Ma thú rất không quen nhìn cách hành sự như vậy của nhân loại, cho nên vẫn cho rằng nhân loại yếu đuối, không xứng đáng có tư cách đứng sánh vai với chúng nó.
Lúc này, đôi mắt ba người kia đã đỏ lên. Ma tinh trên móng thú đáng tiềnnhất, đặc biệt Ma tinh kia còn là cửu cấp. Mà cho đến giờ, ba người họvẫn cảm thấy Liễu Hồ Nguyệt là một ngốc tử nên âm thầm lập mưu ở tronglòng.
Cho ngốc tử kia thật sự rất lãng phí!
Liễu HồNguyệt không nhìn thấy biểu cảm của bọn hắn vì nàng quay lưng về phíahọ, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt nóng cháy xuất phát từ bọn hắn. Móng thú thực sự rất mê người, nhưng kể từ sau khi có Ma tinh cửu cấp củamười hệ nguyên tố lực, khi đối diện với hai Ma tinh thủy, hỏa nguyên tốcửu cấp này, vẻ mặt nàng bình tĩnh không chút dao động.
Bởi vậy nên Liễu lão phu nhân cảm thấy rất kinh ngạc, Nguyệt nhi thực sự thay đổi rất nhiều.
Liễu Hồ Nguyệt nâng hai tay lên nhận lấy móng thú từ Liễu lão phu nhân, thận trọng ôm vào lòng, sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn tổ mẫu.”
Liễulão phu nhân "ừ" một tiếng, lại âm thầm nhét cho nàng một mẩu giấy nhỏrồi mới xoay người rời đi, chỉ thấy Liễu Tường Phong đang nhìn bà. Vẻmặt Liễu Tường Phong xấu hổ, hô lên một tiếng: “Mẫu thân, thật xin lỗi!”
Liễu lão phu nhân nhìn hắn một cái, không nói thêm lời nào, vẻ mặt vô cảm đi ra sân rộng.
Liễu Tường Phong luôn cho rằng Liễu lão phu nhân có thành kiến với Liễu HồNguyệt, bởi vì bà rất ít khi thân thiết với Liễu Hồ Nguyệt, thậm chíthường ngày cũng chẳng quan tâm đến nàng, do vậy hắn mới chất chứa oánhận cho rằng vừa rồi Liễu lão phu nhân không để ý đến sống chết của Liễu Hồ Nguyệt như hắn nghĩ. Hiện tại, nhìn thấy bà đưa bảo bối của mình cho Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Tường Phong lại cảm thấy băn khoăn vì vừa rồi đãrống giận với bà.
”Cha!” Liễu Hồ Nguyệt gọi hắn vài lần, hắn mới phục hồi tinh thần, xoay người lại thấy nàng đang nhìn mình: “Cha, cáctrưởng lão nói chúng ta nên xuất phát.”
”Ôi.” Liễu Tường Phongkéo cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, nói: “Tới đây, tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, cho dù gặp được cái gì đều không phải sợ hãi, có phụ thân bảo vệ con.”
”Dạ!” Tuy biết đôi cánh của Liễu Tường Phong không thể chắn một đời mưa giócho nàng, nhưng vào giờ phút này, nàng không muốn phá hỏng tấm lòng làmcha của hắn. Cho nên, nàng lựa chọn ngoan ngoãn đi theo Liễu TườngPhong. Đợi sau khi tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, nàng sẽ nghĩ biện pháp táchkhỏi Liễu Tường Phong rồi đi khế ước với huyễn thú.
Ba đội ngũtheo sự phân công của Liễu lão phu nhân: Liễu Tường Phong mang theo haimươi Chiến sĩ cửu cấp và một Ma đạo sư tiến vào khu vực ba; Liễu Linh Uvà Tần Duyệt và ba mươi Chiến sĩ bát cấp tiến vào khu vực hai; Liễu Linh Tích, Liễu Tuấn Thành và ba vị Trưởng lão thăm dò ở phía bên ngoài.
Sau khi tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, ba đội ngũ rối rít đi về ba phía khácnhau. Ba con đường phân biệt đi đến ba khu vực khác nhau, nếu như ngươimuốn đi từ khu vực một sang khu vực hai nhất định phải trở lại con đường đến khu vực hai. Cho nên, ma thú ở khu vực một thường không thể vàotrong khu vực hai, đồng nghĩa với ma thú ở khu vực hai không thể vào khu vực ba. Ma thú ở Cổ Lạc sâm lâm lấy phương thức này để duy trì hòabình. Ma thú cũng chia ra cường giả và kẻ yếu, chỉ có cường giả mới cótư cách đi vào khu vực ba, bằng không ngươi đợi ở ngoại vi làm kẻ yếuđi.
Liễu Linh U và Tần Duyệt đi sát bên nhau vào khu vực hai.Tần Duyệt liếc đội ngũ phía sau rồi nghiêng đầu, nói với Liễu Linh U:“Biểu muội, muội nhanh chóng sai bảo đội ngũ phía sau đi, bằng không...hành động không tiện.”