Chết tiệt! Nó đã nuốt hết tất cả mớ hồn tinh bên trong! Ban đầu bên trong có rất nhiều viên hồn tinh vàng kim và rất rất nhiều màu vàng, vàng nhạt!
Đường Tiêu dùng thần hồn lạc ấn đâm vào Tử Thần kiếm linh bên trong. Tử Thần tựa như bị đốt cháy, thống khổ kêu một tiếng, nhưng thần hồn của Đường Tiêu cũng bị phản phệ cháy bỏng, cả người đau như kim đâm. Đổi làm người bình thường chắc chắn chịu không nổi loại thống khổ này, may là Đường Tiêu không phải người bình thường, thần hồn cực kỳ cứng cỏi.
Kiếm linh bị thu phục trấn áp không mấy cái có thể phản phệ chủ nhân được. Nhưng Tử Thần đúng là quá cường đại, bốn đỉnh Kiếm Thánh hợp tác đều không phải đối thủ của nó, càng đừng nói tới Đường Tiêu chỉ có tu vi kiếm sư cao cấp. Hiện tại nó đã nuốt hết hồn tinh của bốn đỉnh Kiếm Thánh.
Chính bởi vì loại chênh lệch này quá lớn nên nó mới có thể phản phệ Đường Tiêu.
Nhìn kiếm linh Tử Thần còn thống khổ hơn mình gấp trăm lần, Đường Tiêu lại thử đâm nó, lại lần nữa khiến nó lớn tiếng kêu lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi tột độ.
- Đừng đâm nữa! Đau chết lão tử!
Không ngờ kiếm linh mở miệng nói chuyện.
- Ngươi biết nói chuyện?’
Ngược lại Đường Tiêu không giật mình lắm.
Lúc trước hắn đã thấy ra hồn đoàn khổng lồ này là Tử Thần tiến hóa từ hư không thanh tảo giả trong hắc ám hư không, chỉ không biết nó bị nhốt trong linh khí lâu vậy, liệu có còn giữ lại ký ức trước kia ở hắc ám hư không hay không.
- Đương nhiên lão tử biết nói chuyện!
Mắt Tử Thần nhìn chằm chằm Đường Tiêu, lòng nó thầm suy tính. Trong linh khí này, thần hồn người trước mắt chiếm ưu thế sân nhà rất lớn, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, trước tiên cứ chịu thua hắn đi.
Đường Tiêu hỏi lại Tử Thần lần nữa:
- Ngươi có phải là Tử Thần trốn ra khỏi hắc ám hư không?
Trên mặt Tử Thần lộ biểu tình ngạo mạn:
- Không sai! Ngươi biết bổn tọa?
Làm Tử Thần, tựa như trưởng giám ngục trong nhà tù. Ở trong hắc ám hư không, nó chính là chúa tể tất cả hồn đoàn và hư không thanh tảo giả. Quyền uy của nó không người có thể khiêu chiến, cho nên mới có sự kiêu ngạo này.
Nhưng bây giờ rơi vào tay Đường Tiêu, vận mệnh bi thảm của nó chỉ mới vừa kéo màn che.
- Bây giờ ngươi rơi vào tay ta, không phục?
Đường Tiêu nheo mắt lại, muốn để đối phương đi vào khuôn khổ, không có đủ uy áp thì không được.
Tử Thần đổi giọng, bắt đầu nói điều kiện với Đường Tiêu:
- Nếu ngươi chịu thả ta ra thì ta nhất định sẽ hậu tạ ngươi thật nhiều.
- Ngươi coi ta là thằng ngốc hả? Ha ha, là tuyệt phẩm kiếm linh đó! Thả ngươi? Có thể sao? Sau này sẽ không có vụ thả ngươi ra đâu! Ngươi nên suy nghĩ là ngoan ngoãn hơn trước mặt ta kìa, nếu không ta sẽ khiến ngươi nếm đủ mùi đau khổ!
Đường Tiêu nói xong thần hồn lại một phen đâm hướng Tử Thần.
Tử Thần thống khổ liên tục lêu lên, trong mắt nỗi sợ càng đậm hơn:
- Đừng đâm nữa! Có gì từ từ nói!
- Được, ta trước hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi thành thật đáp thì ta không đâm ngươi.
- Ngươi hỏi đi.
Tử Thần gục đầu, ủ rũ nhìn Đường Tiêu, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng: tiểu tử, đừng để lão tử ra ngoài được, nếu không thì lão tử sẽ…
Đường Tiêu hỏi câu thứ nhất:
- Ngươi là Tử Thần hư không, chẳng phải nên ở trong hắc ám hư không giữ trật sự sao? Tại sao cũng chạy trốn đến Huyền Vũ Đại Lục?
Tử Thần thu lại biểu tình giận dữ và không cam lòng, thành thật đáp lại Đường Tiêu:
- Bổn tọa là bị vụ nổ lớn đánh ra, muốn trở về…cũng không có thực lực đó.
Sau khi hư không thanh tảo giả từ hắc ám hư không tiến vào thế giới nhân loại thì thực lực sẽ bị giảm mạnh. Không chỉ thế, một khi chúng nó vào thế giới nhân loại, suy nghĩ bị ô nhiễm thì không còn tinh thuần nữa. Hư không thanh tảo giả không còn tinh thuần thì sẽ bị hắc ám hư không chối bỏ, cho nên dù Tử Thần muốn trở về cũng là không thể.
Kết cuộc của nó là nếu như không phải ẩn vào trong linh khí, sớm muộn gì sẽ bị thiên giới tỏa định, phái cường giả Thiên Nguyên tới tiêu diệt, tựa như Áo Bỉ Lão Ma lúc đó vậy.
Đường Tiêu hỏi vấn đề thứ hai:
- Bạo tạc là sao? Tại sao có nhiều hồn đoàn như vậy trốn ra khỏi đó?
- Đó là một thủ hộ sử Huyền Vũ Đại Lục, lợi dụng chức quyền xé rách hư không, định thả ra hồn đoàn trong hắc ám hư không. Khi đó bổn tọa vô cùng anh dũng xuất hiện cùng ả liều chết tranh đấu, nhưng không ngờ ả kích phát ý niệm của mình mang theo nhiều hồn tinh, ở trong khe hở không gian dẫn đến phản ứng dây chuyền, sinh ra bạo tạc to lớn. May là bổn tọa trốn nhanh mới không bị tạc nổ.
Tử Thần nói tràng giang đại hải, nhớ lại tình hình lúc đó, dường như lòng nó còn run sợ.
Lòng Đường Tiêu trầm xuống, hỏi Tử Thần một câu:
- Thủ hộ sử kích phát ý niệm sẽ có kết quả gì?
- Còn kết cuộc gì nữa? Tan xương nát thịt, hồn tiêu phách tán thôi! Cho dù ả may mắn còn giữ lại một tia hồn tinh thì thiên giới cũng sẽ tha.
Đường Tiêu gặn hỏi lại Tử Thần:
- Lúc đó ngươi không biết cô ấy đã hồn tiêu phách tán chưa?
Tử Thần lắc đầu:
- Khi đó tình hình hỗn loạn như thế, sao bổn tọa biết được?
Đường Tiêu im lặng một lúc, lại hỏi Tử Thần lần nữa:
- Ngươi có cam lòng làm kiếm linh của ta không?
‘Tạm thời ngươi đừng thả ma đầu đó ra. Lấy thực lực của ngươi, một khi nó đi ra thì ngươi không khống chế được’ Áo Bỉ Lão Ma luôn không lên tiếng đột nhiên nhắc nhở Đường Tiêu một câu. Lão ở trong Gia Hồ vẫn có thể cảm giác được Tử Thần cường đại.
Đường Tiêu không đồng ý với Áo Bỉ Lão Ma:
‘Lực lượng thần hồn của nó mạnh hơn ta sao?’
‘Thần hồn của ngươi đủ mạnh nhưng hồn lực kém nó quá xa. Nếu ngươi thả nó ra, thời gian ngắn khống chế nó không thành vấn đề, một khi thời gian quá dài thì nó sẽ mất kiểm soát, thậm chí phản phệ ngươi.’
‘Ta biết rồi.’
- Nguyện làm đồng bạn trung thực của ngươi.
Tử Thần chần chờ một lát, không thể không cúi thấp đầu. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Nhưng sau khi ra ngoài thì lại là chuyện khác.
Đường Tiêu sửa sai Tử Thần:
- Không phải đồng bạn, là tùy tòng. Xem biểu hiện của ngươi thì về sau mới quyết định ngươi có thể làm đồng bạn hay không.
- Vâng, chủ nhân.
Tử Thần không cam lòng đồng ý, lòng vẫn thầm nghĩ: đợi lão tử ra ngoài thì, hừ hừ, chủ nhân? Má nó! Bố tiên sư cha nhà nó! Tiểu tử ngươi chờ bị xé thành trăm mảnh đi!
Tử Thần đang suy nghĩ thì Đường Tiêu lại đâm hồn lực lại đây, đâm Tử Thần lần thứ hai hét thảm.
Tử Thần hét lớn:
- Cha nó! Lão tử đã đồng ý làm tùy tùng của ngươi rồi, còn làm lão tử nữa!?
- Ở trước mặt ta nhỏ giọng chút! Biết cái gì là tôn kính chủ nhân không?