Sau khi Nhị hoàng tử qua đời, Đại hoàng tử căn bản không coi trọng Thất hoàng tử. Nhưng Từ Tích nhắc đến chuyện của Đường Tiêu và Thất hoàng tử trên võ đài gần đây, vẫn khiến trong lòng hắn sinh ra mấy phần cảnh giác, suy tư muốn âm thầm tăng thêm số người tâm phúc và động tĩnh của hai người Đường Tiêu, Thất hoàng tử.
- Điện hạ! Minh nhi mất tích lâu như vậy còn không có tin tức, mười phần là bị tên thiếu gia Đường gia kia giết chết rồi, hiện tại nếu như Tiều nhi lại xảy ra chuyện, thần thiếp cũng không muốn sống nữa!
Từ Tích bắt đầu sử xuất chiêu cuối cùng, đập đầu xuống đất, đến nỗi chảy máu đầu.
- Ái phi đừng vội hồ đồ!
Đại hoàng tử Chu Kình kêu người đỡ Từ Tích dậy, sau khi có chút trầm tư liền nói với Từ Tích:
- Được rồi, ngươi đứng lên đi, chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra.
- Điều tra? Điều tra có tác dụng gì chứ? Bọn hắn đã sớm tiêu hủy chứng cứ rồi! Nếu Đại hoàng tử quả thật muốn làm chủ cho thần thiếp, xin hãy phái người đi bắt Đường Tiêu đến, tra khảo một phen, chẳng lẽ Đại hoàng tử còn sợ lão tặc Đường Uyên sao?
Từ Tích dứt khoát nói.
- Hồ đồ! Bổn cung chính là người kế vị tương lai, làm sao lại sợ lão nhân Đường Uyên đó chứ? Việc này trong lòng bổn cũng đã có chủ trương, ái phi đừng nói thêm nữa.
Sau khi Đại hoàng tử Chu Kình nghe thấy cái tên Đường Uyên, lông mày liền nhíu lại, khoát tay áo với Từ Tích.
- Điện hạ đừng để thần thiếp đợi lâu, bằng không, cả nhà Từ gia đều sẽ bị tên tiểu súc sinh kia tiêu diệt, người kêu sau này thần thiếp làm thế nào sống trong cung được nữa?
Từ Tích tiếp tục kêu gào khóc lóc.
- Biết rồi, biết rồi, có ta ở đây, ai dám động đến Từ gia các ngươi?
Trong lòng Đại hoàng tử cũng bắt đầu có chút tức giận.
Nói ra, Đại hoàng tử xác thực cũng có mấy phần oán hận với Đường gia, đương nhiên là oán hận đối với Đường Uyên chứ không phải Đường Tiêu. Trước kia hắn vì muốn có được ủng hộ của Đường Uyên đã năm lần lên núi Dương Minh, ngồi trong gió lạnh rít gào cả ngày cũng không gặp được. Về sau trong một lần hoàng thất mở tiệc chiêu đãi, cuối cùng đã gặp mặt Trấn quốc hầu, không ngờ Đường Uyên lại cố ý tán dương võ nghệ của Nhị hoàng tử trước mặt mọi người, hoàn toàn không nhắc đến hắn, tựa hồ như không đặt hắn trong mắt lão.
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về, Đại hoàng tử mặc dù tỏ vẻ không thèm đối phó với Đường Tiêu, nhưng bị Từ Tích vừa khóc vừa gây chuyện huyên náo như vậy, bất giác cũng bắt đầu chán ghét Đường Tiêu.
- Điện hạ thật sự quá mức nhân từ với bọn chúng, Từ gia sẽ bị bọn chúng nhanh chóng tiêu diệt….
Từ Tích rõ ràng không hài lòng lắm với câu trả lời của Đại hoàng tử, vẫn không ngừng khóc lóc.
Đại hoàng tử nhắm mắt lại, tỏ vẻ không quan tâm đến lời nói của Từ Tích, nhưng trong lòng lại càng thêm buồn bực...
......
Nghi Lan thành.
Tiệc rượu trong Lan Vương phủ đã được bày lên, Đường Tiêu và Thất hoàng tử Chu Vũ trở thành khách nhân tôn quý nhất của Lan Vương Chu Hiền, yến tiệc được tổ chức rất linh đình, khách và chủ nâng cốc tương giao, Lan Vương cũng tuyên bố trước mặt mọi người chuyện gả Nghi Lan quận chúa cho Đường Tiêu.
Lúc này mặc dù Phương Kích - thống lĩnh ngự lâm quân xuất hành trận này có hơi cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn biểu thị ý chúc mừng Đường Tiêu và Lan Vương, khi Lan Vương mời rượu Phương Kích và một đám đầu lĩnh ngự lâm quân cũng nhờ vả bọn hắn vài câu, kêu bọn hắn khi huấn luyện quân sự chiếu cố nhiều hơn đến Đường Tiêu.
Phương Kích là người cực kỳ ngạo mạn, bằng hữu rất ít, nhưng quan hệ với Lan Vương và Thất hoàng tử cũng không tệ lắm, chuyện kết thân bất ngờ lần này, ngược lại càng làm quan hệ giữa mấy người bọn họ kéo gần thêm vài phần. Lan Vương muốn hắn chiếu cố Đường Tiêu, hắn đương nhiên cũng phải nể mặt Lan Vương mấy phần.
Mục đích đầu tiên khi Đường Tiêu cầu thân với Lan Vương, chỉ là chọc tức Nghi Lan quận chúa, nếu chuyện không thành cũng khiến nàng xấu hổ, không ngờ vị nhạc phụ này lại thật sự đáp ứng, hơn nữa còn lập tức rất quan tâm chiếu cố đến hắn, khiến trong lòng Đường Tiêu cũng thật sự mong muốn chuyện hôn sự này.
Nghi Lan quận chúa không xuất hiện trong yến tiệc, Đường Tiêu suy đoán hiện tại nàng hơn phân nửa là đang phiền muộn trốn ở nơi nào đó khóc lóc, vừa nghĩ đến dáng vẻ hung thần ác sát muốn giết mình của nàng, Đường Tiêu lại không nhịn được muốn cười to một trận.
Nghi Lan quận chúa hiện tại xác thực đang khóc lóc thê thảm, mặc cho Dực Thai công chúa ở bên cạnh khuyên nhủ thế nào cũng không được.
- Nếu phụ vương cương quyết gả ta cho tên dâm tặc đó, ta nhất định sẽ chết!
Nghi Lan quận chúa khóc đến mức cuống họng khản đặc, hiện tại trong lòng nàng đang vô cùng hối hận, vừa nghĩ tới ánh mắt đắc ý của Đường Tiêu, và sau này phải sống cả đời với tên nam nhân này, nàng phiền muộn đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
- Gần đây hình như hắn rất hứng thú với võ học, cũng không còn dâm tà như trước….
Dực Thai công chúa thực sự cầu thị nói với Nghi Lan quận chúa.
- Tại sao ngươi lại nói giúp cho hắn?
Nghi Lan quận chúa rất buồn bực nhìn Dực Thai công chúa, lần trước khi Nghi Lan quận chúa đến hoàng cung tìm nàng, nàng khóc còn thê thảm hơn mình, thậm chí mấy lần nhắc đến chuyện tự vẫn để kháng hôn, tại sao lúc này lại thỏa hiệp nhanh như vậy?
- Không phải....Cái này...... Ài......
Dực Thai công chúa cũng không biết nói thế nào cho phải.
- Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Hắn chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta thà chết cũng sẽ không gả cho hắn! Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Nghi Lan quận chúa giống như phát điên kêu lên.
Nàng vốn vì Dực Thai công chúa mới hành động như vậy, kết quả phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình, nhưng Dực Thai công chúa lại không có một chút đồng cảm, từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng, giống như chuyện này không hề có quan hệ đến nàng ta.
- Hắn thật ra cũng không phải xem thường ngươi, hắn làm vậy chủ yếu là vì ngươi đã chọc giận hắn, cho nên hắn mới cầu thân với Lan Vương, mục đích chỉ là muốn chọc tức ngươi.
Dực Thai công chúa nghe thấy Nghi Lan quận chúa mắng Đường Tiêu là con cóc ghẻ, không biết tại sao trong lòng có chút không vui, dứt khoát nói ra chân tướng sự việc.
- Chọc tức ta? Ngươi nói hắn muốn chọc tức ta, cho nên mới đề xuất chuyện cầu thân với phụ vương ta?
Nghi Lan quận chúa nghe thấy câu nói của Dực Thai công chúa, sau khi lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của nàng, lại càng thêm phát điên, cưỡng ép cầu thân với người không thích, chuyện này thật sự khiến người ta rất khó tiếp nhận.
- Đúng vậy.