Chết tiệt! Đây là cái thứ gì!?
Nhìn xung quanh, Đường Tiêu mới phát hiện không biết tại sao mình ở trong một biển máu. Dưới ánh trăng đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là biển máu!
Đột nhiên dưới chân có thứ gì trơn trượt quấn lấy mắt cá chân Đường Tiêu, túm hắn xuống nước. Chìm vào máu loãng dính đặc, Đường Tiêu vội mở to hai mắt nhìn bên dưới, nhưng phía dưới tối đen không thể trông thấy thứ gì.
Đường Tiêu liều mạng vùng vẫy, động hai tay muốn trồi lên mặt nước. Nhưng cái thứ kia quấn chặt lấy mắt cá chân Đường Tiêu, còn vươn ra thứ gì đó quấn lấy người hắn. Đường Tiêu hết sức giãy dụa nhưng vẫn không thể tránh thoát.
Trong một khoảnh khắc, Đường Tiêu rốt cuộc thấy rõ ràng. Bên dưới biển máu có một thứ đen thui đang bơi hướng tới mình, sau đó bỗng nhiên chụp vào mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu vươn tay ra sức kéo vật đỏ khỏi mặt mình. Tầm mắt hắn rốt cuộc rõ ràng chút, mượn xúc giác và thị giác yếu ớt, hắn phát hiện thứ chộp tới không ngờ là một cánh tay cụt!
Cha nó!
Đường Tiêu thầm chửi, vội ném thứ đó sang bên, từ trên người rút ra một thanh trường kiếm, dùng sức chém đứt vật quấn chân mình.
Dường như trường kiếm chém trúng nhiều thứ, chặt đứt hết tất cả. Người Đường Tiêu nhẹ hẫng, hắn vội cất trường kiếm, lần thứ hai dốc sức bơi lên mặt nước.
Rốt cuộc, Đường Tiêu đã trở lại bên trên, hắn mồm to thở hổn hển. Nếu mới rồi không thể trồi lên, Đường Tiêu nghi ngờ mình sẽ nghẹt thở chết đuối dưới nước.
Tất cả điều này rốt cuộc là tại sao?
Đường Tiêu vuốt mặt, mượn ánh trăng xem xét xung quanh. Quanh hồ nước vẫn là sắc đỏ máu, khiến người có cảm giác quái lạ khó chịu.
*Ục ục ục ục*
Vang lên tiếng bọt bong bóng, một cái đầu người bỗng trồi lên khỏi mặt nước bên cạnh Đường Tiêu. Một con mắt trắng dã treo lủng lẳng ngoài hốc mắt, không có nửa bên môi lộ ra răng trắng hếu, ổn định trên mặt nước xong nó thẫn thờ nhìn Đường Tiêu.
- What the hell? Bộ dạng chó má mà muốn hù đại gia ngươi? Giết tiên sư bố nhà mày!
Đường Tiêu cười nhạt, trường kiếm chớp mắt xuất hiện bỗng chém vào đầu người quái dị. Tay nâng kiếm chém xuống, đầu người như dưa hấu bị chém thành hai nửa, sau đó chìm trong máu loãng.
Có càng nhiều tiếng bọt bong bóng sôi sục, càng nhiều đầu người nhô ra khỏi biển máu. Tất cả đầu người ổn định trên mặt nước xong đều quay đầu nhìn Đường Tiêu.
Đường Tiêu rất nhanh hiểu được, tình cảnh trước mắt tuyệt đối không phải là chân thực. Nếu không phải mộng thì chắc là dưới mặt nước, cái con Thủy Yêu kỳ lạ luôn ngừng dưới chân hắn đã phát động công kích ảo cảnh!
Nếu là vậy thì, tin tưởng tương đương với thua nó, rất có thể vĩnh viễn bị nó vây tại đây không thể rời đi.
Đường Tiêu cố gắng phân biệt phương hướng, sau đó dốc sức bơi tới hướng hắn cho rằng là bờ bên kia. Chỉ cần có thể rời khỏi vùng nước này, chắc có thể thoát khỏi công kích của Thủy Yêu không biết tên dưới mặt nước.
Vô số cái đầu trên mặt đầy máu loãng thấy Đường Tiêu bắt đầu bơi thì cũng bơi theo. Đường Tiêu nhanh chúng nhanh, Đường Tiêu dừng lại chúng cũng ngừng. Hơn nữa từ đầu tới cuối tất cả đầu người đều nhìn chằm chằm Đường Tiêu.
- Đi chết đi!
Đột nhiên Đường Tiêu vọt lên vung trường kiếm chém mấy cái đầu trên mặt nước. Hắn không biết tổng cộng chém bao nhiêu cái đầu người, cuối cùng mệt mỏi và buồn ngủ rơi vào biển máu.
Mệt quá! Thật muốn nhắm mắt ngủ một giấc…
Không thể!
Đường Tiêu mạnh tát mặt mình, nhéo khắp người muốn để mình tỉnh lại.
Bàn tay đánh trên mặt có cảm giác chân thật, thậm chí mang theo mùi máu, nhéo người cũng thấy rất đau, không giống trong mộng chút nào.
Loại cảm giác này thật khiến người bực bội. Biết rõ trước mắt mình đều là ảo giác nhưng không thể thoát ra khỏi đó.
Ảo giác thật ra là cảm giác của chính mình. Nếu không có cảm giác thì không tồn tại ảo giác.
Thủy Yêu dưới mặt nước, mộng ma địa khí tầng đều lợi dụng điểm này tấn công nhân loại.
- Tỉnh táo lại! Tỉnh lại nào!
Đường Tiêu cố gắng để mình bình tĩnh lại, ngừng tất cả suy nghĩ, tựa như lúc đầu ở trong hắc ám hư không tránh né mấy hư không thanh tảo giả vậy.
Tất cả suy nghĩ dao động, tất cả năng lượng, trong khoảnh khắc này đều tĩnh lặng, giống như thế giới đã chìm vào hắc ám hư không.
Khi Đường Tiêu lần nữa mở to đôi mắt, phát hiện mình vẫn đang trôi nổi trên mặt nước, máu loãng, đầu người xung quanh đều biến mất bóng dáng. Trăng treo trên bầu trời chiếu xung quanh sáng tỏ.
Nhưng uy hiếp dưới bàn chân vẫn không giải trừ.
Đường Tiêu không thèm để ý Thủy Yêu, nần nữa phân biệt rõ phương hướng xong tiếp tục bơi qua bờ bên kia.
Một canh giờ sau, Đường Tiêu gân cốt rã rời bơi qua bờ hồ phía đối diện. Hắn tìm chỗ khô ráo chút, lấy ra khăn lông từ túi trữ vật, lau khô thân thể.
Phương xa mơ hồ truyền đến tiếng sói hoang tru lên, dường như mới chúng vừa rời khỏi nơi đây.
Xuống núi ư? Hay nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp?
Đường Tiêu đạp trúng thứ gì đó, hơi trơn, còn có tiếng xương cốt đứt gãy. Đường Tiêu bản năng nhìn xuống dưới chân. Không ngờ đó là bộ xương người mới mẻ, thịt bên trên đều bị cắn ăn hơn phân nửa, khắp nơi rải rác nội tạng, tóc.
Trông giống một cô gái.
Có người ở đây bị sói hoang ăn?
Là ai?
Không phải Dương Dĩnh đã xuống núi rồi sao?
Tiêu rồi. Chắc là sau khi trời tối, bầy sói hoang ẩn hiện, một mình cô ở đây…
Không nên để cô ấy một mình xuống núi.
Trong lòng Đường Tiêu dâng lên nỗi hối hận khó hình dung. Dù gì Dương Dĩnh vì giúp hắn mới vào trong rừng sâu núi thẳm, không ngờ hại cô chết oan.
Hắn đang suy nghĩ có nên thu nhặt những khúc xương này mang xuống núi, bỗng phát hiện mặt đất dưới chân kỳ kỳ, dường như truyền đến tiếng gì đó quái lạ. Đường Tiêu nằm xuống, tai dán sát mặt đất cẩn thận nghe thanh âm lạ lùng, dường như là tiếng nước chảy, lại giống nước máu nhỏ giọt.
Đường Tiêu lắc đầu, đứng dậy, đang định tiếp tục mặc đồ thì tiếng nước dưới chân ngày càng vang, rất nhanh từ dưới lòng đất truyền lên mặt đất. Đường Tiêu cúi đầu nhìn, phát hiện mặt đất dưới chân biến thành chất lỏng, hiện ra từng vòng xoáy. Những vòng xoáy này biến ngày càng lớn.
Khoảnh khắc, Đường Tiêu đột nhiên rơi xuống, người lần thứ hai tẩm trong mặt nước lạnh lẽo. Đưa mắt nhìn bốn phía, Đường Tiêu phát hiện mình vẫn đang trôi nổi trong nước! Còn là tại chỗ một canh giờ trước xảy ra ảo giác!
Chết tiệt, không ngờ vẫn không tỉnh lại!
Thủy Yêu này dường như còn lợi hại hơi mộng ma trong địa khí tầng. Không ngờ nó đem một tia ý niệm lo lắng Dương Dĩnh trong tiềm thức của Đường Tiêu sử dụng ra ngoài.
- Muốn so đấu thần hồn lực với ta ư!?
Đường Tiêu xác nhận mình vẫn đang trong ảo cảnh, chưa từng rời đi, tâm tình trở nên bình thản.
Không ai đáp lại Đường Tiêu.
Nếu xung quanh đều là ảo giác, là kết quả ý niệm trong đầu Đường Tiêu, vậy cần gì bị người khống chế chứ? Nhanh bơi qua bờ, có lẽ Dương Dĩnh còn chưa chết đâu.