"......Trưng dụng cơ bụng của ngươi."
Thực sự là một lời nói tự phụ.
Tuy nhiên, trái ngược với mệnh lệnh kiêu ngạo, động tác lại thận trọng.
Theo lý thì kẻ bắt giữ con tin phải cầm hung khí, đe dọa một cách thô bạo, tuy nhiên, Úc Trầm cảm thấy cơ thể kề sát sau lưng mình đang run rẩy trong cơn mưa lạnh, nói là uy hiếp, nhưng lực sát thương duy nhất là sự lạnh giá của bàn tay. Không giống một kẻ tấn công hung ác, mà giống như...
Con chó nhỏ lang thang vô tình va phải chân người trong ngày mưa.
Úc Trầm tốt bụng hỏi: "Ngươi dự định trưng dụng trong bao lâu?"
Bao lâu...? Khi được hỏi, tâm trí Bạch Linh nhất thời không thể hoạt động, có ý gì, tại sao không phản kháng?
Giọng nói rất ôn hòa, không hề có chút hoảng sợ khi bị bắt làm con tin, ngược lại bình tĩnh nói:
"Quản gia của ta sẽ quay lại sau mười phút nữa. Chắc chắn nó sẽ hét lên khi nhìn thấy ngươi. Cho nên trước đó, xin hãy rời đi kịp thời, được chứ?"
Trong thỏa hiệp mang theo thương lượng, khiến người ta không thể nhận ra đây là đàm phán.
Bạch Linh cắn môi, trong lòng phản kháng, ngược lại càng siết chặt tay, ôm y chặt hơn, áp gò má lạnh giá của mình vào vai đối phương, ghé vào tai y cười lạnh:
"Ta muốn giữ ấm bao lâu tùy thích, ngươi không có sự lựa chọn."
Thật hung hãn. Úc Trầm không khỏi nở nụ cười, nếu giọng nói không phải vừa khàn vừa run rẩy, hẳn là càng hung dữ hơn.
Nhưng cậu ấy thực sự rất lạnh.
Vào ngày mưa đá, cậu ấy trèo lên bức tường bên ngoài tháp hoàng cung —— rốt cuộc là mục đích và sự kiên trì nào đã giúp cậu ấy làm việc này?
Úc Trầm đang định hỏi thì lại bị tiếng cảnh báo đột ngột vang lên ở tầng trệt cắt ngang.
"Bíp! Bíp—!"
Hệ thống phòng vệ của tháp hoàng cung được kích hoạt, phát hiện kẻ đột nhập, Bạch Linh bừng tỉnh, nhận ra rằng có thể vừa rồi mình đã chạm vào đường dò tia hồng ngoại, nếu bất động, lập tức sẽ có cảnh vệ tới giết mình ngay lập tức.
Nhẹ buông tay, Bạch Linh theo bản năng nắm lấy tay "Tù binh", đẩy ra sau lưng, chặn ở phía trước, cũng không quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh:
"Đừng cử động, ta sẽ xử lý."
Không phải hắn tốt bụng, mà là bản chất của chim ưng khiến hắn có thói quen đặt "Con mồi" của mình ở phía sau.
Bạch Linh rút ra đao nhỏ từ bên hông, nắm chặt trong tay, tầm mắt Bạch Linh mơ hồ, nhưng vẫn nghiêng người về phía trước, chuẩn bị chiến đấu.
"Bộp". Một âm thanh nhẹ nhàng.
Bạch Linh kinh hãi cúi đầu, thấy cổ tay tê cứng của mình đã bị nắm lấy chuẩn xác, sau đó kéo về.
Giống như một thợ săn lão luyện nắm lấy đôi cánh của chim ưng, Úc Trầm kéo hắn vào bóng tối, một tay ấn vào tường nhốt hắn giữa thân thể và bức tường.
Bạch Linh nhất thời thất sắc, nhe răng định tránh ra, liền nhìn thấy ngón tay của y đặt lên môi, làm động tác im lặng:
"Suỵt, chúng đang tới."
Vừa dứt lời, cả hai đều nghe thấy từ xa có tiếng trượt cửa, một nhóm người máy hộ vệ R-5 lái xe đi vào, chúng nó mang theo 20 viên đạn thông thường, có thể bách phát bách trúng trong tầm bắn, đủ để biến mọi kẻ xâm nhập thành cái rây.
Bạch Linh biết rõ sự lợi hại của nó, không dám lơ là, quay đầu lại gấp gáp đe dọa:
"Thả ta ra, ngươi muốn chết sao?"
"Ngươi không muốn ta chết à?"
"..... Tại sao ta muốn ngươi chết?"
"Đúng vậy. Ngươi chỉ muốn dùng ta làm ấm đôi tay mà thôi."
Bạch Linh: "...... "
Nói gì kỳ cục vậy! Giống như đang mắng hắn vô trách nhiệm.
Bạch Linh không thể nhịn được nữa: "Ta nghe thấy tiếng bước chân, ngươi có thể xem tình hình không?"
Úc Trầm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta mù, không nhìn thấy được."
..... Thì ra y bị mù sao? Bạch Linh vô thức bắt đầu suy nghĩ xem vừa rồi phải chăng mình bị bắt nạt.
Hắn hừ một tiếng: "Quần thể yếu đuối, cứ trốn sau lưng ta."
"Quần thể yếu đuối?" Lời này thành công khiến Úc Trầm nhướng mày.
Đúng lúc này, người máy bên ngoài lạnh như băng cảnh báo: "Đang thăm dò... thăm dò hồng ngoại hoàn thành... Phía trước 5 mét phát hiện nguồn nhiệt phản ứng, chuẩn bị bắn ——"
Xong đời.
Đầu óc Bạch Linh bùng nổ, thân thể nhanh hơn suy nghĩ lao về phía nam nhân. Ngay lúc ngã xuống đất, hắn nghe thấy y cười nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, một tiếng "Ù" dày đặc vang lên trong đầu hắn, hiệu quả có thể so với tiếng ồn trắng*. Nó giống như một thiết bị che chắn bao trùm phòng thi. Trong chớp mắt, tất cả âm thanh và xúc cảm xung quanh đều phai mờ thành một dải sóng mượt mà ——
(*Tiếng ồn trắng (tiếng Anh: white noise) là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, thường có mật độ phổ năng lượng không đổi trong một dải tần số nhất định. Giúp dễ ngủ và ngủ ngon hơn, tạo ẩm thanh thư giãn, điều trị một số bệnh: trầm cảm, ù tai, rối loạn giấc ngủ.)
Trường lực tinh thần hệ nhiễu sóng.
Người với khả năng cấp bậc thượng đẳng mới có thể mở ra trường ngăn chặn toàn bộ tần số.
Khác với những ý tưởng huyền bí mà nhân loại thời cổ đại theo đuổi, trường lực này không bị hạn chế bởi cấp độ vật lý, lực xuyên thấu cực kỳ, đánh bại tất cả các dải sóng điện từ, thậm chí thiêu hủy trung tâm vận hành của máy móc, khắc tinh hàng đầu của cơ giáp.
Tuy nhiên, khuyết điểm cũng rõ ràng.
Đó chính là: ngắn.
Tiếng ù tai rút đi trong vòng năm giây, Bạch Linh nhìn lại, người máy đang ùn ùn kéo đến đột nhiên biến thành ca hát nhảy múa. Chúng nó vừa hát "Error, Error", vừa chơi nhạc phun nước và vặn vẹo điên cuồng, rõ ràng là chúng bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Bạch Linh mặt không chút thay đổi đứng dậy, vốn định nói: "Ngươi hơi ngắn", lại nghĩ không quá lễ phép, liền đổi thành: "Ngươi không quá lâu." (M: 'ngắn' hay 'dài', 'lâu' hay 'mau' thì chưa biết trước được đâu bé chim ạ :3)
"Không quá lâu, có thể cứu ngươi là đủ rồi." Úc Trầm cũng đứng dậy, tùy ý phủi bụi trên người.
Bạch Linh: "...... "
Lần đầu tiên trong đời không biết phải trả lời như thế nào.
Ban đêm, huyết thống loài chim, ngoại trừ quái vật như cú mèo, thì đa số có thị lực kém, giờ phút này không khác gì người mù.
Bạch Linh nhìn nam nhân, chỉ thấy lờ mờ, hắn chỉ có thể nhìn ra đối phương rất cao, cao hơn mình 10cm.
Khi nguy cơ kết thúc, Úc Trầm hỏi: "Thời tiết lạnh giá như vậy, tại sao phải trèo tường từ bên ngoài vào?"
Bạch Linh nửa thật nửa giả nói: "Ta tới giết người."
Úc Trầm cười nói: "Giết ai, ta?"
Bạch Linh không để ý đến sự hài hước của y, muốn nói bạo quân Cade, nhưng nhiệt độ cơ thể dần dần trở lại khiến đầu óc hắn tỉnh táo —— không thể bại lộ mục đích. Hắn nheo mắt nói đại một kẻ địch toàn dân:
"Ta tới để giết tiên hoàng Y Tô Mạt Lai Tác. Nghe nói ông ta đã biến mất ở đây."
Y Tô Mạt Lai Tác, Izsu Paraiso, chính là biệt danh của đại hoàng đế cuối cùng của đế chế trước đó.
Theo ghi chép của chính phủ hiện tại, Izsu Paraiso là một kẻ chuyên chế thuần túy. Y lạnh lùng tàn bạo, giết người như ma, ham muốn quyền lực và kiểm soát đã bành trướng đến mức cực đoan, bị người dân lên án mạnh mẽ là "Ác ma đánh mất nhân tính!"
Trong suốt 127 năm cai trị triều đại trước, tử thần nhường đường cho y, ma vương phải cúi đầu trước y, cả thủ đô đế quốc sống dưới sự thống trị khủng bố của y trong một thời gian dài, cho đến khi y bị lật đổ mười năm trước.
Tuy nhiên, sau khi đế chế mới được thành lập, tiên hoàng Y Tô Mạt Lai Tác đã biến mất.
Có người nói y đã chết, có người nói y đã trốn ra nước ngoài từ lâu, có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng không ai có thể tra ra được nhân ngư hung tàn kia đã đi đâu.
Vì vậy, việc dùng lão hoàng đế làm lá chắn là hoàn toàn đúng đắn.
Úc Trầm sau khi nghe xong, có chút đăm chiêu hỏi: "Lão hoàng đế từ trước đến nay không xuất hiện trước công chúng, ngươi cũng không biết bộ dáng hắn như thế nào, làm sao có thể giết hắn?"
Bạch Linh cũng không để ý: "Con cá đó sống lâu như vậy, nhất định là một lão già rụng hết vảy, ta nhìn thấy liền có thể nhận ra."
Úc Trầm mỉm cười, đang định nói gì đó, đột nhiên chóp mũi ngửi ngửi, ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng.
Y thình lình hỏi: "Thân thể của ngươi có khỏe không?"
Đối mặt với sự quan tâm bất thình lình, Bạch Linh theo bản năng đáp: "Rất tốt."
"Nhưng ngươi làm ướt quần ta rồi."
Úc Trầm kéo ống quần lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lớp vải ướt, đưa lên mũi ngửi. Mùi rất nhẹ nhưng có thể nhận ra đó là máu của omega.
Chàng trai trẻ liều lĩnh lại không nhạy bén này.
Nghe y nói vậy, trong nháy mắt Bạch Linh từ hoảng hốt biến thành kinh hoàng. Trước đó đùi phải chết lặng, hiện tại sau khi được nhắc nhở, hắn mơ hồ cảm thấy có chất lỏng nào đó chảy dọc theo chân giả.
Vừa nồng vừa sệt, làm dơ mặt đất.
Đôi mắt chạm phải một vũng nhỏ chất lỏng màu vàng trên mặt đất, xương sống hắn run lên vì xấu hổ.
Đó... đó là chất lỏng của pin bị rò rỉ. Chân giả của hắn chất lượng quá kém, khi va chạm sẽ bị rò rỉ, hơn nữa, lẫn lộn với huyết nhục, chất lỏng màu vàng lẫn với máu nâu, có vẻ dơ bẩn gay mũi.
Lại còn dính vào quần của người khác. (M: muốn đào cái hố cho ẻm chui xuống lun (。>
Đầu óc Bạch Linh nhất thời trống rỗng, thầm nghĩ phải lau sạch, lau thật nhanh... Hắn cởi áo khoác ướt sũng, khom lưng, cúi xuống liều mạng chà lau gạch lát sàn.
Nhưng chất lỏng trong pin không dễ làm sạch, lau bằng vải ẩm sẽ chỉ làm tăng lượng chất lỏng.
Khi lau đến chân đối phương, hắn đưa tay trong bóng đêm mờ mịt, sau đó lại giật mình rút lại, quay đầu đi, môi run run nói:
"..... làm bẩn quần của ngài, tôi sẽ đền."
Úc Trầm im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bây giờ không phải vấn đề bồi thường. Ngươi bị bệnh à?"
Bạch Linh giật mình, lập tức hiểu ra y muốn hỏi cái gì, hốt hoảng vội vàng giải thích: "Không phải như ngài nghĩ đâu, chỉ là chất lỏng của pin thôi... Tôi không có chân, có một cái chân giả đã bị gãy, cho nên ——"
Trong cơn hoảng loạn, hắn cố gắng thẳng thắt lưng, nhưng lại giẫm phải mảnh thủy tinh.
Vỡ mất rồi, thuốc của hắn rơi ra ngoài.
Úc Trầm nghe được động tĩnh, nhíu mày: "Đó lại là cái gì?"
"Thuốc giảm đau của tôi..." Vốn nên là giọng nói buồn bã, lại đột nhiên tăng cao, biến thành một câu nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ kiếp! Thuốc giảm đau cũng bị nát, xui xẻo!"
Bạch Linh trút giận, bực bội đá những mảnh thủy tinh.
Úc Trầm không thể nhìn thấy, nhưng trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ, giống như trước mặt có một con đại bàng nhỏ rơi xuống đáy cốc, cố gắng giãy dụa bay lên, kéo lê cái chân bị gãy của mình.
Một loại sức sống mãnh liệt.
Ngay cả tầm nhìn đen kịt của y dường như cũng được thắp sáng trong giây lát.
"Ngươi lại đây, đến bên cạnh ta." Úc Trầm đột nhiên nói.
"Để làm gì?"
Một giọng nói cảnh giác, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy giọng mũi ướt át.
Úc Trầm vô thức cong môi, nói với hắn: "Ta sẽ làm một chút trấn an tinh thần, có thể dùng làm thuốc giảm đau tạm thời."
Không khí im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi truyền ra âm thanh thăm dò:
"Cần có tiền?"
Dịch vụ trấn an tinh thần trên thị trường rất đắt tiền, nhưng Bạch Linh lại không có tiền.
".... Miễn phí." Úc Trầm bất đắc dĩ hạ giá bản thân.
Nếu quản gia AI ở đây, nhất định sẽ rất sốc đến rớt hai viên camera: Số tiền hàng tỷ hiện kim của đế chế không khiến ngài rung động, giờ ngài lại ở đây để chào hàng giá 0 đồng?
"Vậy thì được."
Thiếu niên loạng choạng từng bước đi về phía trước, Úc Trầm đưa tay đỡ lấy, lại bị đẩy lùi nửa bước mới đứng vững.
Úc Trầm vốn định cảm thán, thật ra rất biết nghe lời, nhưng khi ôm chính diện, y cảm thấy xương của omega nhô lên.
Rất gầy.
Cơ thể thiếu dinh dưỡng, lại còn gãy chân... Rốt cuộc là cha mẹ nào lại vô trách nhiệm như vậy, nuôi dưỡng omega thành như thế này?
Đôi mắt của Úc Trầm tối sầm lại, nếu như trước đây, loại người giám hộ này đã bị y treo cổ từ lâu.
Từ từ phóng thích pheromone trấn an, y khẽ vuốt ve cổ omega, phương pháp dịu dàng, giống như đang xoa dịu chú cún con bị thương.
Hơi ấm của lòng bàn tay đủ để sưởi ấm lưng của một người, Bạch Linh lặng lẽ nâng gáy lên, cảm thấy cảm xúc này mới lạ và thoải mái.
Hắn không phân hoá hoàn toàn, không biết đây là pheromone trấn an, chỉ theo bản năng mong đợi được an ủi như vậy.
Giống như chuyện một người giám hộ sẽ làm với mình.
Không ai biết Bạch Linh thực sự có một người giám hộ alpha, tuy nhiên, vì nhiều lý do, hắn và người giám hộ của mình vẫn không thể gặp mặt, chỉ giao tiếp trên Internet, chưa bao giờ tiếp xúc thân thể ngoài đời.
Mà người trước mặt, trấn an hắn, tự dưng cho hắn một cảm giác an toàn...
Hắn biết người này sao?
Bạch Linh ngẩng đầu cố gắng phân biệt. Dưới bầu trời u ám, gió biển tràn vào sân thượng, thổi tung mái tóc dài xoăn dày đặc, đôi khuyên tai ngọc lục bảo sáng lên, phản chiếu chiếc cằm góc cạnh sắc như vách đá.
"Còn đau không?" Một bàn tay đặt lên trán Bạch Linh.
Bạch Linh giãy giụa vài giây, cuối cùng thành thật nói: "Không còn đau nữa." Hắn lục tìm trên người mình, nhét vào trong áo khoác đẹp đẽ của Úc Trầm.
Úc Trầm chỉ cảm thấy túi áo nặng trĩu, y đưa tay sờ, phát hiện một khối hình vuông cứng rắn.
Đây là cái gì? Cục gạch của bé chim?
"Tôi chưa bao giờ nợ ân tình." Bạch Linh điều chỉnh giọng điệu lạnh lùng.
Ở nơi Úc Trầm không thể nhìn thấy, hắn lặng lẽ cắn môi dưới, khuôn mặt lạnh lùng nhuốm một vệt đỏ ửng. Sau một lúc do dự, hắn dùng sức vịn vai nam nhân, nhanh chóng hôn lên gương mặt Úc Trầm, vừa chạm đã rời đi.
Bạch Linh không ngừng thuyết phục chính mình đây chỉ là một nghi lễ kề mặt, hắn cứng nhắc nói:
"Dù ngài là ai, nguyện ngài thân thể khỏe mạnh."
Nói xong, giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, khập khiễng nhanh chóng chạy đi.
Úc Trầm đứng trong bóng tối, giơ tay chạm vào gò má bị hôn, khóe miệng chậm rãi cong lên một chút, sau đó sờ vào bánh quy nén trong túi, chắc đây là mồi mà bé chim cho mình.
Quản gia AI thong dong đến, cảm biến phát ra tiếng bíp báo động ngay khi nó bước vào sân thượng.
Nó nhanh chóng kiểm tra giá trị, khiếp sợ tới loa cứng đờ:
"Ngài mở ra trường lực tinh thần, còn giải phóng một lượng lớn pheromone xoa dịu. Xong đời, tôi chắc chắn đã cho ngài uống lộn thuốc!"
Úc Trầm tiếp nhận gậy chống, chậm rãi đi vào trong ánh sáng, phía sau là màn đêm buông xuống trên muôn ngàn đợt sóng, ánh đèn như hóa thành một làn sóng vàng rực rỡ, nhưng khi y quay mặt lại, cảnh đêm rực rỡ lại trở nên lu mờ, ảm nhiên thất sắc*.
(*rất chênh lệch, thua chị kém em, một trời một vực)
AI thở phào nhẹ nhõm: "Khí sắc của ngài vẫn bình thường."
"Không cần ngạc nhiên, ta thuận tay chăm sóc một con chim nhỏ mà thôi."
Trong tháp hoàng cung, trên lý thuyết chỉ có một alpha duy nhất, bạo quân Cade.
AI tự nhiên đoán ra: "Có omega kích động trước mặt ngài sao? Có vẻ như tôi nên khóa cửa lại để ngăn họ đến làm phiền ngài."
Nó lướt đi một đoạn, đột nhiên quay lại, camera sáng lên đầy phấn khích:
"Không, làm sao có người có thể thích ứng với trường lực tinh thần của ngài mà không ngất xỉu tại chỗ?"
"Bệ hạ tôn kính của tôi, nếu người nọ không phải là kẻ điên bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, vậy nhất định là độ phù hợp với ngài vượt qua 90%!"
"Lại kết hợp với giấc mơ tiên tri của ngài hôm nay về việc chim nhỏ va chạm bị rơi, căn cứ sự tính toán mạnh mẽ của tôi, mùa xuân đầu tiên trễ tận 127 năm của ngài sắp đến rồi!"
Úc Trầm liếc nhìn một cái, hỏi: "Ngươi dùng cái gì tính toán?"
AI khó hiểu trả lời: "Tra Bách khoa toàn thư giải mã giấc mơ của Chu Công."
"Im miệng, tắt máy đi."
AI: "Được." Bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Bạch Linh tránh đi theo dõi trở về ký túc xá.
North thấy hắn biến mất một ngày, cũng không hỏi nhiều, cười nói: "Đã trở lại rồi à, tôi mới đi một vòng, mang về rất nhiều tư liệu cần thiết, cũng cầm một bản cho bạn."
Bạch Linh nói "Cảm ơn" rồi nhận lấy, lại đặt ở một bên, ngược lại hỏi đối phương:
"Khi ra ngoài, cậu có nghe nói về một omega rất cao không?"
North bất đắc dĩ: "Có đặc điểm gì đặc biệt không?"
Vô thức chà xát ngón tay, Bạch Linh đột nhiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy một sợi tóc vàng óng không biết từ lúc nào quấn chặt lấy ngón tay của mình.
"Tóc vàng gợn sóng——"
Bạch Linh nhớ lại dáng vẻ điêu luyện của người kia, nói như đinh đóng cột: "To!"
*Tác giả có lời muốn nói:
Úc Trầm mỉm cười: Bé chim, em bay tới làm ướt quần ta.
Bạch Linh lạnh lùng: Đừng đắc ý, lần sau sẽ đến lượt ngài bẽ mặt.
——————
Chim nhỏ cứng nhắc thiếu cảm xúc, dùng kính ngữ một cách nghiêm túc để bày tỏ lòng biết ơn thực sự dễ bị ăn luôn ( khoa tay múa chân)
Thời gian phổ cập khoa học:
Huyết thống của Bạch Linh là chim ưng Peregrine. Chim ưng là loài duy nhất trong thế giới ác điểu chủ động gần người. Trên thực tế, nó thường đứng ngoài máy điều hòa, chủ động tìm thịt từ chỗ con người. Bản chất của chim ở trạng thái tự nhiên là thẳng thắn, gần gũi và trung thực.
Từ giờ trở đi sẽ cập nhật hàng ngày, tôi sẽ ngồi xổm ở đây đợi mọi người đến ăn cặp lồng đựng cơm của chim nhỏ.