Quỷ Phu Trời Cho

Chương 76: Nghiệt tình



Lâm Thiên Lí nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, Mao Mao nghe xong trong lúc nhất thời cũng không hiểu có ý tứ gì, ngây ngốc nhìn hắn.

Lâm Trường Tư nhìn hắn rồi lại nhìn về phía Mao Mao và Tô Giác, tiếp đó nhìn đến nửa miếng trứng ở trong dĩa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nháy mắt trở nên u ám: “Chú hai, hình như em vẫn chưa đánh răng.”

Lâm Thiên Lí quay đầu nhìn y, cầm thuốc mỡ đi đến rồi vỗ vỗ đầu y: “Ăn xong rồi rửa.” nói xong lại làm y ngẩng cổ, giúp y thoa vết thương.

Được rồi, ăn cũng đã ăn, hắn cũng không chê mình, ngửa đầu ngoan ngoãn cho đối phương thoa thuốc, một tay cầm chiếc đũa kẹp miếng trứng gà, vừa nhai vừa nhìn đầu Mao Mao đầy kỳ quái: “Không phải anh nói trong gia tộc các anh không được cắt tóc sao? Vậy tai sao tóc anh lại ngắn?”

Lời này nháy mắt đâm trúng vết thương của Mao Mao, Tô Giác một bộ đại thiếu gia bị bỏ qua ở bên cạnh nhất thời có chút không được tự nhiên, vẻ mặt Mao Mao đau khổ: “Tóc tôi là bị Tô Giác cắt, hắn không cho tôi về.”

Tô Giác nghe xong tức giận thò qua nhéo mặt hắn: “Đồ ngu ngốc, cái chỗ khỉ ho cò gáy kia có gì tốt? Đi theo tôi không tốt sao!”

Mao Mao liếc mắt nhìn hắn, rầm rì không nói lời nào, giải cứu khuôn mặt của mình xong rồi lại nhìn về phía Lâm Thiên Lí: “Chú ơi, nãy chú nói tổ trạch huyết đồ trận là có chuyện gì xảy ra sao ạ?”

Lâm Thiên Lí nghe đối phương gọi mình là chú thì có chút im lặng, hắn đã phiêu đãng trên thế gian này gần trăm năm, ngoại trừ Lâm Trang cùng Lâm Trường Tư, hắn đã sớm đối với những người khác không còn cái gì huyết thống tình thân, người xa lạ này đột nhiên gọi hắn là chú cũng không làm hắn dậy nổi cảm giác thân cận, thế nhưng nhớ đến cảnh tượng đêm qua… cảm thấy người này tu vi trác tuyệt, về sau ắt có chỗ dụng vì vậy không cần cự tuyệt lời xưng hô thân cận này.

Hắn giúp Lâm Trường Tư thoa thuốc trên tay xong lại cuốn ống quần của y lên tiếp tục thoa đầu gối, mắt cũng không nhìn Mao Mao, im lặng hồi lâu mới nhàn nhạt nói ra một câu: “Chờ bé ngoan ăn xong lại nói.”

Mao Mao nghe vậy thì ngoan ngoãn dạ một tiếng, hai tay để đầu gối ngồi nghiêm chỉnh sau đó bắt đầu nhìn Lâm Trường Tư đầy trông mong. Lâm Trường Tư bị đôi mắt ‘ăn nhanh lên, ăn nhanh lên’ của hắn nhìn chằm chằm suýt chút nữa là bị sặc, ăn ngấu nghiến hai miếng đem trứng gà nuốt hết vào bụng, nằm phơi trên sofa giơ vạt áo lên hướng về phía Lâm Thiên Lí lộ ra cái bụng tròn vo, sờ sờ: “No quá!” nói xong còn ợ một tiếng.

Khóe mắt Lâm Thiên Lí nhìn Mao Lăng Ngọc cùng Tô Giác đang trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của y, nháy mắt hắn liền đen mặt, một phen ôm chầm lấy y kéo vạt áo xuống che lại. Lúc này Lâm Trường Tư mới phát hiện chuyện mình làm có chút không thích hợp, y quay đầu lập tức trông thấy đôi mắt khiếp sợ cùng tò mò của Tô Giác, mà Mao Mao cũng nhìn cái bụng của mình đầy kỳ dị.

Lâm Trường Tư từ trên sofa nhảy cẩng lên: “Tôi đi đánh răng!” Nói xong lập tức muốn hướng về nhà tắm.

Lâm Thiên Lí kiềm lấy vòng eo của y kéo đối phương trở về, ấn y ngồi cạnh chính mình: “Đợi chút nữa rồi đi.”

Tô Giác vẫn luôn chú ý đến hành động của hai người họ, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “Có thai thật hả?”

Giọng nói tràn đầy ngạc nhiên, Lâm Trường Tư liếc hắn một cái, tuy rằng biết rõ đối phương không có ác ý thế nhưng vẫn khiến cho y có chút không thoải mái, cho nên y chọn im lặng không nói. Lâm Thiên Lí cũng lạnh mặt, không khí ngay lập tức trở nên cứng ngắt, Tô Giác phát hiện chính mình lỡ lời, dù sao thì làm một người đàn ông mang thai cũng rất kỳ lạ, hẳn sẽ không muốn cho người ngoài biết đâu ha.

Nhận lấy ánh mắt sáng bén của Lâm Thiên Lí, hắn rụt rụt bả vai vội vàng xua tay: “Không, không phải, tôi không có ý này.”

Lâm Trường Tư cũng không phải là một người keo kiệt tính toán chi li, vẫy tay nói không sao, rồi lại tránh Lâm Thiên Lí tay đi vào phòng tắm đánh răng, lần này Lâm Thiên Lí cũng không kéo lại, Lâm Trường Tư rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người một quỷ đang ngồi, quỷ này còn lộ ra ánh mắt hung ác, trong lúc nhất thời Tô Giác có chút ngượng ngùng, á khẩu nói không nên lời.

Chờ Lâm Trường Tư rửa mặt thay quần áo xong đi ra, Mao Mao đã sớm chờ đến nôn nóng, y vừa ngồi xuống, Mao Mao liền lập tức truy hỏi Lâm Thiên Lí.

Lâm Thiên Lí sờ đầu Lâm Trường Tư: “Không phải em luôn muốn biết vì điều gì sao? Hôm nay ta sẽ nói cho em tất cả, thế nhưng ta nói trước, em cần phải đảm bảo với ta, sau khi nghe xong cho dù em có tức giận không vui cũng không được lấy tính mạng của mình ra đùa, hôm qua ta đã thật sự rất sợ, em đừng tiếp tục khiến ta lo lắng nữa.”

“Vâng.” Trong lòng Lâm Trường Tư áy náy, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Lâm Thiên Lí đem ngọc Dương Chi bị y cắt đứt mang lên người y, thắt một cái nút treo ở trên cổ trắng nõn của y dễ dàng nhìn thấy được.

Lâm Thiên Lí thấy y nhận sai cũng không tiếp tục nói gì, chỉ dặn dò y đừng tháo xuống, cái nút thắt này xem như lời cảnh tỉnh dành cho y, không chỉ riêng miếng ngọc này mà còn có đoạn tơ hồng bị cắt đứt, đều là tín vật đính hôn của bọn họ, cho dù là bị cắt đứt hắn cũng không nghĩ sẽ vứt nó đi.

Lâm Thiên Lí nhìn Mao Lăng Ngọc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Người mà ngươi nói quả thật là mẫu thân của ta, thế nhưng không phải nàng đi lạc… hẳn do nàng rời đi.”

Lâm Thiên Lí híp mắt chậm rãi nói về quá khứ khi hắn còn sống, nhiều năm trôi qua trong đầu hắn hiện tại chỉ còn thù hận ăn sâu xương tủy, còn những chuyện hạnh phúc, chua xót hắn đều đã quên, hiện tại nhớ lại tựa như cách nhau mấy đời, mông lung không rõ.

Thật ra mẫu thân của hắn không phải là chính thê của phụ thân, nàng chỉ là thiếp thị, lúc nhỏ mỗi lần đến ngày lễ tết đại nương cùng với những di nương khác sẽ trở về nhà mẹ đẻ, mà mẫu thân lại không có nơi nào để đi, khi ấy hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cũng từng kỳ quái hỏi mẫu thân, vừa hỏi nàng liền khóc nói rằng không về được.

Hắn không biết vì sao lại không về được, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của mẫu thân, hắn cũng không dám hỏi tiếp. Bọn họ là một đại gia đình, huynh đệ tỷ muội có chín, hắn đứng thứ hai, Thanh là nhỏ nhất đứng thứ chín, chỉ có hắn cùng Thanh là cùng một mẫu sinh ra, lúc nhỏ hắn và Thanh được mẫu thân giáo dục thân thể da tóc là nhận từ cha mẹ, vì vậy tuyệt đối không được cắt tóc, đối với nàng hành động cắt tóc là hành động quyết tuyệt vĩnh biệt, cho nên hắn cùng Thanh từ tóc máu bắt đầu chưa từng cắt qua.

Mẫu thân chưa bao giờ nói về nhà mẹ đẻ, chỉ bắt bọn họ phải luôn ghi nhớ, tuyệt không thể như phụ thân tam thê tứ thiếp, phong lưu vô độ, bởi một đời một kiếp một đôi người, một lòng một dạ cùng nhau nâng đỡ mới là tình yêu xinh đẹp nhất thế gian. Khi ấy, mỗi lần nói đến đây nàng sẽ khóc, thế nhưng đợi đến khi bọn họ lớn lên, nàng ngược lại luôn nở nụ cười hướng về phía trước.

Lâm Thiên Lí không biết mẫu thân có từng hối hận khi cùng phụ thân rời đi hay không, có lẽ thời điểm nàng rời đi, nàng vẫn chưa biết bản thân nàng không phải là người duy nhất của phụ thân, chờ đến khi biết được, một mặt đã có hắn, một mặt nàng luyến tiếc cho nên đã ở lại. Có thể bởi vì trong cuộc đời nàng không bao giờ có được tình yêu mà nàng vẫn luôn hướng đến, cho nên nàng mãi chấp nhất nhắc đi nhắc lại làm hắn ghi nhớ.

Hiện tại nghĩ đến, Mao thị nhiều năm tu đạo, cổ lễ tuần hoàn, tôn trọng thủ trinh, mẫu thân từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cho nên những quan niệm này vốn đã ăn sâu bén rễ, bởi vì gia tộc không cho gả ngoài, mà người như phụ thân sẽ không có khả năng ở rể cho nên nàng chỉ có thể cùng hắn rời đi, trái với gia quy đi rồi thì không về được nữa.

Sau ngoại giặc xâm lăng, triều Thanh rơi đài, phụ thân không còn chức quan, cũng không làm kinh thương, không ngượng dậy nổi, chưa qua bao lâu liền qua đời. Trong nhà không còn trụ cột, tiền tài thì bị sung công, đại nương chia cho những di nương khác một chút tiền tài, bảo các nàng tìm đường mưu sinh, gia nô cũng phân phát, mẫu thân không muốn rời đi cho nên giữ lại.

Đồ vật trong nhà có thể bán lấy tiền liền đem đi bán lấy tiền, từng ngày trôi qua, một nhà đại gia tộc gần như trở nên rỗng tuếch, bởi vì là tổ trạch cho nên đại nương vẫn luôn luyến tiếc bán đi. Một nhà bọn họ, ngoại trừ một người di nương mang theo con gái rời đi, thì những di nương khác đều là thu thập tiền tài rồi đi, các nàng bỏ đi cùng lắm là tái giá, gả đến nơi tốt thì tiếp tục đương vào nhà có tiền làm tiểu thiếp, gả không tốt đó là vợ nhà nghèo, mang theo con gái quả thật là một trói buộc.

Trong nhà cơ hồ chỉ còn nữ quyến, đại ca nhiều bệnh, Thiên Thanh mới 3 4 tuổi, tự nhiên chỉ còn mỗi hắn có thể làm trụ cột cho toàn gia, khi ấy binh hoang mã loạn, người chạy nạn có rất nhiều, quân phiệt tàn sát bừa bãi, đọc sách kinh thương gì đó đều không ổn, gần như chỉ có quyền thế mới có thể làm người an tâm, vì vậy hắn liền tham quân.

17 tuổi tòng quân, hắn ở trong quân đội lăn lộn ba năm mới chậm rãi được đề bạt lên chức quân trưởng, có quân đội của chính mình nắm giữ một phương không bị quản chế. Bởi vì tóc dài, so với những người khác càng vất vả hơn, chịu nhiều chế nhạo, hắn đã từng vô số lần nghĩ đến việc cắt tóc, nhưng lúc muốn ra tay thì lại nhớ đến mẫu thân liền luyến tiếc, mỗi lần về nhà hắn đều chỉ nói với nàng những chuyện tốt, còn những chuyện xấu hắn chỉ giữ lại cho mình vì hắn không muốn làm nàng đau lòng. Đến đến đi đi vô số lần, cuối cùng vẫn là giữ lại.

Bởi vì có hắn, Lâm thị nhất tộc mới đạt lên đỉnh phồn vinh, thời điểm hắn quen biết Lan Nạp cũng là khi ấy. Hắn chiêu mộ phụ tá, Lan Nạp tự mình đi đến tiến cử, lúc ấy gã là một người nhát gan, vốn hắn cũng không nghĩ lưu gã lại, sau lại thấy bộ dáng của hắn quá đáng thương, quần áo rách nát, tay đầy vết nứt, trong lúc nhất thời hắn đã mềm lòng cảm thấy thu thêm một người cũng chỉ là thêm một bát cơm, vì vậy đã thu nhận gã.

Giọng nói Lâm Thiên Lí bình tĩnh cô độc, Lâm Trường Tư liếc hắn, biết hắn là đang nói đến cảnh lần trước y bị bóng đè, khi ấy quả thật Lan Nạp vừa nhát gan lại đáng thương đối lập với hiện tại, thật sự như hai người khác nhau.

Lâm Thiên Lí tiếp tục nói, tuy rằng lúc trước hắn thu lưu gã nhưng cũng chỉ xem gã như một người sai vặt, bình loạn chiến sự cũng không cho gã tham gia, thế nhưng gã là một người đọc sách, có thể đây là căn bệnh chung của những người đọc sách, đó là tự cho rằng mình là người thanh cao, thà gãy chứ không chịu cong.

Gã cho mình là tham mưu chứ không phải là kẻ sai vặt mỗi lần nghị sự đều không gọi gã, cuối cùng gã cũng nhịn không được mà đi tìm Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí nghe gã ấp úng nói xong ý đồ mình đến đây,nhìn khuôn mặt của gã nói được vài câu là nghẹn đến đỏ bừng, lời nói cự tuyệt nuốt vào trong bụng, phất tay bảo hắn đến phòng nghị sự.

Lần đó Lâm Thiên Lí đang buồn phiền chuyện diệt phỉ, đỉnh núi kia dễ thủ khó công, thổ phỉ thì nhiều căn cứ thì ở trên đỉnh núi, thường xuyên chặn đường cướp bóc. Vừa hay nhóm thổ phỉ kia nằm trong phạm vi quản lí của hắn, cho nên tư lệnh đã ra lệnh cho Lâm Thiên Lí trong vòng hai tháng dẹp loạn đám thổ phỉ.

Lâm Thiên Lí đã mang binh đến vài lần thế nhưng nơi đó đường núi gập nghềnh địa hình hiểm trở, nếu như không có người quen dẫn dắt, cơ bản không thể lên núi, giằng co suốt một tháng đã sứt đầu mẻ trán. Lần này tư lệnh lại lần nữa hạ công văn thúc giục, Lâm Thiên Lí liền tập hợp đám phụ tá của mình nhanh chóng nghĩ cách công phá đỉnh núi.

Lần đó Lan Nạp đã đưa ra một phương án, giả dạng làm người qua đường cho những kẻ đó đánh cắp bắt lên núi, sau đó theo đuôi bọn chúng tìm được đường đi lập tức công phá. Lâm Thiên Lí nghe xong cũng chỉ im lặng, thật ra không phải chưa ai đề qua cách thức này thế nhưng lúc thực hiện sẽ có chút khó khăn, những tên thổ phỉ kia vô cùng tàn nhẫn, tù binh bị bắt cướp nếu như là nam thì sẽ ở dưới chân núi giết chết, nếu là nữ thì sẽ bắt lên núi cưỡng hiếp ép cưới. Căn bản không có nữ nhân nào nguyện ý mạo hiểm làm mồi dẫn.

Lan Nạp nghe xong thì nói có thể để nam giả nữ, gã vừa nói xong câu này người trong phòng nhịn không được lùi về phía sau vài bước, phương pháp này của gã bọn họ cũng từng nghĩ qua, nhưng mà nói ra nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Để bản thân làm mồi tự nhiên cần phải có cơ thể mảnh khảnh, nhưng những người trong quân nhân đa số đều là cơ thể cường tráng, giả nữ tất nhiên sẽ không giống, mà người có thể giả nữ chỉ có thể là nhóm phụ tá văn nhân, thế nhưng ai nguyện ý mạo hiểm vì chuyện này? Bọn họ chỉ cùng nhau kiếm cơm nuôi sống gia đình, cho nên mọi người đều chọn im miệng không đề cập đến.

Đương nhiên Lâm Thiên Lí biết bọn họ đang nghĩ cái gì, không phải ai cũng cam nguyện gánh lấy cái nồi kia, bởi nếu như bị phát hiện tính mạng nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn cũng không cưỡng ép.

Lần này Lan Nạp nói ra, hắn liền cười như không cười nhìn vào mắt gã hỏi: “Nếu ngươi đã đưa ra phương án này, vậy ngươi có bằng lòng đảm nhận cái nồi này không?”

Lúc đó Lan Nạp vẫn còn ngây ngô, đối mặt với những đám cáo già giảo hoạt ở trong gian phòng này thì gã vẫn còn xanh lắm, gã chỉ đơn thuần đưa ra phương pháp căn bản không nghĩ đến chuyện tiếp theo, Lâm Thiên Lí vừa hỏi gã liền ngẩn người. Gã không muốn chết thế nhưng đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống, quay đầu đã không còn đường lui cho nên chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Tuy rằng thân thể của gã mảnh khảnh nhưng mà khuôn mặt của gã vẫn tương đối cứng cáp, không giống nữ nhân, sợ bị phát hiện cho nên đã đổi trang tô son trác phấn. Suy xét đến việc đã từng mang binh đến vài lần, những tên thổ phỉ kia nhất định sẽ có tâm phòng bị, sợ có một mình Lan Nạp bọn họ sẽ không bị mắc lừa, vì vậy còn tri kỷ gắn hoa trên đỉnh kiệu ra vẻ tân hôn xuất giá.

Kiệu hoa đi đến chân núi, đám thổ phỉ nhìn thấy có rất nhiều của hồi môn, còn có tân nương xinh đẹp lập tức động tâm, ầm ầm vọt xuống dưới núi, sớm tại bọn họ hành động Lâm Thiên Lí đã ra hiệu, người nâng kiệu hoa lập tức giải tán, chỉ còn mỗi Lan Nạp cùng chiếc kiệu hoa lẻ loi, những tên thổ phí thấy tiền tài trước mắt cũng không có hứng thú đuổi theo, lập tức trúng kế đem tiền tài và Lan Nạp bắt lên núi.

Sau đó một đường thuận lợi, bọn họ đi theo nhóm thổ phỉ tìm được căn cứ, tiếp đó Lâm Thiên Lí mang theo binh tiêu diệt toàn bộ người trong trại. Tuy rằng lần ấy Lan Nạp vô cùng sợ hãi nhưng không hề nhút nhát lộ ra một chút sơ hở, bởi vì chuyện đó Lâm Thiên Lí đã nhìn gã bằng một con mắt khác, mà Lan Nạp cũng là một người có tâm có kế, gã ở trong đám phụ tá càng lâu càng như là cá gặp nước, hơn nữa đối với Lâm Thiên Lí vô cùng trung tâm, Lâm Thiên Lí cũng càng coi trọng gã một đường đề bạt, trở thành phụ tá đắc lực.

Nói đến đây Lâm Thiên Lí tạm dừng một chút, thanh âm trầm thấp hơn nhiều: “Hắn theo ta 5 năm, từ lúc ta 20 tuổi đến khi ta 25 tuổi, từ lúc quân trưởng quản lí một vài châu phường thành quân phiệt quản lý một phương. Hắn vì ta làm rất nhiều chuyện, thứ ta thiếu hắn lại quá nhiều, thẳng đến khi ta chết cũng không thể nào hận hắn, thế nhưng thứ ta nợ hắn cũng không nên để một tộc Lâm thị thay ta bồi thường, chuyện huyết cừu này ta vĩnh viễn đều không thể tha thứ.”

Nhớ đến ánh lửa ngập trời ngày ấy, hắn bị đạo sĩ kia nhốt trong khóa hồn đinh trơ mắt nhìn Du Uy ở trước mặt mình giết chết người nhà của mình, tiếng than khóc ngập trời, tiếng kêu thảm thiết, máu tươi đầy đất thấm dần xuống đất chuyển thành hồng đen, hắn chỉ có thể bất lực la to điên cuồng, không thể làm gì, cảm xúc của hắn dần dần bị phá hủy, hắn hận chính mình vô dụng, hắn hận Du Uy, hận Lan Nạp, hận không thể giết chết bọn họ.

Bầu trời đỏ thắm khiến hắn mất đi lý trí, điên cuồng rồi nhập ma, tiếp đó hắn đã mất hết thần trí không còn ký ức, lần nữa tỉnh táo thời gian đã trôi qua gần trăm năm, đang ở Lâm Trang, nhìn cửu đệ đã từng đối với hắn làm nũng chơi xấu đầu đầy tóc bạc, dần dần già đi.

Lâm Thiên Lí nhắm chặt hai mắt nhớ về quá khứ của mình ngoài hận ra cũng chỉ có hận. Nỗ lực làm lại thì sao? Giao khóa hồn đinh cùng tranh chữ hỗ trợ Thiên Thanh giúp mình tìm hồn thì như thế nào? Tất cả đều không thể bù đắp được sai lầm trước kia của hắn, vốn người được thả ra không nên là hắn, mà là hơn trăm tộc nhân bị đè ở tổ trạch Lâm thị.

Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Thiên Lí thì đến gần an ủi hắn một chút, Mao Mao cùng Tô Giác nghe xong cũng trầm mặc, sau khi chết còn phải chịu đựng loại thống khổ không yên, vô năng vô lực nhìn người thân của mình bị tàn sát, mỗi lần nghĩ đến nội tâm liền đau đớn và thống hận đến tận xương tủy, chỉ hận bản thân lại không thể cùng chết với bọn họ.

Lâm Thiên Lí lấy tay vịn trán, giọng nói thâm trầm mang theo thở dài: “Ta không biết hắn thích ta từ khi nào, sau khi ta phát hiện thì đã cố tình xa cách hắn, hắn thông minh rất nhanh đã nhận ra liền thẳng thắn nói với ta, ta đồng ý sẽ suy nghĩ lại rồi đợi hắn khỏe lại. Sau ta từ chối, khi ấy ta nghĩ hắn đã rõ ràng, nhưng không ngờ hắn lại bỏ thuốc ta. Lúc đó ta đã rất tức giận cùng bất đắc dĩ đuổi hắn ra ngoài, vì để hắn hết hi vọng ta đã bảo cận vệ tìm một kỹ nữ đến, cố ý bảo nàng ngồi ở trong phòng lớn tiếng rên rỉ, ta cho rằng hắn nghe thấy thì sẽ rời đi.”

“Ta không biết hắn sẽ cố chấp đứng ở bên ngoài một đêm, trời đông giá rét còn có tuyết rơi, hắn cũng không rời đi. Sau đó hắn bị bệnh, đã làm đến bước này ta chỉ có thể ra tay ác hơn, không thể đi thăm hắn, ta cho rằng hắn sẽ chậm rãi tuyệt vọng. Cho nên ta chờ hắn tốt lên thì đưa cho hắn lệnh thuyên chuyển, thế nhưng hắn đã quỳ trên mặt đất cầu xin ta, khóc đến thương tâm cũng như liều mạng cầu xin, cho nên ta lại lần nữa mềm lòng.”

Sau đó, có cái sai của hôm nay.

Rõ ràng đã nghe Lan Nạp nói qua thế nhưng lần nữa nghe thấy chính miệng Lâm Thiên Lí nói, trong lòng Lâm Trường Tư vẫn chấn động, lồng ngực cũng bắt đầu chua xót, người kia thật sự quá cố chấp, nếu như người kia là y, đoán chừng y cũng không có dũng khí đứng canh giữ ở bên ngoài tròn một đêm.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh chú hai cùng người khác thân mật, nội tâm của y lập tức khó chịu đến phát điên, huống hồ tự ngược đứng canh một đêm, so với lăng trì còn tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần.

Lâm Thiên Lí hướng Lâm Trường Tư kể chuyện cũ trong lòng một trận hoảng hốt khó chịu, hắn nhẹ than một tiếng, sau đó nhìn Lâm Trường Tư cười cười, nụ cười ôn nhu mang theo bí mật đau thương không thể che giấu, vỗ vỗ đầu y: “Đó là toàn bộ chuyện xưa của chú hai, có phải rất thất vọng không? Chú hai quá vô dụng nhỉ? Luôn ở thời điểm không thể mềm lòng mà mềm lòng, ngay cả người thân cũng không thể bảo vệ, kết cục còn rơi vào bi thảm như vậy.”

Hốc mắt Lâm Trường Tư đỏ lên, trong lòng chua xót yết hầu nghẹn ngào, một tay che đi đôi mắt của mình: “Nếu đau khổ thì đừng cười, khó coi như vậy làm em khó chịu.”

Y vừa nói xong lời này nước mắt đã rơi xuống, không muốn Mao Mao cùng Tô Giác nhìn thấy nhanh chóng vùi mặt vào trong lòng ngực Lâm Thiên Lí, thanh âm cũng mang theo nức nở: “Chú hai, xin lỗi, em vẫn luôn chạm vào vết sẹo của chú, nếu như chú không muốn nói thì đừng nói nữa, nhìn chú như vậy em khó chịu.”

Lâm Thiên Lí sờ sờ đầu y cảm nhận những giọt nước mắt đang tí tách chạm vào linh thể của mình, vô cùng nóng bỏng: “Được rồi, em càng ngày càng thích khóc.”

Lâm Trường Tư khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, nhéo eo hắn: “Hừ, chú không khóc vậy để anh đây thay chú khóc.”

Lâm Thiên Lí bị y nhéo kêu lên một tiếng, sau đó cười khẽ vỗ y: “Được, được rồi, vậy anh Lâm thay chú khóc đi.” Nụ cười sủng nịch đã rút đi bớt bi thương.

Tô Giác nhìn bọn họ nhịn không được phụt cười một tiếng, được rồi, nghĩ đến một người đàn ông lạnh lùng khóc nức nở như Lâm Trường Tư thật sự có chút không khỏe, cũng như không dám nhìn thẳng.

Lâm Trường Tư đỏ mặt ngượng ngùng ở trên người Lâm Thiên Lí lau khô nước mắt nước mũi, rồi lại bò ra khỏi lòng ngực Lâm Thiên Lí ngồi ngay ngắn.

Lâm Thiên Lí cười cười, quay đầu nhìn về phía Mao Lăng Ngọc thu liễm nụ cười: “Lần sát hại đó, tất cả mọi người chết trong tổ trạch kia đều bị tên đạo sĩ ấy trấn áp ở bên trong, giống như Địa Phược Linh vậy không thể rời khỏi tổ trạch, hung oán bốn phía không còn thần chí, nếu như có sinh hồn hoặc người sống đến gần thì sẽ bị giết hoặc cắn nuốt, cơ bản không ai dám đến gần nơi đó nửa bước. Ta đã đến đó vô số lần nhưng đều không tìm ra được cửa trận nằm ở đâu, đã không thể siêu độ bọn họ cũng như không thể phóng thích bọn họ.”

“Mà mẫu thân của ta cũng nằm trong số đó, thi cốt được chôn ở phía dưới cổ trạch kia.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv