Ba năm sau….
Đại Hắc ôm lấy bả vai Lâm Trường Tư: “Chúc mừng bé ngoan! Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi!”
Lâm Trường Tư bị hắn kéo một cái loạng choạng suýt ngã, Chu Hành ở bên cạnh đá vào chân Đại Hắc một phát: “Ngu ngốc! Muốn chết hả!” Tiểu Bảo ba tuổi cũng chạy đến ôm chặt lấy chân Đại Hắc, giơ ra một bàn tay thịt đánh một cái lên đùi hắn, thanh âm nũng nịu mềm mại: “Hừ hừ, ngu ngốc, muốn chết hả.”
Đại Hắc xách cổ áo bé con nhấc lên cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó hắn đánh một cái vào mông của bé con: “Bé mập con muốn chết à, hắn đánh chú bởi vì hắn là vợ chú còn con là gì của chú hả!”
Tiểu Bảo bị bộ dáng hung dữ của hắn làm cho hu hu khóc lớn, Chu Hành lại lần nữa đánh một phát lên ót hắn: “Ngu ngốc, cậu muốn chết à ai là vợ của cậu hả!” Gã tức giận mắng nhưng khuôn mặt lại ửng hồng.
Lâm Trường Tư nhìn thấy quan hệ bọn họ tốt như vậy thì nghĩ đến chính mình, trong lòng có vài phần ảm đạm miễn cưỡng nở một nụ cười, y ôm lấy Tiểu Bảo đang ngồi khóc nháo: “À, cảm ơn mọi người đã đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi, nhưng tôi đã nói với giáo viên tư vấn rồi tôi sẽ không đến tham gia lễ đó, mọi người đi gặp Tô Giác đi tôi có thể đi tới đó một mình.”
Y cười giống như khóc vậy Chu Hành và Đại Hắc nháy mắt căng cứng tại chỗ, đã ba năm trôi qua bé ngoan vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau lúc đó…..
Ngày ấy sau khi Mao Mao góp nhặt xong những hồn châu rơi trên mặt đất thì đã cùng với thi cốt của bà Phượng Kiều cùng nhau trở về quê quán Mao thị, trong một đêm Lâm Cửu Gia cũng già đi rất nhiều Lan Lan đau lòng cho ông nên đi theo ông quay lại Lâm Trang, ngoại trừ đôi lúc đến thăm bé ngoan và TIểu Bảo thì cũng chưa từng bước ra bên ngoài.
Lâm Trường Tư tạm nghĩ học hơn nửa năm, nửa năm sau lại lần nữa quay về trường học bắt đầu học lại năm hai đại học, sinh hoạt hằng ngày của y cũng chỉ có Tiểu Bảo và trường học, suốt ba năm qua ngay cả Hứa gia thôn y cũng chưa từng trở về, nếu ba mẹ đến đây thăm y – y cũng tránh mặt không gặp.
Lâm Cửu Gia lần nữa đưa cho y một vật trói hồn khác ngọc Dương Chi thì được y cất đi, y cũng dọn khỏi nơi y từng sống với Lâm Thiên Lí, sau đó tùy tiện chọn một nơi dọn vào sống cùng Tiểu Bảo, y không muốn nhờ sự giúp đỡ của người khác cho nên đã tự mình cực khổ chăm sóc Tiểu Bảo, may mắn Tiểu Bảo rất ngoan lại thông minh hiểu chuyện thật dễ chăm nuôi.
Mọi người thấy y như vậy cũng chỉ biết cảm thấy bất lực nhưng không hề ngăn cản, bởi vì tất cả bọn họ đều biết lý do. Ba năm qua y càng thêm trầm mặc và đã gầy đi rất nhiều, y không dám bảo đảm lúc bản thân trông thấy ba mẹ sẽ không gục ngã, bộ dạng bây giờ của y – y còn không dám đối mặt cho nên đừng nói đến việc đối diện với bọn họ.
Y cũng từng nghĩ chăm sóc bản thân thật tốt không làm cho ba mẹ khổ sở, thế nhưng dù y có cố gắng giãy giụa cũng không thể buông bỏ hay dứt bỏ được, y không thể chăm sóc bản thân thật tốt cho nên y phải tránh mặt ba mẹ, kẻo để họ nhìn thấy thì càng thêm đau lòng khổ sở.
Y không thể chăm sóc bản thân thật tốt thế nhưng lại đối với Tiểu Bảo trăm theo ngàn thuận, y yêu thương chiều chuộng Tiểu Bảo giống như cái cách ba mẹ đối xử với y vậy, y ăn cùng Tiểu Bảo song Tiểu Bảo càng lúc càng béo y lại càng ngày càng gầy.
Chu Hành thấy y gầy thành một bộ xương khô thì ép cậu ăn rất nhiều, thế nhưng y vẫn gầy trơ, trong ba năm qua y đã cao hơn một ít, hiện tại nhìn qua vô cùng mảnh khảnh tựa như gió thổi cũng bay.
Con người là vậy đó một khi nếm qua hương vị hạnh phúc thì sẽ lưu luyến không muốn rời xa, rồi đến một ngày khi mất đi sẽ là nỗi nhớ vô tận, và sau nỗi nhớ ấy sẽ là đau khổ vô tận.
Cho nên nếu gặp được một người quý trọng trong cuộc đời này thì xin hãy trân trọng, bởi ai cũng không biết được giây tiếp theo có phải là mất nhau vĩnh viễn hay không. Vì quá hạnh phúc nên lúc đối mặt với bi kịch thì nỗi đau cần phải chịu đựng mỗi ngày càng thêm gia tăng, khiến bản thân không thể thừa nhận, ép đến bản thân không thể thở nổi ngoại trừ có thể khóc thì không còn có thể làm gì khác.
Chuyện như này không ai có thể khuyên bảo được, Chu Hành và Đại Hắc chỉ có thể lo lắng nhìn y ôm Tiểu Bảo chậm rãi đi xa, có đôi khi không thể không thở dài một tiếng, bọn họ cũng không biết sự xuất hiện của Tiểu Bảo là tốt hay không tốt.
Bởi có Tiểu Bảo nên Lâm Trường Tư không vui nhưng vẫn phải tiếp tục sống sót, nhưng cũng vì có Tiểu Bảo y mới có thể bò ra khỏi hố sâu mang tên Lâm Thiên Lí, có lẽ mỗi lần y nhìn thấy Tiểu Bảo sẽ là vừa vui vừa buồn.
Tất cả mọi suy nghĩ chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài hòa vào cơn gió.
Lâm Trường Tư ôm Tiểu Bảo chậm rãi đi trên đường lớn trường đại học, y đã học ở trường này 5 năm trong đó có một đoạn thời gian y tạm nghỉ học, y cũng thường xuyên đi quanh trường đại học cho nên Tiểu Bảo đối với nơi này vô cùng quen thuộc.
Y hiểu rõ nổi lo lắng của nhóm người Chu Hành nhưng y bất lực không thể làm ra ước hẹn, bởi vì ngay cả y cũng không chắc chắn bản thân có thể chịu được trong bao lâu, y không muốn bọn họ dùng đôi mắt thương hại nhìn mình, tuy rằng y cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Mỗi khi nhìn thấy người ngoài vui vẻ hạnh phúc y đều không nhịn được mà hâm mộ đến rơi lệ, y không nhịn được mà nhớ đến những quá khứ ngọt ngào, nội tâm của y cũng càng thêm đau khổ mệt mỏi.
“Ba ơi, phía sau có một chị gái xinh đẹp gọi ba.”
Tiểu Bảo nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía sau hô to nửa ngày, mà ba ngốc nhà bé mãi không nghe thấy vẫn luôn đi về phía trước, thì không kìm được đẩy Lâm Trường Tư một cái, nhắc nhở y.
Lâm Trường Tư sửng sốt một chút qua hồi lâu mới hiểu bé con đang nói gì, sau đó dừng bước xoay người nhìn sang chỗ khác liền trông thấy bạn nữ cùng lớp Trần Vân đang gọi mình.
Trần Vân chạy đến trước mặt y oán trách vỗ lên vai y một cái: “Nghĩ cái gì thế lớn tiếng gọi cậu như vậy cậu cũng không nghe thấy, lễ tốt nghiệp cậu không đi, hại tôi……”
Cô nói đến đây trên mặt hiện ra vài phần ửng hồng nhanh chóng im miệng.
Lâm Trường Tư nhìn cô một cái rồi vội vàng gật đầu xin lỗi: “Xin lỗi nhé tôi đang thất thần không nghe thấy, thật ngại quá.”
Trần Vân cười xua tay tỏ vẻ không sao: “Vì sao thất thần?”
Lâm Trường Tư nở nụ cười gượng ép nhẹ giọng nói: “Không, ực, tốt nghiệp rồi có chút lưu luyến thôi.”
Trần Vân nghe vậy đôi mắt lập tức sáng ngời: “Tôi cũng vậy á! Cậu có dự định đi đâu làm việc chưa?” Cô nói rồi bỗng nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Trường Tư một cái, bên trong ánh mắt tràn đầy yêu thích xấu hổ không thể che đậy.
Đáng tiếc Lâm Trường Tư không hề có cảm giác gì, y có chút sửng sốt suy nghĩ đi đâu làm việc sao? Y mỗi ngày đều mơ mơ màng màng một khi ngơ ngẩn là cả một ngày, quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện này, cái người từng cười đùa cầu y bao dưỡng đã không còn nữa, nhân sinh của y không còn mục tiêu vô cùng mờ mịt.
Trần Vân nhìn y phát ngốc thì thở dài. Sau học kỳ hai người này được phân đến lớp của cô bởi vì mặt y luôn mang theo nét ưu thương, còn thường xuyên mang theo một đứa bé gọi y là ba cô liền chú ý vài lần, tiếp đó nghe các bạn học nói thật ra y là đàn anh khóa trên của bọn họ nhưng vì bị bệnh nên đã tạm nghỉ một năm.
Nhưng cũng có lời đồn nói rằng y cùng một cô gái chưa kết hôn đã sinh con, sau đó cô gái kia đã chạy để y nuôi con một mình. Tất cả những lời đồn kia đều đưa ra nhân chứng vật chứng rõ ràng, tạm nghỉ học một năm thì có một đứa bé xuất hiện mà không thể lý giải được, hơn nữa y vẫn luôn u buồn càng nhìn càng giống bị người lừa gạt tình cảm.
Vốn cô chỉ im lặng quan sát y sau đó số lần nhìn y càng lúc càng nhiều, rồi cuối cùng thẳng đến một hôm phát hiện bản thân mình đã thích y, cho nên cô bắt đầu chậm rãi tiếp cận y trong tối ngoài sáng ám chỉ rất nhiều lần, nhưng y vẫn luôn bày ra dáng vẻ cái gì cũng không hiểu, cô cũng từng nản lòng bởi vì sau ba năm cô vẫn chưa thể cảm hóa được tảng đá này.
Mắt thấy sắp tốt nghiệp rồi cô không thể chấp nhận tình yêu của mình vẫn luôn là thầm thương trộm nhớ, bất kể kết quả có ra sao thì cô cũng phải tranh thủ một chút! Nghĩ đến đây cô liền lấy hết can đảm nhìn phía Lâm Trường Tư: “Trường Tư, cậu có người thích rồi sao?”
“Hả?” Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn cô, người mình thích? Từng có nhưng mất còn tính không?
Trần Vân thấy y hả một cái rồi im lặng trong lòng mừng thầm hẳn là không có ai, cô nhanh chóng nói tiếp: “Ừm, nếu cậu không thích ai vậy cậu có thể tiếp nhận tôi không? Tôi rất thích cậu.”
Lâm Trường Tư không ngờ cô sẽ nói vậy trong nháy mắt nhìn cô đầy ngây ngốc, không biết phải trả lời như thế nào.
Bọn họ nói chuyện Tiểu Bảo đứng trên mặt đất ôm lấy đùi y nhàm chám đung đưa qua lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình ở bên kia đường, bé con nháy mắt trừng to đôi mắt ôm lấy cái chân Lâm Trường Tư mạnh mẽ lắc lắc: “Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi! Nhìn kìa! Mau nhìn kìa!”
Bé con đột nhiên ầm ĩ khiến cho Trần Vân tức đến cắn răng, có thể đừng vào lúc người ta hướng ba con tỏ tỉnh quấy rối không hả? Thật giận chết mất, nội tâm cô nàng vô cùng tức giận nhưng khi ngẩng đầu thì lập tức cả người sửng sốt.
Lâm Trường Tư bị Tiểu Bảo đẩy như vậy rồi nhìn thấy biểu cảm đó của Trần Vân, y ngây ngốc quay đầu, bọn họ nhìn thấy cái gì kỳ lạ sao?
Y còn chưa kịp quay đầu xong thì đã bị một cái tay duỗi đến nắm lấy cái cằm rồi nâng lên, một đôi môi ấm áp dừng ở trên môi y, Lâm Trường Tư trợn to mắt nhìn người có góc cạnh rõ ràng đứng trước mặt mình, toàn thân hoàn toàn tê dại.
Người đàn ông ở trên môi y tham luyến liếm mút vài cái, hắn khẽ hút lấy môi dưới của y, đem hai cánh môi hút đến sưng đỏ rồi mới dùng sức bóp lấy cằm y làm y hé miệng, sau đó đẩy môi lưỡi của mình xâm lấn vào bên trong.
Ba năm, lại lần nữa được tiếp xúc thân mật với y, môi lưỡi của người đàn ông càng thêm tham lam, người đàn ông triền miên thân mật ở trong miệng y hôn liếm khỏa thích rồi mới chịu thỏa mãn buông y ra, hắn còn thuận tiện ở trên môi y liếm một cái, ngắm nhìn đôi môi đỏ hồng của y khóe miệng người đàn ông gợi lên một nụ cười khẽ.
Hắn ôm lấy vai Lâm Trường Tư rồi quay đầu nhìn về phía Trần Vân cười nói: “Ngại quá, thưa tiểu thư người mà cô tỏ tình là vợ của ta, đứa nhỏ y ôm trong ngực cũng là con của ta, hơn nữa y còn hứa sẽ bao dưỡng ta đấy, cho nên y sẽ không tiếp nhận cô, cô đi được rồi.”
Trần Vân ngây ngốc nhìn loạt hành động vừa rồi, cô hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì bởi hiện tại cô đã choáng váng.
Lâm Trường Tư nhìn hắn cũng quên mất phản ứng, người trước mắt mình thật sự là người kia sao?
Hắn có gương mặt giống với người kia nhưng không có mái tóc dài ở sau lưng, cũng không có một bộ trường bào màu trắng, và vết đỏ phong ấn ở giữa trán.
Hắn để một đầu tóc ngắn lộ ra khuôn mặt góc cạnh giữa mày sạch sẽ loáng bóng, ăn bận một bộ trang phục hưu nhàn tối màu, duy nhất không thay đổi là nụ cười ôn nhu kia, nụ cười của hắn so với trước đây còn nhẹ nhàng hơn nhiều, chắc là không còn gánh nặng của tộc nhân cho nên hắn tươi cười càng thêm ấm áp.
Người đàn ông thấy y nhìn mình ngây ngốc thì nâng cằm y lên, hôn vào khóe miệng của y một cái rồi nở nụ cười ôn nhu: “Cục cưng sao vậy? Em không biết chú hai hửm?”
Nội tâm Lâm Trường Tư mưa to sóng dữ hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, tay y run rẩy hướng về mặt người đàn ông, người đàn ông nở nụ cười ôn nhu cùng y mười ngón giao thoa đặt lên gương mặt của mình: “Sờ đi là chú hai thật mà.”
Hốc mắt Lâm Trường Tư đỏ lên nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi xuống, trong cổ họng phát ra những âm thanh nức nở sau đó nhào vào ngực hắn, người đàn ông dang tay ôm y vào lòng ở trên đỉnh đầu của y hôn hôn hai cái: “Cục cưng, bé cưng, em thật tàn nhẫn từ trước đến nay cũng không chịu đi thăm chú hai, lúc chú hai tỉnh dậy không nhìn thấy em mà chỉ nhìn thấy một ông lão tóc tai trắng xóa, chú hai suýt nữa cho rằng…… Haizzzz.”
Nghĩ đến đó hắn liền cười rộ lên, khi tỉnh dậy hắn suýt nữa cho rằng lại qua vài chục năm, còn nghĩ ông lão kia là bé ngoan, lúc ấy lòng hắn tràn đầy hối hận cảm thấy chính mình dậy trễ rồi, may mà không phải vậy, nhớ tới đây hắn càng ôm chặt Lâm Trường Tư vào lòng, may mắn, may mắn.
Lâm Trường Tư chôn đầu vào ngực hắn nước mắt ấm áp rơi xuống vạt áo của người đàn ông, nhiễm ướt một bãi.
Người đàn ông nâng mặt y dậy hôn lên hốc mắt tràn đầy nước mắt của y: “Bé cưng đừng khóc, vì sao không chịu đến thăm chú hai, em không biết khi chú tỉnh dậy không nhìn thấy em, chú đã thất vọng biết bao nhiêu.”
Nghe xong Lâm Trường Tư càng khóc dữ hơn nữa, năm đó sau khi Mao Mao góp nhặt toàn bộ hồn châu trở về, sau đó gã nói với y rằng có lẽ những người lớn tuổi trong tộc Mao thị sẽ cứu sống được Lâm Thiên Lí, thế nhưng tỷ lệ rất nhỏ lúc ấy khi đi gã đã không nói cho y biết, bởi gã sợ y sẽ hy vọng rồi thất vọng đau lòng khổ sở.
Thế nhưng bây giờ gã chịu không nổi nữa nên đã nhờ Lâm Cửu Gia nói cho y biết, hồn châu kia là pháp thuật của Mao thị nhất tộc, dùng hồn phách chính mình làm vật dẫn đi thu thập hồn phách người khác, trở thành hồn châu, mà bên trong hồn châu chính là những mảnh vụn hồn phách của Lâm Thiên Lí, còn vật dẫn đó là linh hồn của mẹ Lâm.
Sau Mao Mao lại cho người nói cho y biết thân thể chú hai đã được định hình, thế nhưng linh hồn khó thể ngưng tụ hiện tại chỉ là một cái sác không hồn, còn bảo y có thể đến đó nhìn xem, gã còn tri kỷ sai người đi đón y song y lại từ chối, không phải y không muốn đi xem mà là y không dám đi.
Y sợ nhìn thấy thân xác không hồn của chú hai, y sợ y sẽ điên mất, bởi vì dây thần kinh của y đã đến cực hạn rồi ngay cả khi ở trong nhà vô tình nhìn thấy một món đồ của hồi ức, y cũng nhịn không được nhớ tới chú hai, sau đó không kìm lòng nổi mà khóc rống lên.
Lâm Thiên Lí nhìn y rơi nước mắt trong lòng tràn đầy chua xót, may mắn bản thân hắn còn sống, còn tồn tại trên thế gian này, còn có thể ở bên cạnh y; bảo vệ y; yêu y.
Cục cưng xin lỗi, tha thứ cho chú hai không thể làm bạn với em trong ba năm qua, chú hai sẽ dùng cả đời này đền bù cho em, chú hai đã hứa với em thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Bọn họ hai người vừa khóc vừa ôm nhau Trần Vân sớm đã thức thời rời đi rồi, cô không ngờ cái người mà mình yêu thầm hơn hai năm qua thế nhưng lại yêu một người đàn ông, rõ ràng cô nên khiếp sợ hoặc chán ghét, song cô không hề cảm thấy có cái gì là không đúng, tựa hồ y và hắn phải nên ở bên nhau như vậy, có thể do khí tràng của hai người họ vô cùng hòa hợp, cái gì cũng không thể chen lọt.
Một người đàn ông đẹp trai như ngọc chính mình bại dưới tay hắn cũng không có gì là mất mặt.
Tiểu Bảo đáng thương ôm lấy đùi của Lâm Trường Tư, không dám quấy rầy khoảng khắc hạnh phục của ba khi nhìn thấy cha, giơ tay ngậm lấy tay thịt của mình vô cùng uất ức chu môi lên: “Hu hu, ba ơi còn Tiểu Bảo đâu, các ngài đều làm lơ con.”
Lâm Thiên Lí nhìn Tiểu Bảo béo tròn ở dưới chân đang nhìn cả hai bằng nước mắt lưng tròng thì nở nụ cười, nhanh chóng bế bé lên chọc chọc vào chiếc bụng thịt của con: “Bảo Nhi vẫn giống như lúc nhỏ vậy nhiều thịt.”
Tiểu Bảo bĩu môi: “Cha, cha nói bậy, Tiểu Bảo không có thịt chị Lan Lan nói Tiểu Bảo như vậy là đầy đặn, không phải là thịt, ừm… xét thấy cha đã quay về Tiểu Bảo sẽ không cùng cha bất hòa.”
Lâm Thiên Lí xoa đầu bé con nhìn cục thịt mum múp ở dưới cổ bé, không nhịn được khẽ cười lên ở trên mặt bé hôn một cái: “Ừ, Tiểu Bảo đáng yêu không có thịt.”
Đây là lần đầu tiên bé con được Lâm Thiên Lí hôn, đôi mắt vui vẻ của Tiểu Bảo mở to vội vàng ôm lấy cổ hắn: “Cha, hôn một cái.” Nói xong liền ở trên mặt Lâm Thiên Lí bẹp một cái, thân mật ôm lấy cổ Lâm Thiên Lí: “Cha, cha đi rồi con ở đây vô cùng ngoan nha, con chăm sóc ba rất tốt nè, con còn ngoan ngoãn nghe lời cha nói hôn đầy mặt của ba luôn, nhưng mà con không có hôn miệng ba nha.”
Lâm Thiên Lí gật đầu trong lòng dâng lên một trận cảm xúc không nói thành lời, có lẽ đây là tình cảm ruột thịt tựa như mẫu thân đã đối với hắn vậy, hắn đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng mình: “Bảo Nhi thật ngoan!”
Hắn ở giữa mày Lâm Trường Tư hôn một cái: “Trường Tư, ta yêu em.”
Đã từng mất đi, rồi lại có được đó là trời cho.
Say rồi mới biết rượu nồng,
Yêu rồi mới biết tình trọng ra sao,
Nhớ nhung không được biểu lộ,
Chỉ vì bám sâu vào trong cốt tủy,
Tình cảm không biết là chi,
Uống nhầm ánh mắt say đắm cả đời.
Hoàn chính văn.