“Câm miệng.” Liễu lão phu nhân biết hắn muốn nói cái gì: “Mọi chuyện ta đều có chừng mực, hết thảy đều nghe ta an bài. Tường Phong, thực lực của ngươi ở Liễu gia làtốt nhất, ngươi dẫn theo hai mươi cửu giai chiến sĩ cùng tên ma pháp sưkia tiến vào khu vực giáp ranh thứ ba của Cổ Lạc sâm lâm, theo đường đótìm kiếm. Linh U, ngươi với biểu ca Tần Duyệt của ngươi mang theo bamươi bát giai chiến sĩ tìm kiếm ở khu vực giáp ranh thứ ba. Linh Tíchcùng Tuấn Thành, còn có Nguyệt Nhi tìm ở phầm ngoài Cổ Lạc sâm lâm. Nhưvậy, một khi các ngươi phát hiện tung tích Phượng vương, liền cho ngườigọi Nguyệt Nhi đi vào khuyên Phượng vương rời đi. Vài vị trưởng lão, vềphần các ngươiở bên ngoài hay đi nơi nào thì tự các ngươi an bài đi.”
Nguyên nhân Liễu lão phu nhân không an bài vị trí cho ba vị trưởng lão bởi vìbọn họ tâm cao khí ngạo, căn bản là không chịu nghe.
Ba người cũng bởi vì Liễu Hồ Nguyệt mà đối với Liễu Tường Phong có chút bài xích.
Toàn bộ Liễu gia bởi vì một Liễu Hồ Nguyệt này mà hổ thẹn.
Dù không là hậu bối của bọn họ nhưng cũng cùng một gia tộc, đi đến chỗ nào cũng bị người ta đem sự tích phế vật kia ra chỉ trỏ.
Cho nên Liễu lão phu nhân nói, bọn họ có đôi khi cũng sẽ bất mãn mà không nghe theo.
Liễu lão phu nhân cũng liền không thèm để ý đến bọn họ.
Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Phượngvương có thể rời đi Cổ Lạc sâm lâm, ai đi vào bọn họ cũng không quantâm, liên tục gật gật đầu, Liễu Ý nói: “Vậy nghe lời lão phu nhân nóilàm đi, ta lập tức đi ra ngoài triệu tập chiến sĩ hộ vệ.”
”Chậmđã.” Liễu Tường Phong cũng cho rằng chủ ý của Liễu lão phu nhân chủ thật sai lầm. Hắn nắm chặt nắm tay nói: “Mẫu thân, ngươi thật sự rất làm cho ta thất vọng rồi. Chuyện Phượng vương dù là vì Nguyệt Nhi dựng lên,liền do ta một mình gánh vác đi.”
Hắn phẫn nộ một quyền đánh ởtrên bàn, hộc ra một ngàn khí tức, sau đó xoay người, bắt được cánh tayLiễu Hồ Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, cùng phụ thân đi.”
”Tường Phong, ngươi sẽ hối hận vì sự ngu xuẩn hiện tại.” Liễu lão phu nhân đứng dậy,đối với bóng lưng Liễu Tường Phong rời đi mà rống giận.
Thật sự là nghịch tử mà!
Ba cái trưởng lão cho nhau nhìn nhìn, cũng là lộ ra thân sắc khẩn trương.Phế vật Liễu Hồ Nguyệt này xảy ra chuyện gì kia không quan trọng, vạnnhất trụ cột là Liễu Tường Phong này ngã xuống, địa vị Liễu gia ở ThiênThủy quốc địa vị cũng sẽ thay đổi một cách điên cuồng.
”Cácngươi đều còn ngây người ở chỗ này làm gì. Không ra xem hắn, vạn nhấtxảy ra chuyện gì, các ngươi ai đảm đương được.” Liễu lão phu nhân cầmlấy ly trà ném mạnh xuống đất.
Có người trong nhà vì thế mới giật mình, chạy nhanh đứng dậy, đi ra khỏi viện Liễu lão phu nhân tìm Liễu Tường Phong.
Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong kéo đến phía sau viện Liễu Tường Phong, liền đem nàng mang vào phòng của hắn.
”Nguyệt Nhi, ngươi không cần thiết đi theo, chỉ cần ở chỗ này đợi là được, phụthân cam đoan nhất định đem Phượng vương tìm trở về, sẽ không để NguyệtNhi xảy ra chuyện gì.” Liễu Tường Phong hai tay đặt ở trên bờ vai LiễuHồ Nguyệt.
Sự sủng ái từ nội tâm vọng lại làm Liễu Hồ Nguyệt cảm động không thôi.
Nàng không nghĩ tới trên trời lại lại có người đối nàng tốt như thế, coi nàng là bảo bối mà sủng đến vô phương.
Liễu Hồ Nguyệt bổ nhào vào trong lòng Liễu Tường Phong, lắc lắc đầu nói:“Cha, Nguyệt Nhi sẽ đi cũng người. Nguyệt Nhi cam đoan, nhất định mộttấc cũng không rời phía sau phụ thân.”
Liễu Tường Phong xoa đầuLiễu Hồ Nguyệt, lại phát hiện Liễu Hồ Nguyệt không giống ngốc tử mộttháng trước, nhất thời mở trừng hai mắt, cúi đầu xem Liễu Hồ Nguyệt, một mặt kinh ngạc nói: “Nguyệt Nhi ngươi... Ngươi không ngốc!”