Sau Khi Bắt Cóc Hoàng Đế Nhân Ngư Alpha

Chương 22



Editor: maichan

Đối mặt với câu hỏi, Úc Trầm thả lỏng cơ thể.

"Nếu hỏi hiện tại ta cảm thấy thế nào, ta quả thực rất cao hứng, nhưng đó không phải là vì việc giấu diếm cậu tạo thành, mà là vì lúc này cậu đối với ta, thẳng thắn thành khẩn."

Từ góc nhìn của Úc Trầm, Bạch Linh hoàn toàn có thể giả vờ không biết, lợi dụng cảm giác tội lỗi của y để trả thù y, đạt được những mục đích khác.

Nhưng chim nhỏ vỡ nát cố tình lựa chọn nói thẳng, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ.

Điều Bạch Linh muốn chính là một đáp án.

Úc Trầm: "Ta quả thật là alpha, nhưng điều này cũng không gây ra uy hiếp gì cho cậu. Bởi vì cậu đủ mạnh nên khác biệt giới tính AO đối với cậu không thành vấn đề."

Nói đúng. Bạch Linh liếc y một cái.

Ánh mắt của Y Tô Mạt Lai Tác trong việc lựa chọn bạn đời thực sự rất độc đáo.

Trước đây Bạch Linh biết lão hoàng đế quái gở, nhưng lại không biết ông ta lại là dạng người có tình yêu AA?

Tuy nhiên, những người đứng trên đỉnh cao quyền lực, đầu óc có chút tật xấu, tìm một alpha xinh đẹp để thỏa mãn khát vọng chinh phục không có giới hạn của họ, quả thực sảng khoái hơn nhiều so với việc cưới một O mềm mại mảnh mai.

Nếu là Bạch Linh, hắn cũng sẽ làm như vậy!

Hơn nữa, lão hoàng đế là một nhân ngư thối nát, hẳn là bộ dạng hình thù quái dị, xấu xí không chịu nổi, nếu không cũng sẽ không nắm quyền 127 năm cũng chưa bao giờ xuất hiện công khai.

Về điểm này, còn có một chuyện xưa được lưu truyền rộng rãi. Người ta kể rằng, một họa sĩ cấp quốc bảo muốn tạo ra một món quà dâng tặng quốc khánh, khi gặp được hoàng đế, ông ta sợ hãi ngã xuống ngay tại chỗ, sau khi trở về nhà, thần chí không rõ, gặp người liền nói "Không dám tin".

Họa sĩ liền điên điên khùng khùng như vậy suốt một năm trời, sau khi giao tác phẩm, tuyên bố giải nghệ.

Lần này, càng khiến tin đồn lão hoàng đế trông giống như ác quỷ địa ngục lan truyền khắp nơi.

Vì vậy, chắc chắn là Y Tô Mạt Lai Tác muốn lấy nhân ngư tên Úc Trầm trước mặt này để cải thiện gien hậu duệ của mình.

Cũng không biết, người này có thể sinh con được không...

Bạch Linh chăm chú nhìn phần bụng của Úc Trầm, đều là cơ bụng săn chắc, trước đó mình sờ lên cũng không cảm nhận được dấu vết của...

Mấy thứ linh tinh gì.

Sắc mặt Bạch Linh lạnh lùng, lập tức gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình, lấy lại bình tĩnh. Nếu nhân ngư có thái độ đứng đắn trong việc thừa nhận sai lầm, hắn có thể cho y một cơ hội.

Tất nhiên, khẩu súng trong tay phải được cầm chắc chắn.

Úc Trầm cẩn thận nhận thấy được nòng súng hơi rung động, y đoán tay Bạch Linh cầm súng có chút đau nhức, đang thận trọng thả lỏng từng ngón tay, liền đề nghị:

"Cậu có thể chĩa nòng súng vào động mạch cảnh của ta, lực uy hiếp cũng như nhau, nhưng tiết kiệm được một chút sức lực."

Bạch Linh sửng sốt, hơi chút hừ lạnh nói: "Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy một tù nhân hợp tác như vậy."

Úc Trầm nhướng mi, đột nhiên hỏi: "Lần đầu là ai?"

Bạch Linh nhếch môi: "Còn có thể là ai, đương nhiên là ngài, người đứng trên sân thượng."

Đều là ta. Úc Trầm không khỏi cong mắt, lộ ra nụ cười hiểu ngầm.

Bạch Linh lạnh lùng nói: "Nếu như ngài thẳng thắn thành khẩn, vậy chúng ta mỗi người đều lùi lại một bước, hỏi nhau ba câu hỏi."

Nói xong, hắn cũng không đợi Úc Trầm đồng ý hay không, liền trực tiếp hỏi: "Câu hỏi đầu tiên là, 'Úc Trầm' rốt cuộc có phải tên thật của ngài không?"

Đầu súng di chuyển, một lần nữa ấn vào cổ Úc Trầm.

Úc Trầm bị ớn lạnh bởi kim loại, nhưng không né tránh, mà trả lời lưu loát:

"Đó là tên thật, nói chính xác thì đó là tên nhân loại mà ta dịch từ ngôn ngữ của nhân ngư. Tên khai sinh của ta đã được quyết định trước khi chào đời, tổng cộng có sáu mươi ba âm tiết, đối với nhân ngư mà nói tương tự như bài hát ngâm của cá voi, đối với nhân loại bình thường mà nói, có vẻ quá dài."

"Ừm," Bạch Linh coi như hài lòng, cân nhắc, lại dấy lên nghi hoặc thứ hai: "Cade không thích ngài, muốn ép ngài giao ra quyền trượng, tại sao ngài không tìm cách rời khỏi đây?"

Những cảm xúc không rõ chợt lóe lên trong mắt Úc Trầm.

Bạch Linh cho là mình nhìn lầm, lúc nhìn lại, ánh mắt Úc Trầm hơi rũ xuống, mệt mỏi cười nói:

"Ta đang bước đi trên quê hương của ta, đi bên cạnh con dân của ta, ta đi đến đâu cũng là lừa mình dối người, đây là quốc gia của ta, ta còn có thể đi đâu? Bất luận đi đến nơi nào, cũng không có gì khác biệt."

Mấy câu ngắn ngủi, suýt chút nữa làm cho vẻ mặt của Bạch Linh sụp đổ.

Nhịp tim của hắn đột nhiên gia tốc, gắt gao mím môi, rơi vào im lặng. Có một loại cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được nắm lấy trái tim hắn, dường như vừa hoảng sợ vừa bất an, lại vừa cận hương tình khiếp*.

(*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)

Hắn luôn cảm thấy nếu tiếp tục đặt câu hỏi, kiến ​​thức mình dày công tích lũy bấy lâu nay sẽ bị phá hủy hoàn toàn...

Bạch Linh quay đầu sang một bên, môi dưới đầy vết răng run lên, đột nhiên nói:

"Câu hỏi thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra, lần sau sẽ hỏi."

Con ngươi không tiêu cự của Úc Trầm chuyển động, tựa hồ linh cảm gì đó, chỉ nói: "Được."

Bạch Linh lại hỏi: "Ngài có cái gì muốn hỏi tôi không?"

Úc Trầm nói: "Ta cũng sẽ để dành cho lần sau."

Khóe miệng Bạch Linh hơi nhếch lên, vừa giễu cợt vừa hờ hững.

Hắn cũng sẽ không nói với Úc Trầm rằng đây là lần cuối cùng, mình không bao giờ... đến nữa.

Cứ như vậy đi, hắn đã xác minh được câu trả lời.

Đầu súng di chuyển, Bạch Linh quay người bước đi không chút do dự.

Mới vừa tới gần cửa, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh lờ mờ trượt qua, đóng chặt, khóa lại, liền mạch lưu loát.

Bạch Linh quay đầu lại, đôi gò má tinh xảo bị bóng tối che phủ, nheo mắt nhìn nhân ngư phía sau, trong giọng nói đầy uy hiếp nguy hiểm:

"Đừng biến thành chuyện khó xử, mở cửa ra đi."

Nhân ngư kia dường như không nghe thấy, ngón tay khẽ động, rút chiếc bút máy màu đen trong túi áo ra.

Sau đó, đổ hết mực nước, dùng đầu bút sắc cứa vào cổ tay mình.

Những giọt máu tươi long lanh lập tức chảy ra.

Trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi hương gỗ trầm nồng đậm, giống như một con tàu khổng lồ chìm dưới đáy biển, được vớt lên sau bao thế kỷ, cột buồm ẩm ướt hòa lẫn vị ngọt tanh của rong biển lên men, quỷ dị mà say lòng người.

Trong đầu Bạch Linh chợt hiện ra cảnh tượng này.

Rất nhanh, hắn nhận ra rằng, tuyến thể đang phát triển đã khiến cho mình có thể mơ hồ ngửi thấy mùi pheromone của alpha.

Nếu hắn không rời đi, rất có thể sẽ bị đối phương ảnh hưởng, trong nháy mắt sẽ mất đi ý thức, tuân theo bản năng, bám lấy tên alpha khốn kiếp này giống như một con chim xương mềm.

Nhân ngư kia lặng lẽ đứng dậy.

Mí mắt Bạch Linh run lên, nhịp tim tăng vọt lên 100.

Hắn bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng bao quát cảnh vật chung quanh, đại não tăng tốc để tính toán góc độ tấn công và đường thoát thích hợp.

Hắn có vũ khí trong tay, nhưng điều này không có nghĩa là hắn tự đại đến mức nghĩ rằng mình có thể nghiền ép được thể chất khủng bố của nhân ngư.

Một khi hết đạn, hắn sẽ trở thành thức ăn trong miệng của đối phương.

Lồng ngực Bạch Linh phập phồng, hắn khống chế không được nhớ tới hai dấu vân tay in sâu trên chân giả.

Nhân ngư chết tiệt khốn nạn!

Bạch Linh bóp mạnh cò súng, mỗi một phát đều nhắm vào đầu gối của nhân ngư.

Chỉ cần đối phương mất đi khả năng di chuyển, dù chỉ mười giây cũng đủ để hắn chạy vào phòng tắm, mở cửa sổ trốn thoát.

Tuy nhiên, con cá lớn vừa rồi còn ngoan ngoãn chậm chạp, giờ phút này thân hình linh hoạt như thể thủy quái dưới nước.

Trong cảm quan xúc giác của nhân ngư, tốc độ bắn của viên đạn giống như một mũi tên bắn vào biển, không ngừng giảm tốc độ, chậm đến mức có thể nắm được bằng tay.

Bạch Linh thậm chí còn không bắn trúng một phát nào.

Hắn thầm mắng một tiếng, cố không quan tâm vẻ mặt đối phương lúc này u ám đến mức nào, lắc mình trốn vào phòng tắm, một cước đá cửa, lập tức lao về phía cửa sổ thoát hiểm duy nhất.

Chim ưng Peregrine nhanh nhẹn ở cấp độ 3S.

Đáng tiếc, tại đây so với loại nhân ngư đột biến thuần chủng đầu tiên tiến hóa hàng vạn năm, vẫn chưa nhằm nhò gì.

Bạch Linh rất nhanh liền tự mình cảm nhận được nghiền ép cấp bậc có nghĩa là gì.

Cửa phòng tắm va vào tường, khiến các mảnh vụn bay tứ tung.

Bạch Linh thấy hoa mắt, căn bản chưa kịp nhìn rõ, bả vai đã đau nhức, trong nháy mắt bị một bàn tay nổi lên gân xanh đè ép, suýt chút nữa ghim hắn vào tường.

Thắng bại đã rõ.

Bạch Linh cười khổ, khi hắn nổ súng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị nhân ngư xé thành từng mảnh, làm thành mẫu vật.

Những ngón tay thon dài trắng xanh của nhân ngư lại nhéo cằm hắn.

Lúc này đây, đã không còn sự dịu dàng như trước, mà là sức lực gần như nôn nóng, đẩy vào miệng——

......Ừm?

Bạch Linh kinh ngạc cụp mắt xuống, chỉ thấy nhân ngư đột nhiên cuồng bạo kia bắt được hắn, cũng không bóp nát hắn giống như bóp nát gà con, mà ấn cổ tay đang chảy máu nhỏ giọt lên môi hắn.

"Uống đi."

Giọng nói của nhân ngư vừa từ tính vừa mệt mỏi, loáng thoáng nghe còn có chút cô đơn khó nhận ra.

"Cậu có thể rời đi, không bao giờ... quay lại, nhưng cấp bậc pheromone của ta đối với cậu mà nói quá cao, mạnh mẽ giới đoạn sẽ gây tổn hại cho cơ thể của cậu."

"Cậu có thể uống máu của ta, hấp thụ đủ lượng pheromone trong máu cũng đủ để giảm bớt cơn nghiện, sau đó trong vòng ba tháng từng bước giảm dần liều lượng. Chờ cậu phân hóa hoàn tất, có thể cắt đứt liên lạc với ta."

Hơi thở của Bạch Linh nháy mắt dừng lại, nhanh chóng ngước mắt lên khuôn mặt Úc Trầm, muốn tìm ra dấu vết nói dối.

Nhưng trên đó ngoài sự lạnh nhạt, cũng chỉ còn lại mệt mỏi sâu sắc.

"Uống nhanh đi, đừng lãng phí."

Những lời này dường như có phép thuật nào đó.

Trước kia Bạch Linh đến xe chở sữa để lấy sữa, người máy cũng sẽ luôn nhắc nhở mọi người như vậy: uống nhanh khi còn nóng, đừng lãng phí.

Nói chung, một con chó hoang tầng dưới cùng như hắn, không thể nhìn vòi nước chảy mãi, cũng không thể để máu alpha cấp cao uổng phí nhỏ xuống gạch men, theo mương máng chảy vào cống thoát nước.

Vì vậy, hắn ma xui quỷ khiến áp lên, mím môi lại, trộm liếc nhìn nhân ngư một cách bối rối và thận trọng như thể đang trao một nụ hôn, sau đó liếm miệng vết thương nóng hổi của đối phương, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp.

Quá kỳ lạ......

Tại sao sự việc lại tiến triển đến nông nỗi này, hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì?

Cổ họng Bạch Linh dâng lên dòng máu ngọt ngào, truyền thuyết kể rằng máu nhân ngư vốn là ngọn nguồn sinh lực, có thể dùng làm thần dược.

Uống xong, hắn quả thật cảm thấy cơn đau trong cơ thể nhanh chóng biến mất, nhưng cẩn thận nếm thử, lại nếm được nỗi buồn đọng lại nơi đầu lưỡi...

Miệng vết thương dần dần lành lại, Úc Trầm thấy hắn chần chờ, không chút do dự mà cắt một đường mới.

Bạch Linh nhìn thấy thế trong lòng run lên, không khỏi nói: "Dừng lại, tôi uống đủ rồi."

Úc Trầm không có biểu hiện gì, chỉ nói: "Từ giờ trở đi, mỗi tuần chỉ cần đến đây một lần lấy dung dịch chiết xuất pheromone, không cần tới gặp ta."

Nhân ngư lại quay đầu liếc nhìn hắn, cái liếc mắt kia, đột nhiên khiến Bạch Linh có ảo giác đối phương không bị mù.

"Cậu có thể đi rồi."

Úc Trầm buông tay như đã hứa.

Bạch Linh ngập ngừng tiến về phía trước hai bước, sau đó quay người cẩn thận quan sát.

Nhân ngư kia đứng trong đống đổ nát, bóng tối dưới chân bị ánh sáng lạnh lẽo của phòng tắm chiếu rọi cô độc mà vặn vẹo.

Y giống như một tác phẩm điêu khắc bị vứt bỏ, đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt tang thương và chết lặng.

Bạch Linh bước qua cánh cửa vỡ nát, đi ra khỏi phòng tắm, quả nhiên, cửa bên cạnh tự động mở ra.

Chỉ cần tiến thêm hai bước nữa, hắn có thể hoàn toàn khôi phục tự do, nói lời vĩnh biệt với nhân ngư đã lừa dối mình.

Nhưng trong nháy mắt, trong lòng hắn xuất hiện những cảm xúc khó hiểu.

Giống như vợ của Lot chạy trốn khỏi thành phố tội lỗi Sodom, nghe tiếng âm ỉ của một thành phố đang bốc cháy, bị phá hủy.

Bạch Linh cũng không khống chế được quay người lại.

Trong Kinh thánh, vợ của Lot không nghe lời thiên thần, quay đầu lại nhìn thành phố tội lỗi, liền biến thành cột muối, đứng trên đường mãi mãi.

Mà Bạch Linh quay đầu lại cũng thấy nhân ngư kia hôn mê rồi ngã xuống, lập tức cứng đờ tại chỗ.

Khi Bạch Linh tay nhanh hơn não quay về phòng tắm...

Có một suy nghĩ trong đầu, nhẹ nhàng nói với hắn ——

Hắn sẽ rơi vào vòng xoáy của ma quỷ, trầm luân vĩnh viễn trong đó.

*Tác giả có lời muốn nói:

Chim nhỏ: Phật tổ xẻ thịt cho đại bàng ăn, nhân ngư lấy máu cho chim ăn (ôm một cái)

Cuối cùng, chuyện xưa trong Kinh thánh là về thành phố tội lỗi, Sodom. Sodom là một thành phố đắm chìm nam sắc, không kiêng kỵ đồng tính. Thành phố tình yêu, Chúa cho rằng đây là một hành động tội lỗi, liền phái thiên thần xuống dưới thiêu hủy nó. Thiên thần đã cảnh báo nhiều lần chớ quay đầu lại nhìn. Nhưng trên đường trốn thoát, vợ của Lot không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đây bị coi là tội lỗi ham muốn kỷ niệm, nên đã bị phạt biến thành cột muối, vĩnh viễn không được phép rời đi.

Tôi thấy câu chuyện này giống tâm trạng của chim nhỏ lúc này nên dùng cách ám chỉ này, hehe.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv