Edit: Hana
Beta: Dâu Tây
**********
Sáng sớm tinh mơ ngày Chủ Nhật, gió lạnh cùng với những vần thơ dài khẽ khàng đánh thức cả vườn hồng.
Yên Nhiên ngồi bên khung cửa sổ. Căn phòng của cô tuy không lớn, nhưng hướng đón ánh sáng và cảnh vật từ bên ngoài cửa sổ vào đều rất đẹp, đối diện còn có khóm hoa hồng đỏ lớn nhất trong vườn.
Cô đã quen với việc dậy sớm. Sau khi bà ngoại ra ngoài, cô sẽ từ cửa sổ (tiết trời tháng 4 vẫn còn hơi lạnh, buổi sáng cô luôn đóng cửa sổ, đến khi mặt trời đã chuẩn bị sưởi ấm tất cả mọi thứ, cô mới mở cửa sổ ra), ngắm nhìn vườn hồng rồi đọc thơ một lát.
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, có một số từ phát âm tuy chưa được chuẩn, nhưng mỗi một từ cô đều rất cố gắng nghiêm túc đọc. Sau đó, còn ghi chép một số câu thơ vào cuốn sổ tay nhỏ.
Đôi khi cô sẽ viết một ít thơ hoặc một số câu đối, ngoại trừ cuốn sổ nhỏ này, Yên Nhiên không có bí mật nào được giấu nữa. Thật ra cuốn sổ nhỏ này cũng không có ghi chép những thứ gì khác, chỉ là trong đó có những lời bày tỏ chua ngoa đó, luôn làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Đợi đến khoảng 10 giờ, Yên Nhiên sẽ cất cuốn sổ nhỏ và tập thơ đi, đợi Thái Á Á kéo vali đến tìm cô.
Thái Á Á là bạn thân nhất của Yên Nhiên, tình bạn của các cô bắt đầu từ hồi còn học tiểu học. Nhưng sau này Thái Á Á lại nhập học ở một trường cấp ba nội trú cách đây khá xa, chỉ có thể về một lần vào cuối tuần. Cho nên cứ mỗi buổi sáng Chủ Nhật, Thái Á Á đều sẽ mang vali từ trường về tìm Yên Nhiên, cùng nhau ngồi trò chuyện, làm bài tập. Đến khi Thái Á Á ăn cơm trưa ở nhà Yên Nhiên xong, sẽ ngồi lại một lúc nữa rồi bắt chuyến xe buýt số 312 trở về trường học.
Bố mẹ của Thái Á Á phải đi làm vào cả ngày Chủ Nhật, vì vậy họ rất vui vẻ giao Thái Á Á - người luôn làm người ta lo lắng - cho một người cẩn thận như Yên Nhiên. Mỗi học kỳ, họ đều bảo Thái Á Á đưa cho bà ngoại cô một số tiền, coi như là tiền cơm trưa cho Thái Á Á. Lúc đầu bà ngoại không chịu nhận, cuối cùng phải nói mãi, bà cũng chỉ chịu nhận một nửa.
Nói thật ra, bà ngoại cũng thích Thái Á Á, cô bé giống như mặt trời nhỏ, hoạt bát nhiệt tình, thỉnh thoảng bà cũng sẽ lo lắng cho Yên Nhiên hiểu chuyện có phải là ít nói quá không. Cũng may có Thái Á Á, bữa cơm buổi trưa sẽ không quá yên tĩnh, Yên Nhiên cũng sẽ vui vẻ hơn mọi ngày.
Thái Á Á vừa đến, dường như cả căn phòng trở nên náo nhiệt hơn.
Cô ấy coi như ở nhà mình, đẩy vali vào góc tường rồi ngồi lên giường với Yên Nhiên. Hai cô bạn đã một tuần không gặp nhau bây giờ nói chuyện ríu rít.
Yên Nhiên thường lắng nghe Thái Á Á kể các loại tin đồn khác nhau. Những câu chuyện đó chủ yếu là về các chủ đề luôn được đưa ra bàn tán trong các nhóm nữ sinh khác nhau giữa các lớp. Theo một nghĩa nào đó, nó bù đắp cho khoảng thời gian thiếu giao tiếp xã hội của Yên Nhiên khi ở lớp.
"Cậu biết gì không, nghe đồn trường cậu mới có một học sinh chuyển tới rất đẹp trai, còn cùng khóa với chúng mình nữa. Chuyện này đang rất nóng đó!"
Yên Nhiên nghiêm túc ngồi nghe, rót đầy nước vào cốc của Thái Á Á.
