Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 17



Dịch: Kogi

Đây là bản năng của giống đực khi đứng trước một con đực khác mạnh hơn mình, chênh lệch lực lượng quá xa khiến nó sinh ra cảm giác sợ hãi, thậm chí là thần phục.

Khi nắm đấm của Lâm Dung vung về phía tôi, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng đã đau đến nỗi ngồi thụp xuống. Lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, đến cả linh hồn cũng rời khỏi thân thể.

Lâm Dung xách cổ áo tôi kéo lên, một gối thúc vào bụng tôi, tôi khuỵu xuống đất quỳ dưới chân Lâm Dung.

“Không, không đánh nữa…” Tôi không ngờ trận chiến chưa dài đến một phút mà tôi đã đầu hàng trước kẻ địch.

Lâm Dung kéo cánh tay lôi tôi đứng dậy, bóp cằm tôi nói: “Lại đây hôn tôi.”

Trong miệng tôi còn nước chua đấy, anh không ngại hả?

Chờ khoảng ba giây, tôi nhìn Lâm Dung cam chịu: “Anh nhắm mắt vào…”
Lâm Dung sững người một chút rồi từ từ nhắm mắt lại, thế mà tôi lại phát hiện ra anh ta đang hồi hộp.

Tôi nở nụ cười ranh mãnh, quả nhiên, việc quân cơ không nề gian trá.

Tôi dùng hết sức lực cả đời đấm một phát vào bụng Lâm Dung, sau đó đạp anh ta thêm một phát nữa xong xoay người chạy.

Lâm Dung quá khinh thường tôi rồi, bao nhiêu năm nay, một kẻ không tài không nghệ như tôi sống sót kiểu gì? Tất nhiên là nhờ trí tuệ và dung mạo tuyệt đỉnh của tôi rồi.

Tôi hưng phấn chạy ra ngoài phòng khách, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị xô ngã.

“Bịch” một tiếng, tôi nằm dưới đất, đầu kêu ong ong.

Mắt Lâm Dung đỏ lừ: “Tô Đống, em phải ép tôi ra tay mới chịu được phải không?”

Lâm Dung lột áo phông của tôi ra, sau đó tụt cả quần đùi của tôi xuống. Tôi ra sức giãy dụa, Lâm Dung đáp lại tôi bằng nắm đấm, tôi bị đánh đau đến nỗi quên luôn mình họ gì. Thì ra mới đầu Lâm Dung vẫn chưa hề dùng sức.
Anh ta đè tôi dưới nền phòng khách, cầm một cốc nước trên bàn trà đổ lên mông tôi.

“A ~ Anh làm gì thế!”

Lâm Dung không trả lời tôi, thấm ướt ngón tay xong, anh ta tách hai chân tôi ra cắm thẳng vào.

“Đm…” Tôi đau đến nỗi mặt trắng bệch.

Lâm Dung ở phía sau cắm ngón tay vào xoay tròn, chẳng mấy chốc đã đủ trơn trượt. Tôi giãy dụa một cách yếu ớt, chút sức quèn này hoàn toàn không có cửa đối kháng với Lâm Dung. Anh ta mở chân tôi ra ở góc độ lớn nhất, dùng hai ngón tay có vết chai từng nhận giải thưởng quốc tế ** tôi, không biết các vị lãnh đạo trao giải nước ngoài thân mến biết ngón tay này từng cắm vào lỗ hậu của tôi thì liệu có trao giải cho anh ta nữa không.

Lâm Dung cắm đủ rồi cuối cùng cũng móc súng ra trận. Lần trước tôi uống say nên không tỉnh táo, lần này tôi ngoảnh lại nhìn, cái đù mé, thằng em của Lâm Dung to quá trời quá đất rồi, không được không được, chắc chắn không vào được.
Tôi bò về phía trước muốn chạy, nhưng chỉ một giây sau đã bị bàn tay to của Lâm Dung túm lại, “phập” một phát cắm hơn nửa cây, tôi đau quá kêu oai oái.

“** má, lấy ra, lấy ra mau…”

Lâm Dung ấn đầu tôi không cho tôi quậy, mặt tôi áp sát nền đất, anh ta thúc lên một cái, cả cây vào hết, tôi và Lâm Dung giống như hai mảnh hình ghép, hợp thể rồi.

Lâm Dung vừa ấn đầu tôi vừa banh chân tôi ra rộng nhất có thể, sau đó anh ta bắt đầu cử động, mỗi lần đều cắm vào nơi sâu nhất. Tôi bị làm cho không cả kịp thở, nhân lúc lấy hơi ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta hết một lượt.

Lâm Dung không nói câu nào, chỉ cắm đầu cày cấy sau lưng tôi như con trâu chăm chỉ, mỗi cú nhấp đều nghiến vào điểm G bên trong lỗ hậu. Tiếng chửi thề của tôi bắt đầu xen lẫn tiếng rêи ɾỉ, thế mà lại nghe như cố tình khıêυ khí©h khiến Lâm Dung càng hung mãnh hơn.

Lâm Dung, anh thế này có làm tổ tiên thất vọng không?

Lâm Dung dùng c̠ôи ŧɧịt̠ bên dưới trả lời tôi, chẳng biết anh ta học được chiêu thức này ở đâu, sau một hồi vận động điên cuồng, đột nhiên anh ta chậm lại, từ từ nhấp vào ba cái rồi thúc mạnh một phát lút cán.

Đm, tôi há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, cảm giác trống rống phía sau sắp nhấn chìm tôi đến nơi rồi. Lâm Dung cứ như trêu ngươi, giày vò thể xác tôi chưa đủ, anh ta còn muốn đả kích tinh thần tôi nữa sao?

Tim tôi như bị sợi lông vũ quét qua thấy nhột, cổ họng thì như bị thứ gì lấp kín, cơ thể lại giống như có dòng điện chạy qua, cuối cùng tất cả cảm giác tập trung vào phía sau, nơi Lâm Dung đang cần cù làm việc.

“Lâm Dung…” Tôi rít từng chữ qua kẽ răng, “Đcm anh muốn ** thì ** nhanh lên, đừng có chơi trò đàn bà với tôi!”

Trong lúc lơ đãng, tôi còn bắt đầu rap nữa mới tài.

Lâm Dung nằm áp trên người tôi, ghé vào tai tôi nói: “Tôi chưa từng ** ai, tôi chỉ ** em.”

Nói xong anh ta lật tôi lại hôn lên miệng tôi, còn liếʍ cả đầu lưỡi tôi nữa. Da đầu tôi tê dại, có lẽ cảm giác trống rỗng trước đó quá mãnh liệt, nụ hôn của Lâm Dung đã lấp đầy sự trống rỗng đó, sau khi cuốn lấy đầu lưỡi tôi anh ta lại mυ"ŧ mạnh một cái, tôi nấc nghẹn, hàng phòng ngự sụp đổ. Mẹ ơi, con xin lỗi, con trai mẹ sắp thành biếи ŧɦái rồi.

Tôi há miệng đáp lại, không khống chế tiếng rêи ɾỉ của mình nữa, ánh mắt say mê của Lâm Dung ở ngay trước mắt, tim tôi lại thắt lại, cuối cùng tôi cũng biết tại sao bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ phía sau đều không bằng một cái hôn của Lâm Dung rồi, bởi vì lúc này tôi nhìn thấy mắt của anh ta.

Lâm Dung đè chặt tôi, hôn tôi với ham muốn chinh phục mạnh mẽ, tôi mở mắt trừng trừng nhìn mặt anh ta như tự hành hạ bản thân, lưỡi thì để mặc anh ta mυ"ŧ cắn.

Tôi vừa khinh bỉ lại vừa căm hận chính mình. Lâm Dung vẫn chậm rãi ma sát phía sau, cơn giận của tôi bốc lên tận đỉnh đầu, cuối cùng tụ lại thành một câu nói: “Lâm Dung, đừng có đùa nữa, muốn ** thì ** nhanh lên.”

Quả nhiên Lâm Dung nghe lời đề nghị của tôi, anh ta đè chân tôi lại rồi bắt đầu nắc mạnh bạo. Tư thế càng ngày càng dâʍ đãиɠ, cắm càng ngày càng sâu, ** càng ngày càng ác.

Tôi lại hối hận rồi, cơ thể tôi không theo kịp nhịp điệu của Lâm Dung, người nhức mỏi, mông tê dại, họng khô rát.

“Tôi không chịu nổi nữa rồi, anh đừng làm nữa, Lâm Dung…”

Lần này thì anh ta không nghe lời tôi mà còn gác chân tôi lên vai đâm vào chỗ sâu hơn.

Tôi vừa thở vừa nhìn anh ta nói: “Anh mau dừng lại đi, tôi không làm nữa, không dừng là tôi tố cáo anh tội cưỡиɠ ɧϊếp đấy…”

Lâm Dung chẳng hề biến sắc, vẫn di chuyển như cái máy đóng cọc.

“Trung Quốc không có điều luật nào liên quan đến việc đàn ông bị cưỡиɠ ɧϊếp.”

“…”

Lâm Dung vừa ** tôi vừa sảng khoái thở dốc. Khóe mắt tôi còn vương giọt nước mắt đáng xấu hổ, Lâm Dung thúc mạnh vào trong, tôi kêu hức một tiếng, bám vào cánh tay anh ta chịu đừng từng cú thúc vào.

“Ah ~ ah ~” Tiếng rên của tôi vỡ vụn, “Tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh.”

Lâm Dung nhéo đầu v* tôi cười nói: “Em kêu da^ʍ hơn đi, không cần em gϊếŧ tôi cũng tự cạn tinh mà chết.”

Nói xong Lâm Dung cúi xuống ngậm yết hầu của tôi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, tiếng va chạm và tiếng hôn xen lẫn vào nhau nghe vừa gợi cảm vừa dâʍ đãиɠ.

Tôi thực sự không chịu nổi nữa.

Chân tôi bị banh ra quá lâu, hiện giờ đã nhức mỏi lắm rồi, bụng cũng đau, nhất là phía sau bị Lâm Dung cᏂị©Ꮒ càng đau đớn tê tái hơn. Nếu tôi là một món ăn thì lúc này đã nhão nhoét ra rồi cũng nên.

dương v*t của Lâm Dung quá lớn, tôi vừa lo phía sau bị căng ra trong thời gian sài sẽ không co lại được, lại lo không biết có bị rách hậu môn hay gì không. Tôi ôm cổ Lâm Dung, hôn một cái lên tai anh ta đúng kiểu người hèn, sau đó tìm môi anh ta để hôn tiếp.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn Lâm Dung, đương nhiên anh ta sẽ hưng phấn vô cùng.

Nhân lúc anh ta cao hứng, tôi đỏ mặt thỏ thẻ: “Đừng làm nữa được không, tôi khó chịu…”

Tôi đã hạ mình rồi, chỉ cần Lâm Dung còn nhân tính thì sẽ không từ chối một người vừa hôn anh ta những năm, sáu phút đâu.

Quả nhiên Lâm Dung xoa đầu tôi, thả một nụ hôn dịu dàng xuống chóp mũi tôi rồi mỉm cười nói: “Ngoan, hôm nay tôi phải ** chết em, nếu không em sẽ không nghe lời…”

Lâm Dung vỗ vỗ mặt tôi: “Tự mình giữ chân đi.”

Nõi rồi anh ta lại khôi phục trạng thái “cày cuốc” hết mình.

“Lâm Dung, đcm cả lò nhà anh…”

“Ừ.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv