Ánh đèn mờ mờ nhấp nháy hai bên đường, giống như mắt quỷ, tôi nhìn lên và dõi theo con đường không một bóng xe qua lại, tôi bắt đầu tăng tốc. Chết tiệt. Tiết tự học kết thúc muộn, tôi vẫn thường đi qua con đường này nhưng hôm nay có vẻ kì lạ. Những ngôi nhà hai bên đường dường như không có bất cứ một tia ánh sáng nào lọt ra. Một hơi thở lạnh leo lên lòng bàn chân và từ từ lên dọc theo chân. Tôi không thể không run rẩy liền quay đầu lại nhìn, không có gì cả chỉ có vài tia sáng đèn đường ảm đạm và tuyệt vọng.
Đến khúc rẽ tôi nhìn thấy khu nhà chung cư nơi mình ở cơ thể tôi cảm thấy thư giãn một chút, nhưng cột sống của tôi bắt đầu lạnh dần, và một hơi thở nhẹ phả vào tai tôi, nó bị sốc với cơn ớn lạnh... “Xin chào." Một giọng nói đột ngột vang lên, tôi giật mình cái chụp và trái tim tôi đập loạn nhịp ngay lập tức, da gà bắt đầu thi nhau nổi đôi chân cảm giác mềm nhũn như sợi bún. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi quay lại chỉ thấy một bóng đen cao lớn mặc nguyên một bộ đồ đen kín mít.
Bình luận truyện