"Nhưng nghe nói cậu ấy... " Thái Á Á đột nhiên hạ thấp giọng, giọng điệu cũng trở nên thần bí: "Nghe nói cậu ấy bị bạch tạng!"
"Bạch tạng?" Yên Nhiên thốt lên.
"Nghe nói bệnh này sẽ làm da của con người trở nên rất trắng, tóc cũng sẽ trắng, đến cả lông mi cũng trắng. Tớ chưa từng thấy ai có lông mi trắng bao giờ."
Giọng nói của Thái Á Á liền phác họa ra dáng vẻ của Bạch Lễ trong đầu Yên Nhiên.
"Ôi, vậy chắc là ngầu lắm. Tớ cũng muốn da trắng một chút." Thái Á Á thở dài: "Nhưng mà tớ lại không muốn bị bệnh."
Rất nhanh chủ đề này đã bị Thái Á Á đưa vào quên lãng, cô ấy hào hứng nói về chủ đề mới, chẳng hạn như một gia đình mới chuyển đến ngôi nhà trên núi, chẳng hạn như lớp trưởng lớp cô ấy yêu thầm bạn nữ lớp bên, hay là chuyện gần đây cô ấy đã lén lút yêu đương rồi.
Trên khuôn mặt Thái Á Á có chút ngượng ngùng, người luôn tùy tiện như cô ấy lúc này lại đột nhiên khẽ xấu hổ. Cô ấy ghé vào tai Yên Nhiên, nhỏ giọng nói một câu.
Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Hẹn hò?"
Vành tai Thái Á Á có chút đỏ, đưa tay đẩy Yên Nhiên một cái: "Tớ đã nói rõ với cậu ấy rồi, buổi chiều cả hai sẽ hẹn hò với nhau."
Yên Nhiên chưa yêu đương bao giờ, nhưng cô đã từng xem rất nhiều thơ ca và sách liên quan đến tình yêu, cũng từng bị cảm động bởi những thứ tình cảm - hoặc là mơ hồ nhẹ nhàng, hoặc là nồng nàn ấm áp, hay là sục sôi nhiệt huyết. Cô cũng từng có cảm giác hy vọng nào đó, nhưng cuối cùng lại mơ hồ không rõ. Có thể là tình cảm thiếu nữ của Thái Á Á đã làm cho niềm hy vọng ấy trở nên rõ ràng hơn, khiến cô khẽ bị lay động, thậm chí còn cảm thấy tai mình đang nóng lên.
"Cậu ấy học lớp chín, lúc trước học chung lớp tiểu học với bọn mình..." Hai cô gái nhỏ thì thầm to nhỏ đến quên cả thời gian, cho đến giờ ăn cơm, bà ngoại gọi hai người họ xuống.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, rồi trả lời bà ngoại một tiếng.
Trên bàn ăn, bà ngoại còn cảm thán rằng, sao hôm nay hai cô gái nhỏ ăn nhanh như vậy.
Còn Thái Á Á và Yên Nhiên thì vội về phòng để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Mãi cho đến khi bà ngoại gõ cửa lần nữa, hai người mới dừng nói chuyện, chú ý đáp lại.
Thái Á Á mở khóa cặp, lấy ra một thỏi son môi.
"Đây là chị họ tớ tặng tớ... " Nói xong, bản thân lại có chút ngại ngùng, cô ấy đang nghĩ hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên, hay là tô thử chút son xem sao.
Lớp son có màu hồng pha lê, giống như một bông hoa đào nở rộ vào mùa xuân.
Yên Nhiên mỉm cười: "Thật đẹp, trông giống hoa đào vậy." Cô đứng dậy đến trước bàn học, mở ngăn kéo dưới bàn ra, lấy ra một chiếc gương.
"Cậu thử nhìn xem."
Hai má của Thái Á Á khẽ ửng hồng, nhận lấy chiếc gương, trông lớp son hồng như tăng thêm cảm giác nữ tính cho đôi môi của cô ấy.
"Rất đẹp." Yên Nhiên thật lòng khen ngợi.
Thái Á Á ngắm nhìn mình trong gương, trong lòng đột nhiên lại xấu hổ, vội vàng trả lại chiếc gương cho Yên Nhiên.
Yên Nhiên không nhìn vào gương, chỉ đặt nó lại chỗ cũ.
Cuộc gặp gỡ vào Chủ Nhật của hai người kết thúc khi Thái Á Á suýt chút nữa lỡ mất chuyến xe buýt. Thái Á Á vừa đi, căn phòng liền yên tĩnh trở lại.
Yên Nhiên ngồi lại bên cửa sổ rồi mở cửa sổ ra, bắt đầu làm bài tập, sau đó lại nghỉ một lúc, khi ngước mắt lên là từng chùm hoa lớn đang chực chờ nở hoa.
Cô vô thức lấy chiếc gương ra, mặt gương sáng bóng còn chưa soi đến bóng người đã bị đặt xuống mặt bàn.
Yên Nhiên tiếp tục làm bài tập. Đợi đến khi làm gần xong đề, cô đi nấu cơm, sau đó đi chăm sóc vườn hoa.
Đoán là bà ngoại sắp về nên cô chỉ nấu hai món đơn giản. Chủ Nhật gần như sẽ kết thúc như thế này.
Ban đêm yên tĩnh được đèn đường soi sáng từng ngóc ngách. Yên Nhiên mang rác của ngày hôm nay đến bãi rác ở góc cuối đường. Cô mãi nghĩ về đề thi mà mình đã làm chiều nay, nên khi Bạch Lễ đi thẳng đến trước mặt cô, lúc mới đầu cô còn chưa chú ý đến, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, là đúng lúc đối mặt với Bạch Lễ.
Bạch Lễ vẫn đội chiếc mũ màu đen, đeo tai nghe trên cổ, mặc dù là Chủ Nhật nhưng cậu vẫn đeo cặp sách. Ánh sáng đèn đường chiếu vào trong mắt cậu, dường như bị bào mòn đi, màu nhạt trở thành một màu nhạt hơn.
Yên Nhiên lại có chút cảm giác mơ mộng. Cô mím môi, lịch sự mở miệng: "Xin chào."
Bạch Lễ nhìn cô một cái, chú ý đến túi rác trong tay cô, trả lời lại một câu: "Xin chào."
"Ừm..." Yên Nhiên không giỏi tìm chủ đề nói chuyện lắm, nhìn vào làn da trắng nõn của Bạch Lễ, cô đột nhiên nhớ đến bệnh bạch tạng mà lúc sáng Thái Á Á nhắc đến. Trong chốc lát cô có cảm giác không thể diễn tả được.
"... Tớ đi vứt rác... Vậy tạm biệt nhé..." Yên Nhiên không biết điều gì đã tạo nên những cảm giác đó, chỉ là cảm thấy không thân với Bạch Lễ đến vậy. Với lại hoàn cảnh bây giờ có chút ngại ngùng, nên cô nghĩ rằng phải kết thúc chủ đề nói chuyện trước, giọng điệu có chút không chắc chắn.
"Tạm biệt." Bạch Lễ trả lời rất nhanh, đeo cặp lướt qua Yên Nhiên.
Yên Nhiên xách túi rác trong tay, tiếp tục đi về phía trước, vốn không muốn tìm hiểu những cảm xúc đó, nhưng đi được vài bước mới chợt nhớ ra: "Sao Bạch Lễ lại xuất hiện ở đây?"
Trái tim trong lồng ngực của cô đột nhiên đập nhanh hơn, Yên Nhiên như bị ma xui quỷ khiến lặng lẽ lùi về phía sau. Cô chỉ đột nhiên tò mò không biết tại sao Bạch Lễ lại xuất hiện ở đây. Cô nhớ rằng, đường tới trường hình như không có mấy người cùng đường với cô. Thái Á Á vốn cùng đường với cô cũng đã đến trường Trung học số một.
Cô chạy hai bước nhỏ, vừa đi theo bóng đèn, vừa cách ngay phía sau Bạch Lễ một đoạn.
Bước chân của nam sinh không nhanh không chậm, làm Yên Nhiên nhớ đến tốc độ quét nhà của cậu. Cô nhìn Bạch Lễ dần dần đi về hướng trên núi, lại nhớ tới hình như Thái Á Á từng nói, ngôi nhà nhỏ trên núi có một gia đình mới chuyển tới.
Yên Nhiên không đi theo nữa, cô nhìn bóng lưng Bạch Lễ dần dần biến mất, ngẩng đầu lên mới phát hiện, vầng trăng đã treo lơ lửng giữa bầu trời từ khi nào.
Yên Nhiên quay lại đường cũ, ném rác xong liền cảm thấy có chút kỳ diệu. Người bạn mà cô vô tình giúp đỡ, thì ra cũng sống trong khu vực này.
Nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, trong lòng cô nghĩ thầm, cũng khá có duyên đấy.
Ngày hôm đó, Yên Nhiên mơ một giấc mơ, nhưng lúc thức dậy, lại không còn nhớ gì nữa.