Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 18-2: Đây chỉ là tình cảm gia đình (2)



Khi Văn Thanh Nhạc cùng Văn Tiêu tới thì tỷ thí vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều tuyển thủ tụ tập ở nơi đó, các tuyển thủ bên người đều mang vài người, tỉ như người kia thậm chí còn mang theo mười mấy người.

Bọn họ hoặc nói chuyện với nhau hoặc nói chuyện với cấp dưới của mình, nhưng họ đều đang tìm kiếm một người nào đó ngoài khóe mắt của họ.

Cái người đã từng làm kinh diễm chúng sinh.

Nếu cậu ta muốn tới, phía sau sẽ có bao nhiêu người đi theo? Nếu người đó đến, dòm ngó cấp dưới, dụ dỗ ngay tại chỗ những người có năng lực, cho họ vào đội của cậu ta, thì họ phải làm sao?

Chết tiệt, nếu người kia hướng ai vươn cành ô liu, huống chi thuộc hạ của họ không thể chống lại sự cám dỗ, cả bọn họ đều muốn tham gia vào đội của người này!

  

Trong đám người đột nhiên náo động, có người thì thào nói: "Nào, nhìn xem!"

  

Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy thanh niên tóc trắng đi ngược sáng, không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ, vẫn khiến máu người ta sôi lên, tim đập nhanh hơn.

  

Và đằng sau thanh niên tóc trắng, chỉ có một người thanh niên tóc đen tuổi không lớn lắm.

  

Mọi người đều thu hồi ánh mắt, không ít người có vẻ trầm ngâm.

Một phụ nữ xinh đẹp đứng ở cuối nói với người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô: "Thấy không, tất cả các đối thủ đều ở chỗ này. Dù sao, nơi này hẳn sẽ không có người đánh bại được anh phải không?

Người đàn ông cao lớn nhìn chung quanh toàn trường, khẳng định gật gật đầu. 

"Thật tốt." Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài xoăn nhẹ châm thuốc, từ từ hút một ngụm.

  

Người này là do ả đặc biệt tới quốc gia kế bên tìm đến, hắn không bị thẩm mỹ nước này tẩy não, sẽ không đơn thuần bởi vì một người lớn lên đẹp mà nhanh chóng phản chiến, hắn là một con quỷ chỉ quan tâm đến sức mạnh.

Nghe nói, người đàn ông này chỉ thua người mạng nhất quốc gia bọn họ—— Chúc Tiêu.  

Thực lực của Chúc Tiêu đã nổi tiếng khắp thế giới, thậm chí những thủ lĩnh của ba quốc gia còn không đánh thắng được, cho nên chỉ có thể bại bởi Chúc Tiêu.

Nữ nhân hào hoa rất có lòng tin với cấp dưới, thuộc hạ không chỉ có nam nhân này, còn có rất nhiều người khác tuy yếu hơn, nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Vì vậy, bất kể đó là một trận đấu một chọi một hay một trận đấu nhiều người, ả có sự tự tin để giành chiến thắng ở cấp độ này.

  

Người phụ nữ quyến rũ liếc nhìn Văn Thanh Nhạc, trong mắt hiện lên sự khinh thường và ghen tị.

  

Nhìn cũng xinh thật đấy nhưng đáng tiếc, nếu không bỏ được bộ dáng xuống thì chỉ có thể tìm được một tên thủ hạ không có tiếng tăm gì.

  

Chỉ có một mình Văn Tiêu, Văn Thanh Nhạc trông cô đơn và không tương thích với những người khác. Cậu không quan tâm, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống cùng Văn Tiêu. 

Văn Thanh Nhạc đánh giá chung về thực lực của mọi người có mặt, trong mắt cậu không có người nào đáng nhắc tới, cũng không có người nào có thể chiến đấu. Vì vậy, cậu lại hỏi Văn Tiêu: "Nghĩ gì vậy? Có phải em căng thẳng không?"

  

Văn Tiêu lắc đầu: "Không có..." Hắn dừng lại, phản bác lại lời nói lúc nãy, "Có một chút."

