Bạch Linh mang trong mình huyết thống chim ưng độ nhanh nhẹn 3S, cảm thấy dù bị nhốt ở đầu giường, vẫn có thể duỗi móng vuốt cắn người, bản thân không hề hấn gì.
Cũng không ngờ là chân giả bằng kim loại vừa mới đụng tới đầu gối của Úc Trầm, đã bị một bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân, không những không thoát ra được mà còn bị người ta tóm lấy mắt cá ấn vào bắp đùi.
Bạch Linh kịp phản ứng lại thì đã muộn.
Hắn trốn không thể trốn, khi ngoái đầu nhìn lại thấy tất cả đường lui đều bị cắt đứt, chỉ có thể đánh cược dùng chân lành lặn của mình gắng sức đạp lên trên.
Lòng bàn chân trắng bệch giẫm lên đôi vai rộng, khi ấn mạnh hơn, hắn có cảm giác giẫm phải tảng đá trên sườn dốc, không thể cử động.
Hơi thở của Bạch Linh đột nhiên trở nên dồn dập, bởi vì đối phương cúi người che phủ phía trên cơ thể mình, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy mí mắt thâm thúy hơi rũ xuống, sống mũi thẳng tắp và môi dưới đầy đặn hồng hào.
Giống như cắn một miếng thì có thể chảy ra máu nóng hổi, đốt cháy hai lỗ trên tấm ga trải giường bên dưới.
Những ngón tay nắm lấy mắt cá chân của hắn cũng rất nóng...
Bạch Linh quay đầu hít sâu hai hơi, ép bản thân mượn không khí trong lành bình tĩnh lại.
Sao lại thế này, người kia rõ ràng là bị mù, mỗi lần bắt hắn lại rất chính xác, giống như đã diễn tập vô số lần.
"Ngươi luôn chậm chạp như vậy sao?" Úc Trầm trầm giọng hỏi.
Bạch Linh còn tưởng y nói mình chậm, đang định phản bác thì đối phương đột nhiên buông tay kiềm chế ra, sờ lên trán hắn, dán cả lòng bàn tay lên.
Động tác ôn hòa, tựa hồ mang theo một sự cứng rắn và thương hại khó nhận thấy.
"Trán vẫn còn rất nóng, nhưng ngươi còn có thể ngồi dậy làm ầm ĩ với ta mà không thấy choáng váng sao?"
Bạch Linh ngơ ngác nhìn y, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Vốn dĩ mình không cảm thấy gì, nhưng khi y nói lời này, mọi tổn thương trong cơ thể đều mừng rỡ giống như tìm được lối thoát đáng tin cậy, trào dâng khắp lục phủ ngũ tạng.
Bạch Linh đột nhiên cúi người xuống, nhanh chóng bịt miệng lại, cảm giác dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, suýt chút nữa nôn ra ngoài.
Tính tố A kia giống như thành tinh, không biết bị cái gì kích thích, sôi trào trong bụng hắn, nhất định phải cùng thứ gì đó phân cao thấp.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Bạch Linh, hắn chợt nhớ đến lời khuyên hết lần này đến lần khác của bác sĩ Lâm——
Sau khi uống thuốc, cố gắng tránh xa alpha trong vòng 7 giờ, cấp bậc càng mạnh thì nên chạy trốn càng xa.
Nếu không, tính tố A nhân tạo sẽ bài xích tính tố A tự nhiên, một khi hormone tự nhiên lấn át hormone nhân tạo trong cơ thể, cậu sẽ không thể dùng thuốc nhân tạo được nữa!
Từ nay về sau, cậu chỉ có thể dựa vào pheromone của alpha đó để sống tạm bợ, có thể so sánh với nghiện ma túy, cho đến khi bị đối phương đánh dấu hoàn toàn từ trong ra ngoài...
Không thể nào.
Ban nãy đến bây giờ, hắn chỉ gặp được một alpha.
—— bạo quân Cade.
"Ư..." Bạch Linh càng cảm thấy khó chịu, hắn có thể bán linh hồn cho ma quỷ, nhưng quyết không thể trở thành kẻ nhát gan mỗi ngày động dục đến thần chí không rõ đẻ trứng.
AI dùng khay nhỏ bưng sữa vào, lo lắng nhìn khuôn mặt hốc hác của Bạch Linh.
Vốn chính là khí chất lạnh lùng và sắc bén, bây giờ đã bị sốt cao phá hủy, tảng băng trôi phía bắc đã nứt ra, chạm vào sẽ vỡ thành từng mảnh.
Đáng tiếc chủ nhân của chúng ta nhìn không thấy, hừm.
Trên trán Bạch Linh chảy ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng, sợi tóc màu xám trắng giống như bồ công anh ướt dính vào trán, cắn môi, cố gắng hết sức bỏ qua cơn đau quặn thắt như máy xay thịt ở bụng dưới.
Không bình thường......
Cảm giác dữ dội hơn so với tình trạng viêm nhiễm khoang sinh sản thông thường.
Không biết có phải có liên quan đến tác dụng phụ của tính tố A kia hay không...
Hắn đưa tay kéo ống tay áo Úc Trầm, chịu đựng hàm răng run rẩy, hỏi: "Thuốc của tôi... để trong túi chống nước đâu?"
"Ở dưới gối đầu."
Là một hoàng tộc biển sâu thuần huyết, thính giác của Úc Trầm cực kỳ nhạy cảm, ở gần như vậy, y có thể dễ dàng nắm được nhiều âm thanh mà người bình thường khó phát hiện.
Ví dụ như bắp chân của omega đang lặng lẽ cọ xát vào ga trải giường, ngón tay vô thức móc vào khuy áo trên cổ tay y, mỗi lần nói chuyện với y, bị bắt nhìn thẳng y, trái tim trong lồng ngực cùng lúc luôn đập nhanh hơn...
Tất cả những âm thanh này, y đều có thể nghe thấy.
Y còn nghe thấy tiếng chim nhỏ bất lực mở túi, mở tờ hướng dẫn sử dụng thuốc, dùng sức mở to hai mắt, cấp bách muốn tìm câu trả lời từ những phản ứng phụ dày đặc.
Úc Trầm dùng tay ra hiệu, AI nhanh chóng đặt chiếc ly thủy tinh ngay ngắn vào lòng bàn tay y.
"Ngươi đang tiến vào giai đoạn phân hóa thứ hai." Úc Trầm ngồi ở mép giường, tiện tay đỡ eo Bạch Lăng đến trước mặt, có chút bất mãn đối với phần thịt mỏng manh gần như không thể véo được trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói:
"Christopher đêm nay cùng một đám alpha ở phòng yến tiệc vui vẻ, bên ngoài còn nhiều kẻ muốn cắn cổ ngươi, ngươi tốt nhất nên ở lại đây."
Giai đoạn phân hóa thứ hai...
Hóa ra đây là nó.
Nói tóm lại, không phải chứng nghiện alpha là tốt rồi.
Bạch Linh nản lòng bỏ lại sách hướng dẫn, nghi ngờ liếc nhìn Úc Trầm một cái. Vốn muốn hỏi làm thế nào mà y thấy được, nhưng sau khi nghĩ lại, lão O có tuổi sóng to gió lớn nào mà không trải qua, có loại nhạy cảm này là điều bình thường.
Camera của AI lặng lẽ hạ xuống, tập trung vào mắt cá chân lộ ra ở mép quần màu nâu tây của chủ nhân.
Xiềng chân điện nhằm trấn áp tính chiếm hữu hung hãn của alpha được buộc chặt vào chân Úc Trầm một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Cũng tương đương với việc trói buộc đuôi nhân ngư, giam cầm khởi nguồn sức mạnh cường đại.
AI gật cái đầu bằng thép không rỉ, tràn đầy cảm xúc:
"Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Bạch Linh hỏi: "Nguy hiểm nhất?"
Nguy hiểm ở đâu? Chỉ có một robot quét rác kiểu cũ, còn có một lão nhân ngư mắt không thấy đường.
Nhìn thế nào đi nữa, thủ lĩnh đảng cách mạng tương lai nhe nanh hút máu là hắn, còn nguy hiểm hơn hai người này...
Huống chi nhân ngư này còn đang bưng sữa, muốn đưa lên miệng hắn, bởi vì không nhìn thấy vị trí, lại đặt sữa lên vai hắn, làm hại hắn phải cúi thấp xuống, liếm sữa sắp tràn ra ngoài.
Con ngươi của Úc Trầm dường như xẹt qua ánh sáng nhạt, lại chậm rãi chìm xuống. (M: mù thật ko anh?=)))
Y vẫn duy trì tư thế cho chim ăn, tiếng húp rất nhẹ của Bạch Linh lấy lòng y.
Đầu lưỡi ửng đỏ ngâm trong dòng sữa trắng mềm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, theo sữa giảm xuống, uống vào miệng ngày càng ít, theo bản năng vùi sống mũi vào trong ly, cuối cùng răng cắn vào ly thủy tinh trong suốt, đầu ngẩng cao để uống giọt cuối cùng bằng môi lưỡi.
Úc Trầm nhìn không thấy, trong đầu lại tự nhiên hiện ra cảnh tượng này.
Y lặng lẽ giấu chân trái về phía sau.
Nghiêng tay, một vài giọt sữa chảy xuống mu bàn tay y.
Con chim nhỏ kia uống đến mức say, ở đâu có sữa, liền đuổi theo đến đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu trắng chảy xuống, môi liền theo bản năng dán lên mút một ngụm——
Hút.
Âm thanh kích thích bùng nổ, Bạch Linh tỉnh lại.
Hắn ngồi thẳng lên, mặt không chút thay đổi giải thích: "...Tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn."
Úc Trầm cất chiếc ly đi, cụp mắt xuống và mỉm cười: "Ta biết."
Đây là chỗ đáng yêu của tiểu lưu lạc.
Ngoài miệng nói không cần, nhưng nếu thật sự đưa tới bên miệng, cũng sẽ uống sạch không sót một giọt nào, không phụ sự kỳ vọng của người cho ăn.
AI: chủ nhân có vẻ như chơi rất vui vẻ...
Bạch Linh liếm hàm răng nhớ lại mùi vị, nhạy bén nếm được điểm khác thường, nheo lại ánh mắt trực tiếp hỏi: "Trong sữa có gì không?"
Úc Trầm nhẹ giọng nói nhỏ, không chút do dự: "Thuốc kháng viêm."
"Sữa bỏ thuốc quả thực là tác phong của Y Tô Mạt Lai Tác."
AI vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chim máy nhỏ nổi điên lên với bọn họ.
Nhưng trong ống kính của nó, chim nhỏ lông trắng chỉ chớp đôi mi, tùy tiện chế nhạo một câu, lại nằm xuống ôm gối đầu.
Hắn đưa lưng lại với Úc Trầm, cuộn người lại, rầu rĩ nói: "Tôi đã uống sữa theo yêu cầu của ngài rồi, ngài có thể đi."
Không hề không đề cập đến việc thả hắn ra, cũng như không truy cứu việc bỏ thuốc.
Là một omega đang trong giai đoạn phân hóa, lại không quá lo lắng.
Hay nói đúng hơn là... không quan tâm, không mong đợi.
Trong một gia đình bình thường, omega bước vào giai đoạn phân hóa thứ hai là việc cực kỳ quan trọng.
Người giám hộ trước tiên sẽ sắp xếp một chiếc tổ ấm áp và thoải mái, chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ, quần áo giặt sạch, thức ăn nước uống, làm cho omega có thể yên tâm thử xây tổ lần đầu tiên trong nhà.
Alpha có kinh nghiệm sẽ ở bên cạnh trông coi đứa trẻ suốt đêm, khống chế pheromone phát ra, tiến hành 【giảm đau】.
Cứ như vậy, omega có thể được nghỉ ngơi, an ủi và che chở đầy đủ trong cơn đau dữ dội và bốc hỏa của quá trình phát triển khoang sinh sản.
Nhưng Bạch Linh không có.
Tổ nhỏ, khăn mặt, người giám hộ... Cái gì cũng không có.
Kiếp trước giai đoạn phân hóa thứ hai của hắn, là trong một chiếc lều hỏng nhặt được từ bãi rác.
Lúc đó hắn mới vừa trốn khỏi nhà tù.
Các cai ngục điên cuồng bắn hắn, nhưng hắn may mắn trốn thoát, ẩn náu trong khu ổ chuột của thủ đô tinh.
Trên người có rất nhiều chỗ bầm tím mưng mủ, hắn không có tiền, chỉ có thể dùng răng cắn góc áo, đổ thứ rượu rẻ tiền chợ đen lên người, đau đến cả người co rút, run rẩy gắp đạn ra.
Hắn vô tri vô giác sốt nhẹ hơn một tuần, giai đoạn phân hóa thứ hai đã đến.
Thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng của hắn.
Vào lúc này, tiểu O của nhà bình thường luôn vừa hồi hộp vừa chờ mong. Trước tiên xin nghỉ học, nhận lời chúc phúc và trêu chọc của các bạn cùng lớp, nằm trong chăn ấm đọc những việc cần chú ý và chiến lược, chờ người giám hộ đến, lại có thể chạy khỏi giường bằng chân trần, lập tức nhào vào vòng tay yên bình của alpha.
Bạch Linh thì sao?
Quấn mình trong ga giường rách nát, nuốt cơn đau chua chát vào bụng, chà xát cái chân tê dại còn lại cố giữ ấm, nhưng lúc nào cũng cầm dao, trong bóng đêm thần kinh căng chặt đề phòng xâm phạm.
Hắn dùng con dao cùn kia xử lý hai alpha xông vào lãnh địa của hắn.
Cho nên hắn không cần bất kỳ sự thông cảm không cần thiết nào.
Lúc Úc Trầm đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Có cần ta ở lại cùng ngươi không?"
Bạch Linh thuyết phục chính mình, giọng cứng nhắc trả lời: "Không cần, mau đi đi."
Úc Trầm cảm thấy đây là chim nhỏ giận dỗi.
AI thu dọn đồ đạc, tắt đèn chuẩn bị rời đi cùng chủ nhân, nhưng chim nhỏ kia ôm gối càng chặt, chặt đến mức muốn tự bóp nghẹt mình.
Úc Trầm bước về phía cánh cửa trong bóng tối.
Bạch Linh quay đầu cực nhanh liếc bóng lưng của Úc Trầm, đột nhiên dùng giọng nói biến đổi kỳ lạ nói:
"...Phải rồi, có phải tôi bị ngài trói ở đây, thì luôn luôn có sữa để uống không?"