Văn Thanh Nhạc quả thực không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, nhìn Chúc Tiêu đằng đằng sát khí, lại nhìn con búp bê rơm bị Chúc Tiêu giẫm lên, sau đó nhảy xuống hòn non bộ để thoát khỏi tấn công của Chúc Tiêu.
Tại sao mọi thứ lại biến thành thế này?
Văn Thanh Nhạc ở phương diện tình cảm luôn luôn có chút trì độn, hiện tại cũng không trông cậy có thể dựa vào chính mình phân tích ra kết luận, hắn một bên tránh né công kích của Chúc Tiêu, một bên hỏi hệ thống:【 Mày có thể giúp tao phân tích không? Dựa vào cơ sở dữ liệu khổng lồ của mày? 】
【 Được chứ! 】 Hệ thống đem tình huống hiện tại đơn giản đưa vào thanh tìm kiếm.
Hỏi: Tại sao một đứa nhóc lại ghét người yêu nhỏ của người anh trai đã mất từng nuôi nó lớn lên?
Có vô số trường hợp trong dữ liệu của hệ thống, nó nhanh chóng phân tích lý do cho tỷ lệ mắc bệnh cao nhất.
【 Hắn ta cảm thấy ngài đe dọa tài sản thừa kế của hắn 】 Hệ thống nói, 【 Đây là một cuộc tranh chấp về tài sản! 】
Văn Thanh Nhạc:【...... Mày nói đúng, là tao sơ sót, quên mất có nguyên nhân thực tế như vậy.. 】
Văn Thanh Nhạc không quá để ý tiền tài, nhưng bọn Chúc Tiêu khi còn nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khó quan tâm đến những thứ này là điều bình thường.
Theo những gì cậu nói lúc trước, cậu quan tâm đến bản thân như thế nào, nếu cậu nói rằng mình không để lại di sản gì, Chu Tiêu nhất định sẽ không tin. . Bạn đang đọc truyện tại -- TrumTruye n.OR G --
Văn Thanh Nhạc tự giác được vấn đề liền rõ ràng nên không còn tiếp tục né tránh, nói: "Đừng tức giận, hiện tại tôi sẽ trả lại tất cả những thứ anh ấy để lại cho tôi, anh xem có được không?"
Động tác của Chúc Tiêu dừng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông tóc trắng.
Mỗi đồ vật mà Văn Thanh Nhạc cho hắn, hắn đều thật cẩn thận trân quý, hận không thể khóa lại bằng ba lớp bảo hiểm. Người này có được nhiều như vậy thế nhưng lại không chút nào quý trọng, vứt đi như giày rách?
Từ chán ghét tình địch cầm trên tay những thứ mà người mình thích đưa cho tình địch(?), đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Đối với những người có lòng tự trọng mạnh mẽ, đây thật là điều đáng xấu hổ khi lòng tự trọng bị chà đạp trên mặt đất.
Lòng tự trọng của Chúc Tiêu rất mạnh, nhưng vào lúc này, hắn không tính toán cho người không biết chiều cao thế giới này một đòn nghiêm trọng.
Đó là đồ vật mà Văn Thanh Nhạc đưa ra, còn có hơi thở của Văn Thanh Nhạc trên đó, là tâm ý của Văn Thanh Nhạc.
...... Hắn muốn.
Văn Thanh Nhạc vừa thấy biểu tình Chúc Tiêu liền biết hắn bị hấp dẫn, lập tức theo dòng suy nghĩ này: "Tôi sẽ đưa cho anh, tôi cũng sẽ không giữ lại, nhưng tôi thành tâm như vậy, cho nên anh phải tỏ ra có thành ý một chút chứ? "
Chúc Tiêu giương mắt nhìn về phía cậu, đôi mắt đen láy đầy những điều không thể nói rõ: "Điều kiện của cậu?"
"Chúng ta...... Chúng ta bắt tay giảng hòa," Văn Thanh Nhạc nghĩ đến tương lai tốt đẹp, vươn một bàn tay, "Chúng ta về sau chính là bạn bè."
Chúc Tiêu cười cực kỳ nhẹ, hắn không nắm lấy bàn tay đang dang ra của cậu, để bàn tay nó lơ lửng trên không trung, xoay người rời đi.
Văn Thanh Nhạc ở phía sau, nghe được thanh âm lạnh lùng của Chúc Tiêu: "Được, bắt tay giảng hòa."
————
Trận khủng hoảng này có một quá khứ ly kỳ, thậm chí về sau còn có thể cùng Chúc Tiêu trở thành bạn mà không phải kẻ thù, Văn Thanh Nhạc vui vẻ đến suốt một buổi tối cũng chưa ngủ.
Mặc dù vai trò của cậu từ anh trai nuôi dưỡng thành bạn nhưng có còn hơn không, phải học cách cảm thấy đủ.
Cậu hiện tại liền rất vừa lòng!
Hệ thống đưa ra lời nhắc dựa trên những gì có thể xảy ra trong dữ liệu lớn: 【Cẩn thận kẻo hắn đang nói dối cậu, đồ vật vừa đến tay liền trở mặt không nhận người.】
【Nhưng tao không có thù hận sâu sắc với hắn, tuy rằng tao có mái tóc bạc trắng, nhưng tao là một nạn nhân. Còn những điều khiến anh không hài lòng đã được giải quyết, tao vẫn sẵn sàng giúp hắn chống cự ngoại địch, vì cái gì hắn phải trở mặt 】
Hệ thống cảm thấy Văn Thanh Nhạc nói có đạo lý, vì thế thay đổi một cái đề tài: 【 Kế hoạch hiện tại của cậu là thống nhất toàn bộ đại lục với Chúc Tiêu, sau đó đánh bại hắn và giành được thắng lợi cuối cùng? 】
Văn Thanh Nhạc:【......】
Má, hạnh phúc quá, làm cậu quên mất rằng vẫn còn nhiệm vụ xưng vương thống nhất thế giới!
Văn Thanh Nhạc gian nan nói:【 Đi, đi một bước tính một bước đi, trường hợp sau này Chu Tiêu có quan hệ tốt với tao, hắn bằng lòng để tao ngồi trên ngai vàng hai ngày, ha ha ha. 】
————
Văn Thanh Nhạc đương nhiên không có khả năng để lại tài sản cho chính mình, nhưng cậu có một ngôi nhà nhỏ nơi cậu sống trước khi gặp Chúc Tiêu và những người khác. Trước đây cậu chưa từng để căn nhà đó trong lòng cũng chưa từng nói với Chúc Tiêu và những người khác, nhưng bây giờ nó có thể được sử dụng để giả vờ là đồ vật của chính mình.
Thế giới ba chiều này sử dụng công nghệ đen, mọi thứ trong đó hoàn toàn giống với thế giới thực. Văn Thanh Nhạc nói cho Chúc Tiêu địa chỉ nhà, cùng Chúc Tiêu đi thu xếp xe.
Sau khi Chu Tiêu thu xếp xong, nhìn thanh niên tóc trắng không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh mình, cau mày, sắc mặt lạnh lùng dời đi.
Văn Thanh Nhạc cũng không miễn cưỡng, cậu không có việc gì phải làm, tâm trạng rất tốt nên đi loanh quanh rồi tình cờ đi vào đội quân bảo vệ đang quay trở lại.
Khi những người lính nhìn thấy Văn Thanh Nhạc, đôi mắt lập tức trừng lớn. Do quy định của quân đội, họ không thể giải tán đội hình, nhưng Văn Thanh Nhạc lại nghe được bọn họ khe khẽ nói nhỏ.
"Cậu ấy không sao, thật tốt, thật tốt."
"Tôi đã nói sẽ không có chuyện gì mà. Cậu ta rất xinh đẹp, thủ lĩnh chắc chắn không muốn chiến đấu với cậu ấy, đoạt lại địa bàn liền thả người đi."
"Thủ lĩnh có thể hay không coi trọng người này, một phát cường thủ hào đoạt luôn 1?"
[1] Cường thủ hào đoạt là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn. Hiểm nôm na là cưỡng ép, chiếm đoạt
Văn Thanh Nhạc: "......"
Chúc Tiêu không chỉ sẵn sàng chiến đấu, thậm chí còn muốn mạng sống của mình chỉ trong vài phút.
Họ cho rằng Chúc Tiêu sẽ thích đàn ông, thật ngây thơ.
Văn Thanh Nhạc tự giác nhìn thấu chân tướng, mang theo một biểu cảm nhìn thấu hồng trần trở về.
Văn Thanh Nhạc nằm bấm mạng mở diễn đàn, vừa nhìn thấy bài đăng đầu tiên liền phun ra.
【Sốc! Tôi điều chỉnh kính viễn vọng nhìn thử liền thấy lãnh đạo và một người đẹp tóc trắng bước ra khỏi khu rừng một cách thất thần! 】
Văn Thanh Nhạc "......"
Quần áo loạn chỉ là bởi vì đánh nhau.
Văn Thanh Nhạc kéo xuống chút nữa, thấy rằng bài đăng này bị phản đối quyết liệt.
【 Nói cái gì đấy! Thủ lĩnh dù khẩu vị nặng đến đâu cũng không thể thích người đã có chồng!! 】
【Bị điên à! Dù tân thủ lĩnh chưa có người yêu, chủ thớt cũng không thể đăng tầm bậy được. Cũng không nhìn xem mình có xứng không! 】
Thủ lĩnh húng ta là cao lãnh chi hoa 2 sẽ sẽ không bao coi trọng một người mà tóc đã khô đến trắng hết cả, không hẹn mà gặp, không hẹn mà gặp, cút ngay! 】
[2] Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.
【 Thôi đi, khoác lác cũng không thổi đến cao một chút, có biết tóc bạc trắng khó thế nào không? 】
Chủ đề phía sau bài viết dần dần nghiêng về thảo luận về tóc bạc, cuối cùng đưa ra kết luận trừ phi phía trên có siêu năng lực và có thể tám lần một đêm, nếu không thì không thể có tình huống tóc bạc được.
Văn Thanh Nhạc sờ sờ tóc của mình, đóng cửa diễn đàn.
————
Sau khi xe do Chúc Tiêu sắp xếp đến Văn Thanh Nhạc tự giác đi tới. Mà Chúc Tiêu tắc lựa chọn rời xa Văn Thanh Nhạc ra một cái góc khác, đem đầu vặn hướng ngoài cửa sổ thậm chí không cho cậu một cái liếc mắt.
Xe bay chậm rãi khởi động, hướng đích đi tới.
Văn Thanh Nhạc nhìn Chúc Tiêu, cậu thực sự khá quen thuộc với cảnh này. Trước kia, Chúc Tiêu không đến gần cậu khi hắn đang ở tuổi thiếu niên, luôn tránh cậu từ xa, giống như bây giờ.
Văn Thanh Nhạc chủ động mở miệng hòa hoãn không khí, chọn chủ đề xúc phạm kẻ thù chung: "Anh thật tốt bụng. Tên khốn kia sẽ không bao giờ để tôi ngồi trên xe an toàn, chỉ để tôi ở trên xa làm cùng gã.. Tên khốn đó không phải là người, lẽ ra hắn nên chết từ lâu rồi— "
Giọng của Chúc Tiêu lạnh như băng: "Câm miệng."
Văn Thanh Nhạc: "...... Ồ."
Tại sao điều này khó tiếp nhận? Chúc Tiêu nên nhận ra rằng mình đã may mắn theo lời của cậu sau đó bị cậu kích động hận không thể giết Văn Thanh Nhạc rồi cùng mình nhục mạ tra nam sao?
Hay là nói một thẳng nam như hắn thật sự rất ghê tởm với chủ đề hai người đàn ông với nhau, nên không muốn nghe?
Trước xe, Chu Tiêu nhắm mắt lại, nắm chặt tay, véo cả đầu ngón tay vào lòng bàn tay.
Văn Thanh Nhạc hơi xê dịch vị trí, từ phía sau thấy được non nửa sườn mặt của Chúc Tiêu.
Chúc Tiêu chau mày, trên đôi môi mỏng không còn chút máu thoạt nhìn trông khá áp lực và sắp bùng nổ.
Cậu có chút lo lắng: "Anh không sao, không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện khám không?"
Chúc Tiêu: "...... Câm miệng."
Chúc Tiêu không biết hiện tại trong lòng mình là tư vị gì, cơn ghen tuông cuồng nộ gần như nuốt chửng hắn, mong muốn được biết mọi tâm tư của Văn Thanh Nhạc khiến hắn muốn tiếp tục nghe.
Hắn muốn biết Văn Thanh Nhạc trông như thế nào, muốn biết nụ cười của Văn Thanh Nhạc khi hôn muốn biết Văn Thanh Nhạc sau khi làm tình xong có phải sẽ ôm người bên cạnh cười dịu dàng.
Hắn cái gì cũng không biết, cũng không biết mặt và cũng chỉ có người thanh niên tóc trắng này biết rõ.
Người này có được rất nhiều cái lần đầu tiên của Văn Thanh Nhạc.
Văn Thanh Nhạc trơ mắt nhìn lòng bàn tay Chúc Tiêu đổ máu đỏ tươi, đột nhiên giật mình, trong tiềm thức kéo tay Chu Tiêu, muốn đánh gãy bàn tay đang nắm chặt của Chu Tiêu.
Chúc Tiêu phản ứng nhanh, tránh được sự đụng chạm của cậu, lấy khăn giấy từ phía trước, thô lỗ lau vết máu trên tay.
Văn Thanh Nhạc tức giận dâng trào, giọng nói càng lớn: " Anh làm sao vậy, không có việc gì véo mình làm gì, không biết đau sao? Tuổi còn nhỏ chơi trò tự ngược đãi bản thân, có bao giờ nghĩ rằng người quan tâm đến anh nhìn thấy vết thương sẽ lo lắng đến mức nào? "
Giọng của Chúc Tiêu vẫn rất lạnh lùng: "Không phải việc của cậu."
Cậu nghe xong, sửng sốt một lúc, buộc phải hạ hỏa.
Đúng vậy, hắn cùng Chúc Tiêu vẫn là người xa lạ, hắn quản nhiều vậy làm gì.
Sự im lặng lan tràn trong xe, Văn Thanh Nhạc quyết định trừ phi Chu Tiêu chủ động cải thiện quan hệ, nếu không cậu sẽ không nói chuyện trong lúc này.
Văn Thanh Nhạc cũng không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy Chúc Tiêu giật giật, mở miệng.
Mỗi lời Chúc Tiêu nói ra đều như dẫm phải mũi dao, như thể muốn mạng của hắn " Cậu và anh ấy.....làm sao quen nhau"
Nhìn thấy Chúc Tiêu chủ động tìm chủ đề để nói chuyện phiếm với mình, cậu liền không so đo tính tình vừa rồi của Chúc Tiêu nữa.
Nhưng cậu đã gặp chính mình như thế nào, biết nhau từ trong bụng mẹ có ổn không?