Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 13



Dịch: Kogi

Hôm sau gặp Vương Nghị, quầng thăm mắt của tôi gần như sắp tràn xuống cằm đến nơi.

Vương Nghị nhìn tôi, nhíu mày hỏi: “Dạo này tập gym mệt lắm à? Hay là nghỉ đi.”

Tôi thở dài: “Muộn rồi.”

“Gì cơ?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì, à, ông gọi tôi đến đây làm gì?”

Vương Nghị đưa cho tôi một tờ giấy màu xanh da trời trông giống như tờ quảng cáo, bên trên in hình tòa nhà nào đó, còn lại đều là tiếng Anh.

“Anh trai tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài học.”

“Ồ?” Tôi ngạc nhiên, “Thế thì tốt quá!” Có nằm mơ tôi cũng muốn đi du học, chỉ là điều kiện kinh tế gia đình không cho phép.

Vương Nghị nhìn tôi, buồn buồn nói: “Tôi không muốn ra nước ngoài.”

“Tại sao?” Câu hỏi đến từ tầng lớp bình dân.

Vương Nghị nhìn tờ quảng cáo kia, bình thản nói: “Tôi không muốn đến một thành phố xa lạ, cũng không muốn xa rời những người tôi quen.” Nói xong cậu ta nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh.
Tôi bật cười: “Nghị Nghị ơi là Nghị Nghị, thành phố thì có gì khác nhau đâu, đều là nhà cao tầng với đường bê tông cả, mà ông làm gì có người quen nào, cả đại học chắc chỉ có mình tôi là bạn, ông đừng sống cảm tính quá.”

Vương Nghị ném tờ quảng cáo lên bàn, ngồi xuống giường không thèm nhìn tôi.

Câu tôi vừa nói chắc là hơi nặng lời, tôi chen vào ngồi cạnh cậu ta, hỏi: “Khi nào đi thế?”

Vương Nghị không nhìn tôi, đáp: “Hết năm hai đi luôn, cũng có thể sớm hơn.”

Tôi nhẩm tính thời gian, còn hơn nửa năm nữa.

“Cũng được, thời gian còn khá dài.”

Đột nhiên Vương Nghị quay sang nhìn tôi: “Mộc Đông, tôi muốn đưa ông ra nước ngoài cùng tôi.”

“Gì cơ?” Tôi hoảng hồn, “Nhà tôi lấy đâu ra tiền cho tôi ra nước ngoài, mơ à!”

Vương Nghị ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi có thể cho ông…” Thấy tôi nhíu mày, cậu ta lại nói: “Ông trả tôi sau cũng được.”
“Nghị Nghị, 5000 lần trước tôi vay ông mới trả có 300 thôi đó…” Tôi kéo một chiếc ghế ra ngồi cạnh cậu ta, “Nghị Nghị, có thằng bạn như ông coi như tôi không phí công học đại học rồi. Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi không thể để ông cho tôi tiền ra nước ngoài được, chuyện này không hợp tình hợp lý chút nào, hơn nữa tôi cũng không biết khi nào mới trả lại được số tiền này.”

“Ông không cần lo có hợp tình hợp lý hay không, tiền cho ông đi du học là tiền riêng của tôi.”

Tôi nhìn Vương Nghị bán tín bán nghi: “Tiền của ông?”

Vương Nghị gật đầu: “Năm tôi 1 tuổi bà nội đã mở một tài khoản tiết kiệm cho tôi, 18 tuổi tôi có thể lấy ra.”

“Tài khoản thì có bao nhiêu tiền, mấy trăm nghìn tệ?”

Vương Nghị nhìn tôi khẽ nói: “Hai mươi triệu.”

Tôi chịu đả kích chết lặng tại chỗ, sau đó vỗ mạnh cậu ta một cái: “Mẹ nó chứ có 20 triệu rồi mà còn học hành quái gì nữa, ông ngốc à?”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên cánh tay Vương Nghị, tôi cười hề hề xoa cho cậu ta. Kích động quá nên ra tay hơi mạnh…

Vương Nghị nhìn tôi, đỏ mặt nói: “Mộc Đông, lần trước ông nói, vụ tɧẩʍ ɖυ cho nhau ấy, tôi…”

“Dừng!” Tôi cắt lời Vương Nghị, khó khăn lắm mới xóa được khuôn mặt của Lâm Dung trong đầu.

“Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, trên đầu chữ sắc có con dao đấy biết không?”

Vương Nghị mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

“Phải rồi, sao môi ông lại bị rách?” Vương Nghị nhìn tôi hỏi.

Tôi chạy ra trước gương soi thử, đúng là có một chỗ bị bong da thật.

“Mẹ nó, dùng sức mạnh vãi…”

Vương Nghị ở phía sau lại hỏi lại lần nữa.

“Không có gì, dạo này phòng thuê hơi khô nên bị nẻ ấy mà.”

Lúc rời khỏi ký túc xá, Vương Nghị bảo tôi nghĩ lại về chuyện đi du học, thực ra cũng chẳng có gì phải nghĩ cả. Tô Đống tôi không phải người quang minh lỗi lạc dũng cảm hiền lành gì, tôi thích chiếm mấy món hời nhỏ, hay giở trò khôn vặt lại còn nhát gan, thế nhưng tôi biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Vương Nghị là bạn thân nhất trên đại học của tôi, tôi quý trọng cậu ta, tám trăm một nghìn thì còn được, nhưng số tiền lần này quá lớn, tôi không thể để cậu ta bỏ ra vì mình.

Tôi nói với Vương Nghị rằng dù sao cũng không gấp, sau này tôi sẽ trả lời sau, nhưng thực ra trong lòng đã có sẵn đáp án rồi.

Buổi tối ở ký túc xá, tôi vẫn nằm chung giường với Vương Nghị, chắc vì ban ngày mệt quá nên buổi tối ngủ tôi có cảm giác bị thứ gì đó đè lên người hơi nặng. Tôi trở mình cái là thấy nhẹ hẳn, trong mơ hồ hình như tôi nghe thấy bên cạnh có tiếng thở dài.

Tối hôm sau, tin nhắn Wechat của Lâm Dung đúng hẹn được gửi đến.

Tôi quay về phòng thuê, quả nhiên anh ta đang đứng ở cửa chờ tôi. Hôm nay anh ta mặc một chiếc quần thể thao, áo là áo ba lỗ trắng, đầu đội mũ lưỡi trai đen, tổng thể trông rất phong cách nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức. Trong lòng tôi lúc này hơi thấp thỏm, hơi chán ghét, đồng thời cũng hơi chờ mong, nói chung là đủ mọi cảm xúc pha trộn.

Vừa vào nhà Lâm dung đã để túi xuống đất, thay dép đi vào, tự nhiên rót cho mình một cốc nước.

“Tôi mang đồ ăn đến cho cậu.”

“À.” Tôi ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra lướt Khoảnh Khắc trên Wechat, chợt phát hiện ra nửa tiếng trước trưởng buồng gửi cho tôi một tin nhắn. Tôi mở tin nhắn voice đó lên, âm thanh lập tức được phát công khai.

Trưởng buồng: Mộc Đông ơi, bạn gái anh trả lời rồi, nói đây là một bức tranh cô ấy thấy trên tài khoản Weibo nào đó, anh gửi tên tài khoản cho cậu xem thử nhé.

Trưởng buồng: L’ amour et la lujurie.

Nhìn dòng chữ chẳng biết là tiếng nước nào trước mặt, tôi đang định copy đi tra thì Lâm Dung ở bên cạnh bỗng đọc thành tiếng: “L’ amour et la lujurie? Ai gửi cho cậu cái này?”

“Anh biết à?” Tôi ngoảnh lại nhìn Lâm Dung, “Câu này nghĩa là gì?”

Lâm Dung nghiêm túc nhìn tôi hỏi lại: “Cậu nói cho tôi biết ai gửi cho cậu cái này trước đã, muốn làm gì?”

Dù sao Lâm Dung cũng nhìn thấy quyển nhật ký kia rồi, tôi cũng không cần giấu anh ta làm gì, vì vậy bèn kể lại đầu đuôi cho anh ta rồi định lên Weibo tìm thử.

Lâm Dung nghe xong thì cười nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ không tra được thông tin hữu ích gì đâu.”

“Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Bởi vì…” Lâm Dung nhún vai, “Người dùng tên kiểu này nhiều lắm!”

Tôi nhìn đống chữ kia: “Vậy sao?”

Lâm Dung: “Tất nhiên, câu này nghĩa là “tình yêu và du͙© vọиɠ”, một câu tiếng Pháp rất nổi tiếng, vì vậy tôi nghĩ chưa chắc cậu đã tra ra được, sao cậu không thử hỏi chủ nhà xem sao?”

Tôi tắt điện thoại, thở dài nói: “Anh sẽ tò mò về chủ thuê trước không có quan hệ gì với mình ư? Anh lấy lý do gì để hỏi chủ nhà? Vì đọc nhật ký biếи ŧɦái của chủ thuê trước à?”

Lâm Dung bật cười: “Cậu tò mò về chủ nhân quyển nhật ký đó đến vậy sao?”

Tôi lườm anh ta không nói, hôm qua không biết ai là người vừa đọc đã cửng đâu.

Lâm Dung nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Tô Đống, nếu cậu phát hiện ra chủ nhân quyển nhật ký này hoàn toàn khác những gì cậu tưởng tượng thì sao?”

Tôi cười ha ha đáp: “Có phải tôi yêu qua mạng tiến tới đời thực đâu, anh ta thế nào thì kệ chứ.”

Lâm Dung gật đầu, ngón tay dưới gầm bàn nhẹ nhàng chà sát.

Ăn tối xong, tôi và Lâm Dung ngồi trên sô pha xem ti vi, sô pha hơi nhỏ, bọn tôi mỗi người ngồi một đầu.

Lâm Dung rót hai ly rượu vang, anh ta cầm một ly, đưa cho tôi một ly.

Tôi không uống quen vị này, cũng chẳng nếm được đẳng cấp của nó, thế là tôi uống một ngụm hết nửa ly như uống bia vỉa hè.

Lâm Dung thấy ly của tôi trống không lại rót thêm nửa ly nữa.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim Tây Du Ký kinh điển, tôi cầm ly rượu lên hỏi: “Anh thích tập nào nhất?”

Ly của Lâm Dung vẫn còn hơn nửa, nghe tôi hỏi vậy lập tức đáp: “Tập nữ nhi quốc.”

“Chán phèo.” Tôi đặt ly rỗng lên bàn trà, cảm thấy đầu óc hơi váng vất.

Tôi cầm chai rượu tự rót cho mình hơn nửa ly, sau đó giơ lên nhìn ly rượu vang tản ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng của phòng khách.

“Cậu thì sao?” Lâm Dung hỏi, “Cậu thích tập nào?”

Tôi xem tình tiết quen thuộc trên ti vi, nói: “Tập nào tôi cũng không thích, nhưng tôi thích xem.”

Lâm Dung bật cười trước logic kỳ lạ của tôi. Nhìn ly rượu của tôi lại cạn, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tô Đống.” Giọng nói trầm ấm vang lên làm tai tôi tê dại, “Tôi muốn hôn cậu.”

Tôi lắp bắp: “Cút con mẹ anh đi…”

“Hôn một cái thôi.”

Cơn tê dại lan xuống tận cổ tôi: “Cút…”

“Tô Đống, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi…”

Tôi dựa vào ghế sô pha chửi thầm Lâm Dung, đột nhiên mắt tôi bị che lại, còn môi truyền đến xúc cảm mềm mại.

Tôi giãy dụa nhưng hai tay lập tức bị Lâm Dung ấn chặt hai bên, khuôn mặt của Lâm Dung ở ngay trước mắt tôi, hơi rượu xộc lên khoang mũi tôi. Anh ta vừa liếʍ môi tôi vừa lẩm nhẩm: “Tô Đống, cậu hé miệng ra một chút được không?”

Áp lực ngoài miệng càng ngày càng nặng, tôi bị Lâm Dung hôn đến mức thiếu dưỡng khí, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

“Tô Đống, tôi muốn nút lưỡi cậu, cậu mau mở miệng ra đi.”

Đột nhiên thân dưới bị bóp một cái, tôi kêu lên thành tiếng, Lâm Dung lập tức nhân cơ hội lách lưỡi vào cuốn lấy lưỡi tôi.

Khoảnh khắc đó não tôi như nổ tung, tất cả suy nghĩ đều bị cuốn đi hết sạch. Tôi ôm cổ anh ta hôn đáp lại.

Cảm giác được phản ứng của tôi, Lâm Dung càng hôn mạnh bạo hơn, có lúc răng vập vào môi, nước bọt giao hòa, trong cơn nóng bỏng cả hai như biến thành kẻ điên.

Lâm Dung cởϊ qυầи áo tôi ra rồi bắt đầu vuốt thằng em tôi, tôi cúi đầu rên khẽ, nắm tóc anh ta, nhìn ánh mắt quyến rũ của anh ta, cắn môi anh ta.

Thân dưới của chúng tôi nhanh chóng chạm vào nhau ma sát lên xuống, cảm giác khô nóng bốc lên, tôi nhổ nước miếng ra bàn tay rồi xoa lên thằng em của mình. Lâm Dung tha cho miệng của tôi, chuyển sang trêu chọc vành tai tôi, sau đó trượt dần xuống cổ, đột nhiên xương quai xanh đanh nhói, tôi cúi xuống nhìn mới phát hiện ra anh ta cắn hằn cả dấu răng trên xương quai xanh của mình.

“Đậu má!” Tôi định đẩy Lâm Dung ra nhưng anh ta tiếp tục hướng xuống dưới, đột nhiên đầu v* bị liếʍ một cái, tôi rùng mình hừ một tiếng.

Lâm Dung đảo lưỡi liếʍ đầu v* tôi theo hình tròn, thỉnh thoảng còn dùng răng cọ qua, cuối cùng dùng cả miệng hút vào. Kỹ thuật của anh ta tốt quá khiến tôi nằm ngả ra ghế sô pha, ngón tay luồn vào tóc anh ta bắt đầu rêи ɾỉ.

“Mẹ nó, sướиɠ quá…”

Lâm Dung được cổ vũ lại càng ra sức tấn công các điểm nhạy cảm trên cơ thể tôi hơn, tiếng rên của tôi bắt đầu vụn vỡ, tôi bắt đầu cầu xin anh ta, bắt đầu để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Liếʍ đầu v* đã rồi thì đột nhiên Lâm Dung xách tôi vào phòng tắm, anh ta mở nước nóng phụt lên người tôi.

“A ~” Nóng quá.

Không lâu sau hơi nóng đã bốc lên tràn ngập phòng tắm, tôi nóng đến nỗi thở không ra hơi, đầu óc cũng choáng váng, toàn thân đỏ như tôm luộc. Một tay Lâm Dung xoa thằng em của tôi, môi tay nhéo đầu v* tôi, đầu lưỡi thì đảo quanh lỗ tai tôi.

“Ưm… A ~”

Lâm Dung ấn tôi lên tường phòng tắm, tôi đứng không vững, đành phải tựa vào tường.

“Tô Đống.” Bên tai tôi vang lên tiếng gọi khẽ khàng của Lâm Dung, “Tôi muốn liếʍ cậu, có được không?”

Tôi mơ màng tựa vào tường, gật đầu một cách qua loa.

Lâm Dung ngồi xuống ngậm thân dưới của tôi, phun ra nuốt vào mấy cái. Tôi bám vai anh ta, sướиɠ đến nỗi khóe mắt đỏ bừng lên. Thế rồi Lâm Dung nhả ra, đứng dậy tiếp tục hôn tôi, tôi gần như đã mất ý thức, bên tai lại vang lên giọng nói đầy cám dỗ: “Có muốn sướиɠ hơn không?”

Nước nóng xả xuống đầu vai tôi, xung quanh tôi đều là hơi nước nóng bức, vừa nghe thấy giọng Lâm Dung là tế bào toàn thân tôi đều kêu gào, tôi muốn sướиɠ hơn, tôi sẽ nghe lời anh hết.

Lâm Dung nói vào tai tôi bằng chất giọng nhỏ nhưng đanh thép: “Quỳ xuống.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv