Quỷ Trong Gương Và Người Trong Lòng

Chương 3



Tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ năm mươi. Đối với đa số thanh niên bây giờ thì giờ này mới chỉ là bắt đầu của cuộc sống về đêm. Nhưng tôi không định làm gì cả. Chuyện vừa nãy đã khiến tôi sởn tóc gáy. Bây giờ tôi chỉ muốn đánh răng, uống nước, sấy khô tóc. chui vào chăn, ấm áp có lẽ sẽ khiến tôi thấy an toàn hơn.

Tôi biết đôi mắt tôi nhìn thấy trên cửa sổ chỉ là ảo giác, hoặc là ánh đèn phản chiếu, cũng có thể là do đứa trẻ nhà aia đó đùa dai thôi.

Không có chuyện gì đâu.

Nghỉ sớm một chút, ngủ một giấc, chờ trời sáng, tôi sẽ quên hết những chuyện xảy ra trong tối nay...

Tôi lê thân mình đã cứng đờ, đi đôi dép lê ướt sũng đến bồn rửa mặt.

Trước bồn rửa mặt là một chiếc gương lớn, rất tiện dụng. Bình thường tôi hay cạo râu, cắt tóc trước gương này.

Tôi lau hơi nước trên mặt gương, lấy kem đánh răng, nhét bàn chải điện vào trong miệng, trong phòng chỉ vang lên tiếng bàn chải rè rè.

Bàn chải của tôi không phải loại chính hãng, tiếng động hơi lớn, bình thường tôi rất ghét tiếng của nó. Nó không giống bàn chải đánh răng bình thường, nó giống như cưa điện đang kêu ầm ầm trong miệng...

Dừng!

Tôi lại đình chỉ suy nghĩ của mình một lần nữa. Nói chung, tiếng ồn ong ong này như tiếng ruồi bay vậy, nhưng nếu bây giờ có một con ruồi làm bạn với tôi thì cũng coi như an ủi tôi đôi chút.

Trong miệng tôi đầy bọt, mặt tôi không cảm xúc nhìn gương, máy móc hạ môi dưới xuống để đánh hàm răng dưới. Tôi nhìn tôi trong gương, tơ máu màu hồng trong mắt phải đã bớt đi, may thật, tôi vui mừng cười cười...

Không đúng!

Tôi không cười.

Ánh mắt tôi cứng đờ hạ xuống đất, rồi lại chậm rãi liếc lên, nhìn gương một lần.

—Trong gương là tôi đang cười đánh răng.

Người trong gương... Không phải tôi...

Tôi cảm giác máu trong người mình đã đông cứng lại, trong nháy mắt, trên trán và lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tay tôi run lẩy bẩy, suýt nữa không cầm nổi bàn chải đánh răng.

Tôi lén liếc nhìn gương...

'Tôi' trong gương vẫn đang cười. Đọc truyện hay tại # Т RUМTRUYEИ.v И #

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nghĩ ra cách gì đó, nhưng tôi không nghĩ được gì cả. Da đầu tôi tê rần rần, giống như có con nào đó ký sinh trong đầu tôi đang muốn chọc thủng da đầu tôi chui ra.

Đừng chạy, Lục Minh, mày không được chạy.

Bàn chải trong tay tôi không biết dừng khi nào.

Tôi nhìn gương, dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ, cố gắng cử động khuôn miệng đã cứng đờ, cười một cái với gương.

Sau đó tôi súc miệng, đặt cốc xuống. Lúc cốc sứ chạm vào mặt bồn, tay tôi trượt một cái, cốc rơi mạnh xuống bồn.

Thực ra không phải tôi trượt tay, mà là tay tôi vẫn luôn run rẩy.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, không nhịn được mà liếc qua gương.

Người trong gương cũng đang nhìn tôi.

...

Đã khóa cửa phòng ngủ.

Tôi như kẻ thần kinh đè mạnh khóa cửa.

Không sai, khóa kỹ rồi.

Mình không cần đi vệ sinh, tôi thầm nghĩ, tắt đèn chui vào chăn.

Dưới đệm lót đèn sưởi điện tử ấm áp, tôi co tay co chân chui vào chăn, cả đầu cũng vùi trong chăn. Nhưng mà trong này quá khó thở, tôi đành thò đầu ra hít một hơi.

Không sao rồi.

Nó không biết mình đã phát hiện ra nó, mình không sao đâu.

Mau ngủ đi.

Tôi bắt đầu đếm dê: một con dê nhảy qua hàng rào, hai con dê nhảy qua hàng rào, ba con dê nhảy qua hàng rào...

Đếm đến con dê số bao nhiêu không biết, nó không nhảy qua hàng rào nữa...

Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, dê ngã xuống đất, oan ức tủi thân kêu một tiếng, sau đó cộp cộp cộp chạy về phía tôi...

Cộp cộp cộp...

Dê càng lúc càng gần, tiếng chân cũng càng lúc càng lớn, truyền đến từ hành lanh, từ xa tới gần, rồi... đã tới trước cửa.

Tiếng bước chân dừng lại.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chìm sâu vào bóng tối.

Trong bóng tối, có thứ gì đó ghé vào tai tôi, có tiếng nói dính nhơm nhớp khó nghe: "Em phát hiện rồi nha."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv