Sau Khi Chết Tôi Bị Cuốn Vào Vực Sâu Vô Vọng

Chương 4: Dịch Bệnh Hiểm Nghèo



Ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, sau khi tắt đèn toàn bộ tòa nhà chìm trong màn đêm buốt giá.

Thị Vũ Xuyên giải thích hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Bạch Yên chọn buông đao.

Bạch Yên: “Trước nửa đêm cậu phải rời khỏi ngay lập tức.”

Nói xong câu này, anh ôm trường đao ngồi xếp bằng ở góc phòng, nhắm mắt dưỡng thần.

Thị Vũ Xuyên ngồi trên giường cũng coi như là mềm mại, nhìn đối phương ngồi trên nền xi-măng, quần áo liên tục nhiễm máu……

Nhìn thế nào cũng thấy bản thân giống tên khốn ỷ cơ thể lành lặn cướp giường người ta.

Lọ thuốc trị thương vẽ thành một đường parabol hoàn mỹ, rơi thẳng vào tay Bạch Yên.

Thị Vũ Xuyên: “Như tôi đã hứa”

Hơn nữa, cứu giúp nhân loại sẽ được thưởng tích phân.

Người nọ trông lạnh lùng ít nói, chắc gì thu thêm được thông tin khác, Thị Vũ Xuyên bắt đầu đánh giá căn phòng.

Nơi này đơn sơ hơn so với phòng bệnh tầng 3.

Lại chẳng giống phòng bệnh, mà giống nhà tù.

Trừ giường ngủ, ngay cả cửa sổ cũng không to bằng mấy phòng trên tầng.

Đi đến cửa sổ, kéo cửa kính ra, Thị Vũ Xuyên quơ quơ lan can phòng trộm, suy đoán độ cứng và bền của thanh sắt.

Khoảng cách giữa các thanh sắt cỡ một cái nhẫn.

Từ khi Hai con quái vật kia rời đi, không còn xảy ra chuyện lạ nào.

Thị Vũ Xuyên đứng ven tường nhìn vết ố vàng, vươn ngón tay cạy một mảnh sơn, cẩn thận quan sát.

Bạch Yên ngồi ở góc tường nhìn lọ thuốc trị thương không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau anh cất vào túi, lại nghĩ đến gì đó, đứng dậy đi đến đầu giường, lấy thuốc ra nâng niu giấu dưới gối.

“…….Mặc dù không biết cậu là thứ gì, nhưng tôi vẫn muốn gửi lời cảm ơn.” Giọng Bạch Yên trầm trầm.

Thị Vũ Xuyên vừa gõ tường vừa xua xua tay: “Không nhất thiết phải thêm vế đầu đâu, anh có muốn lại đây xem bức tường___ơ kìa?”

Chưa kịp nói xong, Bạch Yên đã rời khỏi phòng một mình.

Khi Thị Vũ Xuyên đuổi theo ra ngoài, bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất, toàn bộ hành lang bốc mùi hôi thối, xem ra xác chết vẫn chưa đi xa mà nó ở đâu đó gần đây.

Do dự chốc lát, cậu gãi gãi tóc trở lại phòng 113, chẳng phải vừa nãy còn đuổi mình à, tự dưng giờ đi mất tiêu.

……

Ngoài cổng sắt viện điều dưỡng, Bạch Yên lẳng lặn đứng đó, Hôi thú hình dạng kì quái từ phía sau nhào lên, ánh sáng trắng chém xuống, đống chân tay rơi lộp bộp như mưa đá.

Nếu người chơi khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ sợ chết khiếp, tại sao sau khi phó bản đóng cửa rồi vẫn có người xuất hiện ở khu vực bên ngoài.

“Đông.....đông.....đông~”

Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm vang lên.

Hôi thú không hề mù quáng xông lên tấn công, ngược lại chúng sợ hãi chuyện gì đó bắt đầu bỏ chạy trối chết, những con trốn không kịp chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất run bần bật.

Máu đen bẩn thỉu bắt đầu rút đi, Bạch Yên lúc này khác hoàn toàn với Bạch Yên ban ngày.

Con ngươi màu đen đổi thành màu đỏ, cơ thể tản ra vầng sáng chói lọi.

Sức mạnh dư thừa bao trùm cả cơ thể, giống như sống lại một cuộc đời mới.

Nhân cách ban ngày chìm vào giấc ngủ, tinh thần Bạch Yên trở nên bất ổn.

Cơ thể bị một nhân cách khác chi phối, chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Trong đêm đen, vương tọa trắng ngà đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, giây phút thanh niên ngồi xuống, cái ghế vừa nãy còn tản ra ánh sáng trắng óng ánh chớp mắt đã biến thành màu đen nhánh.

Hắn vắt chéo chân, ngón tay giao nhau chống cằm, mỉm cười.

Bạch Yên: “Hm, vẫn còn sống nhăn răng này….Sao cứ thích lẩn quẩn ba cái chỗ này ấy nhỉ, hưởng thụ cảm giác tử vong không tốt hơn à?”

Nói xong hắn cười ha hả, giây tiếp theo, trước mặt xuất hiện một tấm hình, trong hình chính là nhiếp ảnh gia.

Tang thi chậm rãi kéo phần chân tay vừa bị đứt, máu me dính đầy trên đất, từ những mảnh quần áo sót lại có thể đoán ra, đống kia thuộc về nhiếp ảnh gia phòng 210.

Bạch Yên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha thật là ngạc nhiên mà.”

Biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy trở nên vặn vẹo, sau tiếng cười điên cuồng hắn tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

Bạch Yên: “Người đầu tiên chết vậy mà không phải ngươi. Để ta nhìn thử xem, rốt cuộc vì cái gì……”

Trong đầu loé lên hình ảnh.

Cuối cùng ‘ Bạch Yên ’ lấy tay lục tìm, một lọ thuốc trị thương xuất hiện từ hư không, điên cuồng biến thành nghi hoặc.

Bạch Yên: “Thiện ý? Thật sự có người đối tốt với một đứa bị nguyền rủa như ngươi á?”

Bàn tay tái nhợt đặt thuốc trị thương trước ngực, lộ vẻ si mê.

Bạch Yên: “Kể từ giờ, em ấy thuộc về ta.”

……

Sáng hôm sau, tiếng hét thảm thiết xé tan không gian yên tĩnh.

Thị Vũ Xuyên không nghĩ nhiều phóng thẳng lên tầng trên.

Vừa đến khúc ngoặt cầu thang, liền nhìn thấy nhóm lao công xách theo thùng nước, mặt đất im đầy vết máu khô.

Phòng 210 cách đó không xa cửa mở toan, các y tá ôm khăn trải giường và bao gối đỏ sậm bước ra.

Dừng một lát, Thị Vũ Xuyên tiếp tục đi lên.

Đa số người chơi đều đã tập trung, Vương Lanh Canh thét chói tai chạy ra từ WC

Trong tay cô nắm một nhúm tóc, khó tin lớn giọng nói: “Tôi bị trọc? Tôi chỉ mới 22 thôi đấy? Cứ như vậy mà trọc?”

Bạn trai Vương Lanh Canh hoảng sợ nhìn ót cô.

Trương Luân: “Lanh Canh……em……đôi mắt.”

Sau ót mọc bốn con mắt đang nhắm nghiền.

……

Lúc Thị Vũ Xuyên đến tầng 4, hầu hết người chơi đều tề tụ đông đủ, vẻ mặt ngưng trọng.

Dị biến.

Một đêm trôi qua, trên cơ thể mỗi người đều xảy ra dị biến dù ít hay nhiều.

Sau lưng Hình Gia mọc xuơng gai bén nhọn.

Vết thương ở chân trái Ngu Vân Hoàn đã khép lại, bên ngoài cẳng chân bọc một lớp xương trắng, hốc mắt bị thủng hôm qua cũng được xương trắng lắp đầy.

Hai tay tóc đỏ mọc thêm một khớp xương, ở giữa cánh tay và dưới cánh tay lòi một cánh tay mới.

……

Phần áo sau lưng Hình Gia bị rách thê thảm, căn cứ vào nơi vết thương đã đóng vảy có thể suy đoán, dị biến rất đau đớn.

Nhưng đối với người chơi lâu năm nhiều lần cào sinh ra tử mà nói, chút xíu này chẳng đáng kể là bao, thấy Thị Vũ Xuyên tới, Gia Hình nhích đến trêu ghẹo: “Cưng dị biến chỗ nào thế? Đưa anh đây xem giúp cho!”

Thị Vũ Xuyên rũ mắt: “Tim ngừng đập.”

“iiii...Vẫn là cưng thảm hơn.” Hình Gia giơ ngón tay cái, ngày hôm qua anh ta dị biến kéo dài nửa giờ đau muốn chết, không biết Thị Vũ Xuyên trực tiếp rơi vào trạng thái tử vong bao lâu, chắc chắc đau đớn chật vật hơn gấp trăm lần.

Nhiếp ảnh gia phòng 210 vẫn chưa xuất hiện, cũng chẳng có ai nhắc nhở.

Nhóm người mới khuôn mặt tiều tuỵ, đôi mắt ông chú trung niên đen thui như gấu trúc, rõ ràng là thức suốt đêm.

“Điều trị……Thì ra người cần điều trị chính là chúng ta sao?”

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến nhiệm vụ lúc ban đầu.

Lát sau, hộ công mang theo khẩu thông báo cho mọi người xuống dùng bữa sáng. Đam Mỹ Sắc

Rốt cuộc cũng nhìn thấy nhân viên công tác, Thị Vũ Xuyên phóng vài bước giữ chặt đối phương hỏi: “Chào bạn, tôi muốn hỏi tầng -1 đi như thế nào?”

Hộ công trả lời: “Nhà xác tầng -1, chỉ có người chết mới vô được.”

Sau khi nói xong, hộ công quay đầu xuống cầu thang.

Những người khác liếc nhau, đi theo.

——

Nhà ăn không ở toà nhà chính, mà ở cách đọ không xa lắm.

Nhà ăn không nhỏ, có thể chứa một trăm người, tấm bảng in chữ ‘ nhà ăn ‘ màu trắng đã tróc sơn.

Menu tên món dán trên tấm kính pha lê ngăn giữa phòng bếp và bên ngoài.

Bánh bao, bánh cuốn, màn thầu, tào phớ……

Nhưng sau cửa sổ múc cơm không có nhân viên công tác, cũng không có đồ ăn.

Chỉ có bàn dài giữa sảnh đã dọn sẵn mười phần điểm tâm nóng hổi.

Bát sứ mới tinh đựng cháo hải sản, bên trên nổi con tôm bự bằng nửa bàn tay.

Trứng cuộn vàng óng cắt thành từng lát, xịt sốt tương cà đỏ au.

Thịt viên hoà quyện cùng nước sốt màu nâu, rắc thêm hành lá càng làm tăng độ hấp dẫn.

Khay đồ ăn trong góc còn có cả trứng luộc.

Hộ công không tiếng động rời đi, để lại mùi thơm nức mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Kha Chân và tóc đỏ đứng ngoài cửa liếc nhau, lập tức tránh ra, Ngu Vân Hoàn không cẩn thận đụng trúng Thị Vũ Xuyên.

“Muốn ăn đồ do phó bản cung cấp hay không là tuỳ vào lựa chọn của mỗi người, nếu tôi nói ăn được, đến khi xảy ra chuyện lỡ đâu mấy người đỗ lỗi cho tôi thì khổ lắm đó~” Hình Gia nói xong cũng rời đi.

Chỉ sót lại đám người mới hai mặt nhìn nhau.

“Ọt~……”

Không biết là bụng ai đánh trống trước.

Cậu trai trẻ cổ đeo tai nghe nuốt nước miếng, cậu nhóc đói bụng quá rồi.

Dịch Túc đang học năm hai đại học, hiện đang làm nghề ăn cơm âm phủ và tự tặng cho bản thân một ngày nghỉ. Hôm qua cậu nhóc nằm trong ký túc xá chơi game nguyên buổi, dạ dày cả ngày chưa có một hạt cơm nào đã xuyên.

Dịch Túc đã vượt quá giới hạn chịu đựng, nhịn cơm suốt 36 tiếng đồng hồ, hoa mắt chống mặt sắp xỉu đến nơi rồi.

Thấy mọi người đứng im, Dịch Túc dẫn đầu ngồi xuống.

Dịch Túc: “Quái vật có thật hay không thì ông đây không biết nhưng liên tục không ăn không uống ông đây sẽ bị đói chết trước khi gặp được bọn chúng.”

Có người dẫn đầu, những người khác sôi nổi hưởng ứng.

C: “Em cũng đói bụng……”

L: “Ăn thì ăn, chuyện gì tới nó sẽ tới!”

Chuẩn bị tâm lý gì gì đấy đều vứt hết, bọn họ điên cuồng nhồi nhét đồ ăn vào miệng.

Bàn ăn là nơi dễ bật công tắt tám chuyện nhất!

P: “Thứ gõ cửa là gì vậy! Dọa tao sợ muốn chết!”

C: “Không biết nữa… Nhưng mà trực giác cho tôi biết tuyệt đối đừng mở cửa.”

“……Nay em dậy sớm, ghé qua phòng 210 một chuyến thì thấy bên trong đều là vết máu còn xác mất tiêu.” Dịch Túc sáng sớm bị đói tỉnh, cậu nhóc không dám gõ cửa gọi nhóm người chơi lâu năm, nên định đi phòng 210 tìm nhiếp ảnh gia trông rất đáng tin cậy.

Nói xong Dịch Túc cúi đầu ngoạm một họng to đùng, tiếp tục nhai nuốt.

Những người còn lại vẻ mặt có chút ngưng trọng, cũng chẳng có hứng thú tám nữa.

Thị Vũ Xuyên không cần ăn, lấy cớ chưa đói ngồi im thu thập tin tức, tay cầm muỗng quấy quấy bát cháo.

Thông qua cuộc nói chuyện ta có thể đoán được chút ít như: mỗi tầng mỗi phòng đều gặp cục thịt mọc gai, và tang thi không có đi lên tầng ba tầng bốn.

Chắc là phòng 210 sơ suất nên chết đầu tiên, chết trong tay ai thì chịu, đoán không ra.

Lúc cậu trầm ngâm suy tư, Dịch Túc mon men đến gần, mặt đỏ như gà cồ, thấp thỏm nói.

Dịch Túc: “Anh……vừa nãy anh nói là không muốn ăn mà, bỏ mứa rất phí phạm...nhường cho em nha?”

Trong khi mọi người vừa trò chuyện vừa ăn, chín khay thừa lại đều bị vét sạch sành sanh.

Ông chú trung niên tên Phùng Hoa, chiều cao bình thường, nét khuôn mặt biểu hiện sự khôn khéo của một con buôn, đỉnh đầu lẻ tẻ vài cọng, ông thấy kì lạ xoè năm ngón tay nói: “Còn chưa ăn no á? Khay cậu đang xin là phần thứ sáu rồi đấy!”

Vương Lanh Canh nuốt không trôi, lo tìm khăn lông trùm đầu lại, phần ăn của mình đưa cho bạn trai Trương Luân, Phùng Hoa thì thử một miếng cảm thấy không hợp khẩu vị nên ông nhường cho Dịch Túc, tổng cộng năm phần ăn đều vào bụng cậu nhóc.

Thị Vũ Xuyên lấy trứng luộc.

Đẩy khay qua.

Trong đám, Dịch Túc dị biến ít nhất, má mọc hai lỗ tai dài như yêu tinh.

Nhưng Thị Vũ Xuyên nhìn bộ dạng đói khát cùng bụng phình to của cậu nhóc, ngờ ngợ cảm thấy có gì đó sai sai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv