Sau Khi Bị Long Ngạo Thiên Ngộ Nhận Thành Đồng Hương

Chương 19: Y ở mùa đông



Chu Tốn ngạc nhiên nhìn hoàng đế, chớp chớp mắt.

Hoàng đế lại nói gì đó y nghe không hiểu, y rõ ràng say, lại vì vậy muốn rơi lệ.

"Người nếu là đã chết, thì cái gì cũng không còn." Hắn tay bị hoàng đế vỗ vỗ, "Ngươi xem, người có thể sống thật tốt a, có thể mồm to ăn thịt, có thể mồm to uống rượu, còn có thể phơi nắng cùng xem hoa, ngay cả đầu bị trọc, cũng có thể chờ đến khi kỹ thuật cấy tóc phát triển, lại làm tóc trên đầu mọc dài trở lại......"

Nói, hoàng đế ôm chặt Chu Tốn: "Chỉ cần ngươi có thể chờ, cuối cùng sẽ có sự tình tốt phát sinh. Ngươi xem, tỷ như......"

"Tỷ như, ngươi...... Tới rồi."

Hoàng đế:??!!

Trong tầm mắt mơ hồ, hoàng đế tựa hồ há to miệng. Chu Tốn ý thức như mơ hồ, cười cười với hắn.

—— đó là một đôi mắt ngậm nước, lóng lánh nước mắt, lông mi cũng dính bọt nước, trong mắt nhuận nhuận, mũi hồng hồng, nói thật, không phải mỹ nhân tuyệt thế nào cũng nụ cười có tinh xảo đẹp đẽ.



Nhưng sau nụ cười kia, Chu Tốn rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương, cứng đờ.

Rượu mang lý trí của y đi. Y ghé vào đầu vai đối phương, chìm sâu vào giấc ngủ.

Tiểu Lý Tử ở ngoài đình chờ hoàng đế sai phái. Trăng sáng sao thưa, hồ nước bông sen cũng óng ánh sóng nước. Hắn đợi thật lâu mới nghe thấy thanh âm hoàng đế cứng đờ: "Tiểu Lý Tử!"

Tiểu Lý Tử vội không ngừng chạy tới, lúc nhìn thấy một màn trước mắt kia, hắn kinh ngạc.

Tiểu Lý Tử:......

Hoàng Thượng cùng Chu công tử duy trì tư thế ôm, đứng trong đình. Hoàng đế mặt đỏ bừng, cả người cứng đờ, tựa hồ tay cũng không biết nên để nơi nào.

Thấy Tiểu Lý Tử tới, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo vội la lên: "Ngươi nhanh lên! Tìm thái y lại đây! Y...... tim đập y thật nhanh, có phải sắp quá nhanh hay không! Chẳng lẽ y dị ứng cồn?!"



Khang thái y nơm nớp lo sợ kê thuốc xong đi xuống. Hoàng đế ngồi bên cạnh, nhìn Chu Tốn ngủ, đột nhiên không lý do mà run lên một chút, nói với Tiểu Lý Tử: "Tiểu Lý Tử, dẫn Chu công tử đi nghỉ tạm đi."

Tiểu Lý Tử nhìn thần sắc hắn nói: "Hoàng Thượng, Chu công tử đêm nay là ngủ thiên điện hay là chủ điện......"

"Phanh!"

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi cười cười: "Ngươi nói đi?"

"Hoàng, Hoàng Thượng......" Tiểu Lý Tử bị hắn uy hiếp nỗ lực lộ cười cười, nhíu nhíu lông mày, "Nô...... Nô tài......"

Hoàng đế: "Hử?"

Tiểu Lý Tử: "Nô tài...... Nô tài ngu dốt! Còn xin Hoàng Thượng chỉ điểm!"



"Hừ!! Đương nhiên là thiên điện!!" Hoàng đế hỏng mất, "Sao bảo không ai hiểu trẫm hơn ngươi?! Trẫm cho ngươi sửa tên Tiểu Hiểu Tử!"

Tiểu Lý Tử quỳ xuống vui mừng nói: "Tạ chủ tử ban tên!"

Hoàng đế:............

Tiểu Lý Tử lại lần nữa bị đánh một chút anh anh anh dẫn Chu Tốn đi rồi. Chu Tốn lúc đi còn ngủ, gương mặt hồng hồng, tóc cũng lộn xộn. Hoàng đế duy trì tư thế ngồi trong đình, chỉ lâu lâu mới nhìn nhìn bóng dáng y càng ngày càng nhỏ.

Tiếp theo, hắn một mình ngồi trong đình đột nhiên lại muốn một ngụm rượu.

Hắn bàn tay vuốt ve hướng vị trí bên phải ngực mình, bên kia còn tàn lưu khi hai người ôm nhau, cách ngực truyền đến nhịp đập của tim Chu Tốn.

Bùm.

Bùm.

Tiếp theo, lại là bên trái.

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch......

"Aida......" Hắn cuối cùng hoang mang mê mang thống khổ mà nói, "Vừa mới tự nhiên quên mất, trái tim mình...... hẳn là bên trái......"

Hắn ngồi trong đình thật lâu, trong đình thổi gió lạnh, thổi mặt hắn. Tiểu Đặng Tử xa xa mà nhìn Hoàng Thượng uống một chén rượu một chén rượu, nhỏ giọng nói với cung nữ Lục Dược bên cạnh: "Hoàng Thượng xưa nay thích uống rượu, nhưng uống nhiều ly như vậy...... Muốn đi khuyên hay không?"

"Này......" Lục Dược khó xử trong chốc lát, cũng nhẹ nhàng nói, "Chờ tiểu Lý công công trở về...... Lại định đoạt?"



—— nói là "Về thăm nhà mẹ đẻ", không bằng nói là một lý do quang minh chính đại để Ngũ vương gia bước vào đại môn Chu gia, hắn muốn đi gặp Chu Thải.

Khi đến Tết Âm Lịch, Chu gia người đến người đi, trong đó không thiếu người lúc trước cùng trường.

Chu Tốn nhìn bọn họ, cúi đầu, đem bản thân lùi vào bóng tối.

Y nhớ rõ mình cũng từng là một tài tử khí phách hăng hái, trên mặt trầm tĩnh lại mang theo ý cười, trong lòng tin tưởng tương lai tốt đẹp. Nhưng hiện tại nhìn bọn họ, phảng phất như cách một thế hệ.

Ngũ vương gia không biết đã đi tới nơi nào. Y vì thế cũng bỏ qua mọi người đang nghị luận nhìn trộm một bên đi vào trong hoa viên không người. Mẫu thân cũng không ở Chu gia, nàng bị Chu mẫu tìm cớ, ném tới thôn trang.

Trên đường, y nhìn thấy Chu Thải cùng Ngũ vương gia tựa hồ trong đình hóng gió, Ngũ vương gia đang bắt lấy Chu Thải nói cái gì.

Chu Tốn nhìn qua đình hóng gió. Y không dừng lại, y không quan tâm chuyện này.

Cuối cùng, y để mình ngồi lên một tảng đá lớn bên hồ. Đông lạnh nước kết băng, giống như một khối mặc ngọc, đen kịt, thật bóng loáng cũng thật xinh đẹp. Y ôm chính mình, nghĩ mình sẽ như mặc ngọc chìm xuống, vẫn luôn vẫn luôn chìm xuống.

'Tồn tại không thú vị.' y đột ngột nghĩ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv