Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.
Đáy lòng Liễu Linh Tích tràn ngập khiếp sợ và khủng hoảng. Nàng ta chưa từng nghĩ một phế vật lại khiến nàng ta bị đả kích trầm trọng như thế. Nàng giơ tay lên run rẩy chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, đôi môi tái nhợt, nói không biết bao nhiêu chữ "ngươi" rồi hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, công công từ hoàng cung đến truyền lời đi vào theo cửa lớn. Hắn là một thiếu niên hơn đôi mươi, một bước đi, ba bước lắc, đến ngoài đại sảnh liền hét to: "Hoàng thượng có lệnh, truyền Liễu lão phu nhân, tổng quản Liễu gia và Đại trưởng lão lập tức vào cung diện thánh."
Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu quan sát thái giám trẻ tuổi. Tiểu chính thái này nhìn nàng, chỉ liếc qua rồi dời tầm mắt đi. Mà người trong đại sảnh đều đã đi ra ngoài. Bọn họ đều hiểu rõ lúc này hoàng thượng triệu bọn họ vào cung vì cớ gì. Nhưng gia chủ Liễu gia còn chưa chọn xong, thật sự cứ vào cung như thế sao?
Liễu lão phu nhân nắm tay Liễu Hồ Nguyệt, tuyên bố với mọi người: "Nguyệt nhi tạm thời làm gia chủ Liễu gia. Đợi Liễu Tường Phong trở về, chức vị gia chủ sẽ trả lại, các vị quản sự và trưởng lão có ý kiến gì không?"
Bọn họ hô hấp căng thẳng, ánh mắt vừa quái dị vừa tò mò đánh giá Liễu Hồ Nguyệt. Rốt cuộc cũng có người mở miệng hỏi đầu tiên: "Vừa rồi luồng sức mạnh kia phát ra từ người Cửu tiểu thư?"
Liễu lão phu nhân liếc xéo người nọ: "Nàng có tư cách làm gia chủ hay không, đến lúc đó sẽ biết, quan tâm làm gì đến sức mạnh kia phát ra từ người ai?"
Lúc này đúng là nhiều lời vô ích, Liễu Hồ Nguyệt vốn muốn đùn đẩy thân phận này, Liễu lão phu nhân lại cứ bám riết không buông. Mấy đứa trẻ Tần thị sinh ra đều không chiếm được sự tin tưởng của Liễu lão phu nhân. Tâm tư của Tần gia trong mấy năm nay, bà đều nhìn thấu. Mà người duy nhất đối xử thật tâm với Liễu lão phu nhân là Liễu Tuấn Thành, nhưng thực lực không đủ nên không thể trở thành gia chủ. HNTB@dđLQĐ Vì vậy, bà trái lo phải nghĩ đều cảm thấy chỉ có Liễu Hồ Nguyệt có được toàn hệ là thích hợp nhất.
Các quản sự và trưởng lão đều ngăn cản nghi ngờ trong lòng, dù sao lựa chọn gia chủ không chỉ bởi một hai câu của Liễu lão phu nhân. Có thể trở thành gia chủ hay không thì phải trải qua vô số kiểm tra. Liễu Hồ Nguyệt không thể thông qua kiểm tra, vậy thì không thể làm gia chủ. Bọn họ mỏi mắt mong chờ. Bọn họ đều mong Liễu Hồ Nguyệt lội ngược dòng, đừng khiến bọn họ quá thất vọng.
Mọi người mang theo tâm tình kích động và mong chờ giải tán.
Liễu lão phu nhân mang theo Liễu Hồ Nguyệt vào cung. Tuy khẩu dụ không nhắc đến tên Liễu Hồ Nguyệt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chuyện xảy ra. Ví dụ: hiện tại Lam gia và Bạch gia đã vào hoàng cung.
Trên đường đi, Liễu lão phu nhân nắm tay Liễu Hồ Nguyệt, hỏi: "Con sợ hãi không?"
Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Liễu lão phu nhân, sau đó lắc đầu: "Không ạ!"
"Hai gia tộc Lam gia và Bạch gia chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó không như đối mặt với nhị muội của con, dùng vũ lực không giải quyết được vấn đề." Liễu lão phu nhân vẫn lo lắng cho nàng. Động võ trước mặt Lam gia chủ và Bạch gia chủ, trước mắt thực lực của Liễu Hồ Nguyệt vẫn chưa làm được. Dĩ nhiên nàng biết còn xa mới tới đó. Nàng gật gật đầu: "Nguyệt nhi đã biết, tổ mẫu cứ yên tâm."
Đến cửa cung, bọn họ xuống xe ngựa, đi vào trong hoàng cung cao lớn nguy nga. Binh lính bảo vệ đều nghiêm túc làm tròn nhiệm vụ canh giữ của mình. Một cung nữ nhanh chóng đi tới, hành lễ với bọn họ rồi dẫn bọn họ vào điện Phượng Loan.