ, chân của anh không sao chứ?"
Lần này bay ra nước ngoài tìm đội ngũ hàng đầu đến phục hồi chức năng, cuối cùng cũng có chút cải thiện và hy vọng, nhưng kế hoạch ban đầu là điều trị nửa tháng, hôm nay gia chủ phải vội vàng quay về......
"Không sao đâu."
Cũng coi như chuyện tốt.
Lạc Lệnh Thanh nghĩ thầm, lại nói, "Đỡ tôi xuống."
"Được."
Lạc Lệnh Thanh ngồi vững trên xe lăn điện, trầm giọng nói, "Viên Mãnh, cậu gọi điện thoại hỏi thâm tình hình bên Tần Giản, nói cậu ta về thì gặp tôi."
"Vâng."
Lạc Lệnh Thanh nhìn vết xước trên tay hắn, "Trong nhà có hộp thuốc, tự cậu khử trùng đi, cẩn thận nhiễm trùng."
"Vâng, cảm ơn gia chủ."
...
Lạc Lệnh Thanh một mình đi thang máy về lầu hai, nhưng cửa thang máy vừa mở thì thấy Thi Duẫn Nam đứng ở ngoài.
"Sao cậu còn chưa ngủ?"
"Đợi anh đó." Thi Duẫn Nam nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không biết đã đỡ say chưa.
Lạc Lệnh Thanh thấy cậu bước tới gần, sau đó cầm thứ gì trong đưa tới bên môi anh.
"Ăn thử xem."
Lạc Lệnh Thanh ngẩn ra, chỉ cảm thấy một hương vị ngọt ngào mà anh chưa từng thử trên đầu lưỡi.
Thi Duẫn Nam bắt gặp sự ngây ngốc hiếm có của anh, cười, "Tôi đặc biệt để dành cho anh một cái đó, có ngọt không?"
Đây là kẹo trái cây mà cậu đã đồng ý mua về cho cá vàng nhỏ, nhưng mà thằng bé đã ngủ say mất rồi.
Một phút trước, Thi Duẫn Nam mới đặt túi kẹo trên tủ đầu giường cá vàng nhỏ, rồi đột nhiên nổi hứng muốn để lại cho Lạc Lệnh Thanh một viên.
Lạc Lệnh Thanh ngậm kẹo, không nói gì.
"Đây là kẹo trái cây mà tôi thích nhất, anh không thích à?"
Thi Duẫn Nam thở dài, nhét cả vỏ kẹo vào trong tay anh, giọng nói buồn ngủ, "Không sao cả, không thích thì anh cứ nhổ ra."
"Ngủ ngon, Lạc tiên sinh."
"Ngủ ngon."
......
Khi Tần Giản trở về Lạc trạch thì Lạc Lệnh Thanh đang ngồi ở phòng khách chờ.
"Về rồi à?"
"Vâng, gia chủ." Tần Giản đứng yên, bắt đầu báo cáo, "Tám tên côn đồ đã bị tạm giữ, nhưng bọn họ đối với Thi nhị thiếu gia chỉ có thể tính là phạm tội chưa được, tôi đã cho người đi dò xét những tội mà họ đã làm trong quá khứ, nhất định phải cho bọn họ tù mọt gông."
Lạc Lệnh Thanh hừ một tiếng nhỏ, lạnh lùng hỏi, "Ông chủ của họ là ai?"
"Phùng Trầm, người trong giới đều gọi anh ta là Phùng ca."
Tần Giản làm trợ lý thân cận nhất của Lạc Lệnh Thanh, hắn hiểu rõ bản chất thật của anh hơn bất kì ai khác ——
Thủ đoạn làm việc vô cùng quả quyết và tàn nhẫn, không cho địch có cơ hội sống. Đêm nay người kia dám đụng vào Thi nhị thiếu gia, gia chủ đã biết nhất định sẽ không để cho chuyện như thế tiếp diễn.
Cho nên, mặc dù Lạc Lệnh Thanh không ra lệnh hắn điều tra, Tần Giản cũng nhanh chóng thu được một số tin.
"Gia chủ, FYUE Club luôn có hành vi mua bán tình dục bí mật,người chơi đứng đằng sau bỏ tiền hoặc là những người có thể lực ra tiền, hộp đêm sẽ làm bên trung gian thay người chơi đó tìm một đối tượng thích hợp, hoặc là cho người dụ người mà bên kia chỉ định đưa tới hộp đêm uống rượu......"
Trong rượu bị bỏ thuốc, người bình thường không thể phát hiện.
Đến khi thuốc phát huy tác dụng thì họ cũng chỉ nghĩ là do mình say, đợi đến khi tỉnh lại thì tất cả đều không còn kịp rồi.
"Hộp đêm này là một nơi vô cùng hỗn loạn, rất dễ có những hành vi xảy ra sau khi say rượu, mà sau khi giao dịch xong đều được xử lý vô cùng sạch sẽ, người bị hại bởi vì có nhược điểm trong tay họ mà không dám đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình......"
Dần dần, ngày càng có nhiều người thích đến FYUE Club, đó cũng là lý do tại sao hộp đêm này vẫn bất bại ở vị trí hàng đầu.
Đêm nay nếu là bọn họ không tới kịp thì Thi Duẫn Nam sẽ bị đối xử như thế nào?
Lạc Lệnh Thanh nghĩ tới điều này, ánh mắt càng hung ác hơn, "Tần Giản, cậu biết nên làm gì rồi đó."
"Tôi biết rồi, gia chủ."
Hai người nói thêm vài câu nữa mới xong.
"Gia chủ, không còn gì nữa thì tôi đi trước?"
"Từ từ." Lạc Lệnh Thanh gỡ mắt kính xuống, đốt nhiên lấy từ trong túi ra một cái vỏ kẹo, "Lát nữa đi mua mấy bịch kẹo loại này."
Tần Giản có hơi kinh ngạc, "Mua kẹo?"
—— ngọt không? Đây là kẹo trái cây mà tôi thích nhất đó.
—— đương nhiên là ngọt.
Lạc Lệnh Thanh dường như có thể cảm nhận được độ ấm từ ngón tay đối phương chạm lên môi mình.
"Kim Dục thích ăn, mua cho thằng bé một ít."
Tác giả có lời muốn nói:
# cá vàng nhỏ tương lai: Nhưng cậu ơi, một viên kẹo cháu còn không nhận được nữa ~