Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.
Liễu Hồ Nguyệt hơi nhíu mày: “Sư phụ, mấy thứ kia không dễ tìm, hơn nữa ở Cổ Lạc sâm lâm có thể tìm được một Hỏa Long quả biến dị đã rất khó. Mấythứ quý báu kia hẳn là đến Thủy thành mới có.”
”Ừ, nói vậy cũng không sai. Vậy hiện tại ngươi dự định thế nào?”
”Ta đi mỗi nơi một lúc. Lát nữa cha ta nhất định sẽ tìm thấy ta.”
”Cũng tốt, cẩn thận một chút. Đừng đi vào bên trong! Ma thú trong đó đều không tầm thường.”
”Đồ nhi hiểu rồi!” Lúc này, Liều Hồ Nguyệt nhớ đến Nhục Cầu, không khỏi giật giật mày: “Còn chưa cút ra ngoài?”
”Ô ô ~” Nhục Cầu nhảy từ trên cành cây cao xuống bờ vai nàng. Cái đầu nhỏlàm nũng cọ cọ lòng bàn tay nàng. Con ngươi màu lục ẩn chưa ánh nước,làm Liễu Hồ Nguyệt vốn muốn hung hăng giáo huấn nó một phen, tim mềmmại.
Liễu Hồ Nguyệt khẽ thở dài: “Nếu lần sau lại chạy loạn, ta cũng thực sự không cần ngươi nữa.”
”Ngao ngao!” Nó lo lắng nhún mũi chân, nhảy vài cái trên vai nàng. Bộ lôngdày che khuất hai chiếc chân của nó, người không biết chắc chắn sẽ nghĩrằng trên vai Liễu Hồ Nguyệt chỉ là một vật đầy lông.
Nàng nâng ngón tay, nhẹ nhàng giữ đầu Cầu Cầu rồi cúi đầu nhìn Liệt Hỏa báo: “Ngươi có tên không?”
”Có, chủ nhân gọi ta là Liệt Hỏa.” Ánh mắt Liệt Hỏa báo giận giữ, trừng mắtnhìn Cầu Cầu đang làm mặt quỷ với nó trên vai Liễu Hồ Nguyệt. Chính convật nhỏ này phá hủy chuyện tốt của nó, cũng may nó gặp được chủ nhânkhông phải người thường. Nó tin rằng dựa vào thể chất yêu nghiệt củaLiễu Hồ Nguyệt nhất định có thể một phen đội trời đạp đất.
”Liệt Hỏa đúng không? Hay lắm.” Cái tên Liệt Hỏa này rất xứng với Liệt Hỏabáo. Liễu Hồ Nguyệt lấy tay xoa xoa đầu Liệt Hỏa báo, nói: “Ngươi ởtrong rừng rậm có từng gặp một người, chính là nhân loại xâm nhập Cổ Lạc sâm lâm mấy ngày trước?”
”Nhân, nhân loại sao? Xông đến mấyngày trước?” Giọng Liệt Hỏa báo hơi run rẩy, đặc biệt khi nàng đề cậpđến "Xâm nhập Cổ Lạc sâm lâm mấy ngày trước", đồng tử nó đổi sắc, giốngnhư đã gặp nhân vật đáng sợ nào đó.
”Ngao ngao ~~” Nhục Cầu nhảy dựng lên, kêu vài tiếng với Liệt Hỏa báo.
Liệt Hỏa báo không vui liếc nó, sau đó gật đầu trả lời: “Có.”
”Hắn trông như thế nào? Ngươi thấy hắn ở đâu? Giờ hắn ở đâu ngươi biếtkhông?” Nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Liệt Hỏa báo thậtsự gặp, không biết có phải ngốc tử kia không.
Liệt Hỏa báo lắc đầu, nói: “Chủ nhân, thực lực nhân loại kia cao hơn ta. Hắn còn chưa tới gần ta thì ta đã chuồn trước rồi.”
”Cao hơn ngươi?” Liễu Hồ Nguyệt mông lung.
Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày. Theo dân chúng nói, Phượng Dật Hiên và nàng đềukhông thể tu luyện. Nhưng nàng nhớ đến ánh mắt người nọ ngày ấy, tronglòng nhất thời run lên...
Tử Diễm cũng nổi lên nghi hoặc với việc này: “Hay hắn thực sự không phải ngốc tử?”
”Sư phụ, đợi ta hỏi rõ lại đã.” Nàng dứt lời, liền cúi đầu nhìn Liệt Hỏa báo: “Liệt Hỏa, ngươi thấy hắn ở đâu?”
Liệt Hỏa trả lời: “Khu đầu tiên.”
Bình thường, ma thú khu vực ba có thể hoạt động ở hai khu còn lại, mà ma thú khu thứ hai cũng có thể đến khu đầu tiên hoạt động. Liệt Hỏa báo đãbước vào cấp bậc khu thứ ba, dĩ nhiên có thể hoạt động ở khu đầu tiên.
Người có năng lực trên Liệt Hỏa báo ở khu đầu tiên, rốt cuộc là ai?