  

" Haha "Không sao đâu, nhóc cứ chơi đi, thắng thua không quan trọng" Văn Thanh Nhạc cười an ủi, "Anh từ bên dưới quan sát, cam đoan không có ai có thể làm mất mạng của em. "

  

Văn Tiêu gật đầu, sau một hồi im lặng hỏi," Tôi vẫn còn hơi lo lắng, tôi có thể... nắm tay anh được không? "

Văn Thanh Nhạc không quá ngạc nhiên. Các học sinh đều sẽ nắm tay học thần trước khi thi, Văn Tiêu trước khi lên sàn đấu muốn cùng cậu nắm tay cọ một chút thực lực cũng là bình thường.

Cậu duỗi tay ra, không bao lâu liền bị Văn Tiêu nắm lấy tay.

Văn Tiêu lắc lắc tay, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái qua lòng bàn tay Văn Thanh Nhạc, sau đó chậm rãi ấn vào, làn da mát lạnh dính vào bàn tay ấm áp của Văn Thanh Nhạc, lấy đi một phần nhiệt độ cơ thể của cậu.

  

Đây là một cách bắt tay không giống bình thường mà giống như một người đang nắm tay người yêu đã nhiều ngày không gặp, muốn gửi gắm những tâm tư thầm kín của mình qua cách bắt tay này.

  

Hắn nắm tay Văn Thanh Nhạc, không cảm thấy buồn nôn, chỉ thấy tim đập loạn xạ.

  

Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Văn Thanh Nhạc trong chốc lát, định rút tay về một khi Văn Thanh Nhạc tỏ ra sốt ruột.

  

Văn Thanh Nhạc cau mày, Chúc Tiêu nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị giữ lại.

  

"Tay sao lại lạnh như vậy?" Văn Thanh Nhạc khó hiểu nhìn quần áo của Văn Tiêu, Văn Tiêu vẫn đang mặc áo gió, tuy rằng nơi tổ chức có điều hòa nhiệt độ, nhưng nhiệt độ không đủ khiến người thanh niên trở nên lạng băng mới đúng.

Nhắc mới nhớ, trước đây cậu từng nắm tay Văn Tiêu ở quán trà sữa, lần đó tay Văn Tiêu cũng rất lạnh, nhưng cậu nghĩ là do uống nước lạnh và điều hòa nên không quan tâm.

"Nhóc thật yếu." Văn Thanh Nhạc kết luận cuối cùng sau khi kết hợp kinh nghiệm, cậu hai tay cầm Văn Tiêu, cau mày suy nghĩ, "Quên đi, chúng ta đừng đánh nhau, mục tiêu của chúng ta không chỉ có phương pháp này mới có thể đạt được. "

  

Nhiệt độ cơ thể xuống thấp của Chúc Tiêu hoàn toàn là do lần trước làm trái ý trời mà hy sinh máu thịt của chính mình. Hắn không ngờ rằng Văn Thanh Nhạc không những không tức giận, ngược lại còn để ý đến thân thể của mình.

  

Chúc Tiêu trong lòng nóng lên, đang định nói không sao, có thể chiến đấu, một giọng nói đột nhiên vang lên.

  

"Đúng vậy, tên này không được đâu, để cho em tới thì tốt hơn." Giọng nói có chút giễu cợt và kiêu ngạo, Chúc Tiêu nhìn sang một bên, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm.

  

Người này chính là chàng trai xinh đẹp mà Văn Thanh Nhạc gặp khi tham gia vòng thi đầu tiên.

Chúc Tiêu và Hạ Thúc Phượng đưa mắt nhìn nhau, sau khi nhìn nhau lên xuống, Chúc Tiêu một lần nữa đem tầm mắt thả lại chỗ nắm tay của Văn Thanh Nhạc và mình, Hạ Thúc Phượng mắt trợn trắng.  

"Thật là trùng hợp, lại gặp cậu," Văn Thanh Nhạc hướng về thanh niên xinh đẹp chào hỏi, phát hiện không có ai ở đằng sau. "Cậu... không tham dự sao?"

Người thanh niên trẻ đẹp mỉm cười, quen thuộc kéo chiếc ghế đối diện Văn Thanh Nhạc vừa định ngồi xuống, liền phát hiện trên đó bị một lớp gai xương sắc bén bao phủ.

Hạ Thúc Phượng đương nhiên biết tác phẩm này xuất từ ai tay, hắn sắc mặt tối sầm, muốn phóng hỏa đem xương cốt đốt thành cặn bã, nhưng lửa của hắn cũng không thể thiêu rụi xương cốt, Hạ Thúc Phượng chỉ có thể nén giận đem ghế dựa lại đẩy trở về.  

Văn Thanh Nhạc không nhìn ra cuộc chiến âm thầm này: "?"

Hạ Thúc Phượng không ngồi được, vì vậy đi tới chỗ Văn Thanh Nhạc, nửa người dựa vào trên bàn, cười rạng rỡ " Cảm ơn Lục ca lần trước đã cứu em, em nghĩ, ân cứu mạng không có gì có thể báo đáp, dù sao cũng không ai có nguyện ý mang em theo bên người, nên em quyết định gia nhập đội của Lục ca. Dù sao......"

Hạ Thúc Phượng nhìn thoáng qua Chúc Tiêu, lại nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, đề cao ngữ điệu âm dương quái khí nói: "Dù sao thì cái người giúp đỡ Lục ca căn bản không thể đánh nhau, vì cái gì không suy xét đến em một chút?"

Chúc Tiêu: "......"

Văn Thanh Nhạc kỳ quái nói: "Cậu có thể đánh nhau?"

Cậu sẽ không quên được tên này từng đói ngất xỉu trước mặt mình, không tự chủ được thiêu đốt cả người.

  

"Đương nhiên, trước đây là do em không thích ứng với cách sinh tồn nơi hoang dã, không thể hiện sức mạnh của mình. Hơn nữa..." Hạ Thúc Phượng nói, ánh mắt dịu dàng và chân thành, "Lần này là vì Lục ca mà chiến, không phải vì chính mình, em sẽ toàn lực ứng phó."

Hạ Thúc Phượng thấy Văn Thanh Nhạc không có trả lời ngay, vì vậy liền tăng cường nỗ lực bán thảm

Hăn ta cụp mắt xuống, giọng nói trở nên trầm thấp: "Anh Lục, nếu anh không cho em vào đội thì em sẽ không còn nơi nào để đi. Anh trai em ngậm đắng nuốt cay đem em đưa đi, trông cậy vào em trở nên thật nổi bật...... Nếu lần này một chút việc đều không thể làm được, em thực sự không có mặt mũi nào để nhìn thấy anh ấy. "

Văn Thanh Nhạc: "......?"

Như thế nào gia hỏa này cũng có anh trai, chẳng lẽ toàn thế giới liền chỉ có cậu không có anh trai, chỉ có bốn người em trai sao?

Nói đến chuyện này, Văn Thanh Nhạc thật sự không có lý do gì không để cho người thanh niên này gia nhập, cậu không ghét bỏ người thanh niên này, còn có thể nói chuyện. Hơn nữa, ngay cả khi người thanh niên này đang âm mưu điều xấu, cậu có đủ sức mạnh để trấn áp nó.

  

Văn Thanh Nhạc định nói đồng ý, nhưng tay đột nhiên bị siết chặt, Văn Tiêu dùng sức siết chặt tay cậu.

  

Văn Tiêu trịnh trọng nói: "Tôi có thể đánh, không cần người khác giúp."

  

"Tốt, có thể khiêu chiến, nhóc không phải vẫn đang trong thời dưỡng thương sao? Bác sĩ nói với anh không thể cho em vận động nhiều.". Văn Thanh Nhạc cho vị này một cái bậc thang, sau đó quay đầu cười với Hạ Thúc Phượng,"Hoan nghênh gia nhập."

Chúc Tiêu:"... "

Hạ Thúc Phượng tức khắc vui mừng ra mặt so sánh với Chúc Tiêu sắc mặt đen nhánh, quả thực như một trên trời một dưới đất.

Văn Thanh Nhạc giới thiệu riêng hai người với nhau rồi đứng lên nói, "Anh sẽ đi vệ sinh, hai đứa có thể nói chuyện với nhau."

  

Văn Thanh Nhạc từ chối lời mời đi cùng của hai người, đi một mình để bạn trẻ giao lưu và trao đổi tình cảm.

Làm gì còn có người lãnh đạo nào tri kỉ hơn cậu? Văn Thanh Nhạc thầm thở dài trong lòng, bước vào toilet che giấu công lao và danh vọng.

  

Điều mà Văn Thanh Nhạc không ngờ là sau khi cậu rời đi, hai người trẻ tuổi không bắt đầu giao tiếp như những người trẻ tuổi bình thường mà bầu không khí ở đó yên lặng đến mức gần như long trọng.

  

Hạ Thúc Phượng kéo một cái ghế khác ngồi xuống, lần này trên ghế không có gai, hiển nhiên là sau khi Văn Thanh Nhạc rời đi, Chúc Tiêu đơn giản là quá lười phản ứng hắn ta.

Không biết trầm mặc bao lâu, Hạ Thúc Phượng dẫn đầu mở miệng: "Anh ấy tới địa bàn của tôi, chính là người của tôi. Chúc thủ lĩnh sẽ không không biết điều này đi."

" Ồ" Chúc Tiêu nói với giọng điệu nhẹ nhàng, không chút thăng trầm," Tôi hiểu rồi, bản đồ thế giới sẽ được sửa đổi trong một thời gian ngắn, và vùng đất này sẽ thuộc về tôi. Không nhọc anh lo lắng, người cùng nhà anh đều không mang đi được."

"Cậu ——!" Hạ Thúc Phượng quả thực hận không thể nhảy dựng lên, ném một loạt quả cầu lửa về phía Chúc Tiêu, nhưng lý trí nói với hắn rằng nếu bây giờ đánh nhau với Chúc Tiêu, Văn Thanh Nhạc chắc chắn sẽ không chọn hắn sau khi trở lại.

  

Hạ Thúc Phượng hít sâu vài hơi buộc mình bình tĩnh lại, hỏi một câu khiến hắn bối rối hồi lâu: "Tóc của anh ấy là ai làm... Người đó bây giờ ở đâu?"

  

Chúc Tiêu cũng không cho hắn mặt mũi: "Không liên quan chuyện của anh."

Hạ Thúc Phượng tức giận công tâm, thuận thế vỗ bàn một cái, vừa gỡ tay ra, trên mặt bàn cẩm thạch xuất hiện một vết cọ cháy xém.

"Chúc Tiêu, cậu đang che giấu thân phận của mình. Anh ấy bây giờ không biết cậu là ai", Hạ Thúc Phượng đe dọa. "Nếu không muốn bị lộ, hãy trả lời thật câu hỏi của tôi!"

  

Chúc Tiêu chế nhạo, "Nói nghe như anh không thay đổi bộ dạng ấy. Thật nực cười. "

  

Hạ Thúc Phượng nghẹn tức, vậy thì có vẻ như bọn họ quả thật là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền.

Hạ Thúc Phượng không thể tiếp tục hỏi, trước đó họ đã im lặng quá lâu, Văn Thanh Nhạc cũng đã từ nhà vệ sinh trở về.

  

"Tôi về rồi", Văn Thanh Nhạc hỏi với một nụ cười, ngồi lại trên ghế, "Hai người đã có một cuộc trò chuyện tốt sao? Haha, những người trẻ tuổi không có mâu thuẫn lớn nào mà không thể giải quyết, phải không?"

  

Trên mặt thanh niên xinh đẹp nở nụ cười, Văn Tiêu cúi đầu, nghe xong câu hỏi này, sắc mặt của cả hai người nhất thời hiện lên sự co giật kỳ lạ.

"Đúng vậy, em rất vui." Hạ Thúc Phượng tiếp lời Văn Thanh Nhạc, "Có cảm giác như vừa gặp đã quen."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv