Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 10



Dịch: Kogi

Cuộc sống ba điểm thẳng hàng (*) trôi qua bình yên mà phong phú, nếu có gì thay đổi thì chắc là tôi tìm được hứng thú trong việc tập gym rồi.

(*) Ba điểm thẳng hàng: nhà – trường – phòng gym.

Cảm giác thoải mái mỗi lần đổ mồ hôi xong, cảm giác thành công sau khi hoàn thành mục tiêu Lâm Dung đề ra, tất cả đều khiến tôi mê môn vận động này hơn.

Thỉnh thoảng Lâm Dung sẽ về phòng thuê cùng tôi, nấu bữa ăn healthy cho tôi, vô hình trung, quan hệ của chúng tôi hình như thân thiết hơn không ít.

Cùng là những nguyên liệu đó nhưng Lâm Dung luôn có thể nấu chúng ngon hơn tôi, không cần tôi mó tay vào, không cần tôi bỏ tiền ra, chỉ cần cung cấp địa điểm là đủ. Mặc dù làm ông kễnh không phải sở trường của tôi, nhưng khả năng thích nghi của con người lúc nào cũng rất mạnh.
“Lâm Dung, lấy cho tôi cốc nước.”

“Lâm Dung, hôm nay chiên cho tôi hai quả trứng.”

“Lâm Dung…”

Nhưng một khi đến phòng tập gym tôi vẫn là cháu trai anh ta. Lâm Dung vô cùng nghiêm khắc với việc luyện tập của tôi, chưa bao giờ cho phép tôi giở trò khôn lỏi, mỗi động tác đều bắt tôi làm chuẩn chỉnh, chạy bộ thì 0.1 km cũng không được thiếu, động tác kéo duỗi sau đó lại càng không được sót cái nào.

Nhưng mà phải công nhận là thịt của tôi chắc hơn hẳn, ngay cả Vương Nghị sờ cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Trong lúc Lâm Dung hướng dẫn tôi, bọn tôi không tránh được có tiếp xúc cơ thể, ban đầu tôi hơi không thích ứng lắm, Lâm Dung cũng hay đột nhiên bỏ đi, nhưng dần dà bọn tôi bắt đầu quen, không tư thế không làm được, Lâm Dung bảo tách chân là tách chân, không khách sáo chút nào. Mới đầu tôi kêu đau anh ta còn nhẹ tay một tí, giờ càng kêu anh ta càng dùng sức, tôi cũng bỏ cuộc rồi.
Nhậm Tổ Tuấn nói mặc dù Lâm Dung trông không cường tráng bằng cậu ta nhưng chuyên nghiệp hơn nhiều, cứ tập theo Lâm Dung thì chẳng mấy mà có cơ bụng.

Dạo này tôi chăm tập quá nên ít đọc nhật ký hẳn, lâu lắm rồi không tɧẩʍ ɖυ, thế là hôm nay vừa tập gym xong tôi chạy ngay về phòng thuê. Lâm Dung cho phép tôi một tuần ăn một bữa cải thiện, tôi vừa ngâm nga vừa đi vào siêu thị và quán đồ chín mua một đống đồ ăn, sau đó hạnh phúc đi về nhà, dự định buổi tối sẽ chơi tới bến luôn.

Tô để lốc bia lên bàn, đồ nhắm như lạc rang, cánh gà, lòng dồi các thứ cũng vứt hết đó, vừa chuẩn bị xong xuôi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi ra mở cửa, không ngờ lại là Lâm Dung.

“Nhiễm Nhiễm kẹt xe rồi, tôi có thể vào nhà cậu chờ cô ấy không?”

Tôi vội vàng lấy một đôi dép lê ra để dưới chân anh ta.
“Đúng lúc tôi ăn cơm, ăn cùng không?” Tôi mở một lon bia ra đưa cho Lâm Dung.

Dạo này tôi và Lâm Dung thân thiết hơn nhiều, ngồi cùng nhau ăn cứ như bạn bè lâu năm vậy.

Tôi nhìn Lâm Dung vẫn đang mặc quần bò, hỏi anh ta có muốn thay bộ đồ thoải mái hơn không. Lâm Dung lắc đầu, nhưng hình như bị tôi lây bệnh nên cũng cởϊ áσ ra để lộ thân trên tráng kiện.

Lâm Dung ngồi cạnh tôi, nắn nắn cơ bắp trên bả vai tôi, gật đầu nói: “Không tệ.”

Tôi cười nhìn anh ta đáp: “Còn phải nói, cũng không biết ai dạy cho.”

Anh ta biết tôi nói anh ta nên cũng cười vui vẻ.

Tôi và Lâm Dung vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã uống hết sạch mấy lon bia, thế là tôi mở nốt mấy chai rượu hoa quả ra.

Lâm Dung tựa vào ghế sô pha nói: “Trộn vào dễ say lắm.”

Tôi nhìn thân chai rượu hoa quả, đáp: “Có 9 độ thôi, không sao.”

Tay phải tôi cầm chai rượu, bắt tréo chân gác lên bàn trà xem ti vi, Lâm Dung thì ngồi ngay ngắn ở bên còn lại của sô pha, không biết đang nghĩ gì.

“Lâm Dung, anh đúng là đỉnh vcl.”

Lâm Dung ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi quay sang, đặt cốc lên bàn trà, vừa đếm ngón tay vừa nói: “Đẹp trai, học giỏi, đa tài, tốt tính, dáng đẹp…” Tôi nhìn anh ta, bổ sung thêm: “Chắc hẳn còn vừa lắm tiền vừa cᏂị©Ꮒ khỏe nữa, sao chuyện tốt gì cũng rơi lên người anh hết vậy?”

Lâm Dung cúi thấp đầu cười, phát hiện tai Tô Đống đỏ rồi, ánh mắt cũng mơ màng, dường như đã ngà ngà say.

“Tôi cũng không tốt đến mức như cậu nói đâu, mà đây là lời thật lòng à?”

Tôi ngửa cổ uống cạn cốc bia, sau đó đá cái chai sang một bên: “Trước đây tôi ghét anh lắm, nhưng tiếp xúc rồi thì thấy anh thực sự không tệ, ngoài trừ việc thỉnh thoảng có mấy hành động hơi kỳ lạ ra thì anh đúng là một người vô cùng xuất sắc.”

Nếu không uống bia thì chắc chắn tôi không nói ra được mấy câu này.

Mặt Lâm Dung ửng đỏ, thoáng thất thần trong khoảnh khắc.

Tôi quay sang nhìn Lâm Dung, phát hiện anh ta cũng đang nhìn tôi. Cái tên này đúng là có cái mã đẹp thật, lông mi vừa thẳng vừa rậm, mắt không phải kiểu to nhưng vô hồn mà nó hơi xếch lên, kết hợp với sống mũi cao thẳng nữa thoạt nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng đôi môi bên dưới lại rất đầy đặn, vì uống bia nên lúc này hồng nhuận.

Không biết ai từng nói là người môi dày thường si tình, liệu Lâm Dung có phải người si tình không?

Tôi nhìn anh ta hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì, sao không nói chuyện?”

“Cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn cậu?”

“Tôi nhìn anh vì anh đẹp, đẹp như mỹ nữ ấy.” Tôi cười trêu Lâm Dung.

Lâm Dung nhìn tôi, đột nhiên nói: “Tôi nhìn cậu là vì tôi muốn…” Anh ta nói bằng khẩu hình, tôi không nhìn rõ.

“Đm anh không biết nói à, chúng ta ngồi gần thế này có cần thiết phải dùng khẩu hình không?” Tôi lại bật một chai rượu nữa uống ừng ực liền nửa chai.

Lâm Dung không nói gì, chỉ nhìn tôi, mắt đỏ lên.

“Tô Đống, cậu từng yêu ai bao giờ chưa?”

Tôi không vui nhìn Lâm Dung, đáp: “Ông đây đẹp trai thế này, anh nói xem?”

Ánh mắt Lâm Dung tối đi: “Đã lên giường với mấy cô ấy chưa?”

Mặt tôi xẹt qua một tia ranh mãnh: “Lúc đó vẫn là học sinh mà.”

“À.” Lâm Dung cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.

À cl chứ à, tôi tức quá nói: “Tôi muốn thì làm được ngay, chẳng qua tôi không muốn thôi, nếu làm ít nhất cũng phải 40 phút.”

“Ừm.” Lâm Dung phọt ra một chữ, không biết vì sao mà tôi cảm thấy ngữ khí của anh ta tràn đầy sự không tin tưởng, nhất thời có hơi luống cuống.

“Ừm cái beep!” Tôi xông lên đấm anh ta một cái.

Lâm Dung nắm tay tôi ấn tôi lên sô pha. Hai tay tôi bị anh ta kéo lêи đỉиɦ đầu, đùi anh ta ép chặt vào đùi tôi, tôi không thể cử động, chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn anh ta.

“Thả tôi ra, đồ điên này.”

Lâm Dung nói: “Không thả, cậu muốn đánh tôi.”

Tôi dở khóc dở cười: “Không đánh nữa.” Đánh cũng đánh không lại…

Lâm Dung đang định thả tôi ra thì bỗng nhiên từ đâu truyền đến vài tiếng rêи ɾỉ. Không biết Lâm Dung có nghe thấy không chứ tôi thì nghe rất rõ. Hình như là ở trên lầu, một giây rồi lại một giây trôi qua, tiếng rên càng ngày càng to.

Một tiếng rồi một tiếng, rất có quy luật.

Tôi lúng túng hắng giọng: “Ừ thì, cách âm không tốt lắm.”

Cô gái lầu trên hình như không thỏa mãn lắm, bắt đầu nói gì đó, mấy câu tục tĩu cứ thế tuôn ra.

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng khô khốc.

Lâm Dung nhìn tôi, đột nhiên lên tiếng nói: “Cậu cứng rồi.”

Tôi cúi xuống nhìn hạ bộ của mình, có cứng đâu…chỉ hơi phồng thôi mà.

Lâm Dung dồn hết trọng lượng cơ thể lên người tôi, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào mắt tôi: “Cậu thử bao giờ chưa?”

Tôi không biết anh ta đang nói gì.

Lâm Dung nói thầm: “Sóc lọ cho nhau ấy, thử chưa? Sướиɠ lắm đấy…”

Tim tôi giật thót một cái, mặt càng đỏ tợn. Tôi lắc đầu, từ trước đến giờ tôi vẫn tự mình làm, tôi biết có người từng thử, còn nói cảm giác không tệ.

Lâm Dung nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “Vậy thử nhé?”

Nói rồi anh ta luồn tay vào trong quần tôi cầm lấy Tiểu Tô Đống.

Tôi kêu “á” một tiếng, người mềm nhũn, từ trước đến giờ ngoài tôi ra chưa từng có ai sờ vào nó cả.

Lâm Dung tuốt lên tuốt xuống, bàn tay đùn đẩy của tôi dần dần buông lỏng, trên lầu vẫn đều đặn truyền đến tiếng phụ nữ rêи ɾỉ và tiếng đàn ông gầm gừ, bên dưới thì Lâm Dung đang dùng bàn tay với những ngón tay thon dài có vết chai sóc lọ cho tôi.

“Sướиɠ không?”

Tôi nhắm mắt gật đầu qua loa, mỗi lần anh ta tuốt lên trên còn dùng ngón tay chạm vào đầu khấc của tôi khiến tôi vô thức phát ra tiếng rên thoái mái.

Hình như người đàn ông trên lầu đang tăng tốc, tiếng rên của cô gái bắt đầu vụn vỡ dần.

“Tô Đống, nghe tiếng rên của cô gái trên lầu, nói cho tôi biết…” Lâm Dung thì thầm vào tai tôi, “Cậu có muốn ** cô ta không?”

Lý trí của tôi sụp đổ, kɧoáı ©ảʍ đã chiếm cứu tất cả mọi tế bào trong cơ thể tôi.

“Nói.”

Tôi hé miệng: “Muốn… Ah~”

Lâm Dung cười khẽ hai tiếng, hơi thở của anh ta phả vào tai tôi buồn buồn: “Tô Đống, cậu muốn ** cô ta như thế nào?”

Tôi thở hổn hển, hai tay bám vào hai bên ghế sô pha.

“Tôi muốn vào từ đằng…đằng sau…”

Lâm Dung mỉm cười: “Cậu da^ʍ thế, có muốn kí©h thí©ɧ hơn không?”

Móng tay của Lâm Dung xẹt qua lỗ sáo của tôi, tôi “ưm” một tiếng, đột nhiên cảm thấy vành tai bị thứ gì đó ấm ấm liếʍ qua. Tôi lập tức tỉnh táo lên không ít, nhưng ngay sau đó hai hòn bi bị xoa hai cái là lại mềm nhũn người xuống.

Lâm Dung cười thành tiếng, anh ta để tôi ngồi dậy còn mình quỳ giữa hai chân tôi. Một tay anh ta tuốt thằng nhỏ của tôi, một tay thì nắn hai viên bi, lúc nhanh lúc chậm, chẳng mấy mà tôi đã nộp vũ khí đầu hàng.

Căn phòng hơi tối, ánh sáng lập lòe từ ti vi hắt ra, đầu Lâm Dung gục giữa hai chân tôi, mắt anh ta vừa dịu dàng vừa diễm lệ, dưới sự kí©h thí©ɧ của rượu môi anh ta trông vô cùng quyến rũ. Tôi nhìn khuôn mặt thư sinh và ánh mắt chăm chú của anh ta, không biết có phải cố tình không mà miệng Lâm Dung chạm vào đầu khấc của tôi, một dòng điện chạy thẳng từ xương cụt lên đại não, tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, ấn đầu anh ta xuống, còn mình thì ngửa cổ rên khẽ…

“A a…”

Tôi, bắn, rồi.

Tôi sướиɠ đến nỗi thất thần phút chốc, sau khi hoàn hồn thì đã nhìn thấy một nửa thằng em của mình đã ở trong miệng Lâm Dung rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra khắp nơi, dính đầy quanh quanh miệng anh ta.

Tôi lập tức mềm nhũn người.

Nhìn thảm trạng của Lâm Dung, não bộ tôi trống rỗng, ngây đơ ra tại chỗ.

Easter egg:

1. Lúc này phải cho thụ nếm chút ngon ngọt thì sau này mới tiện cho công triển khai công việc.

2. Tôi không có Weibo riêng, viết truyện này đơn thuần để thỏa mãn bản thân và zui zẻ cùng các đồng râm.

3. Vỏ bọc ngụy trang của công tương đối dày nên một chốc một lát chưa cởi xuống hết được…

4. Tô Đống: Cảm ơn hoa tươi và bánh cá các bạn tặng tôi.

Lâm Dung: Ngại quá, đó là tặng tôi.

Vương Nghị: Vì sao không phải là tặng tôi?

Nhật ký: Cũng có thể là tặng tôi.

Tô Đống, Lâm Dung, Vương Nghị: Cút!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv