Gã vuốt ngực đứng ở trước mặt hắn dừng lại, vết thương tại ngực bị chính gã tàn nhẫn mở ra đau đến cùng cực thế nhưng gã lại cười ha hả.
Lâm Thiên Lí không quan tâm đến gã, gã ngược lại nhìn về phía Lâm Trường Tư khuôn mặt mang theo nét cười nhưng đôi mắt lại lạnh băng: “À, cậu từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, tuỳ tuỳ tiện tiện đã có được người mà ta ngày đêm tơ tưởng hao tổn tâm trí làm thế nào cũng không có được, cho nên cậu làm sao hiểu được nỗi thống khổ của ta? Cậu – một thiếu gia được yêu thương biết cái gì là khổ sao? Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc nào cũng phải chịu đựng đói rét, không biết lúc nào sẽ im hơi lặng tiếng chết đi. Một người không hề có cảm giác tồn tại thế nhưng lại có người nguyện ý cứu cậu đối tốt với cậu, tựa như một người sắp chết đuối với được một khúc gỗ thì cậu làm sao đồng ý buông bỏ đây?”
Lâm Trường Tư nghe xong trầm mặc hồi lâu, lát sau kéo Lâm Thiên Lí đang chắn ở trước mặt mình nhìn thẳng vào Lan Nạp: “Anh nói rất đúng tôi chưa từng chịu khổ cũng không hiểu nỗi đau của anh, thế nhưng nếu một người vì đau khổ mà kéo theo cả một đoàn người đau khổ cùng, thì đó là ích kỷ hẹp hòi. Bởi vì bản thân bất hạnh mà nảy ra đố kỵ cùng căm hận để tìm kiếm sự cân bằng cùng niềm vui, thì có thể hãm hại người khác khiến người khác bất hạnh hơn chính mình sao?”
“Cậu im miệng!” Hai mắt của gã đỏ lên hét to một tiếng, một chân đạp xuống đất bay về phía Lâm Trường Tư, tại không trung đánh ra một chưởng.
Lâm Thiên Lí cau mày loáng một cái xuất hiện ở sau lưng Lâm Trường Tư ôm lấy eo y kéo y về phía sau, một tay thì đánh ra một chưởng tránh đi một chưởng của Lan Nạp, sau đó xoay cổ tay bắt lấy cổ tay của gã kéo qua, tiếp theo nghe thấy tiếng kêu thống khổ phát ra từ miệng Lan Nạp, đôi mắt của Lâm Thiên Lí không chút gợn sóng, khuôn mặt lạnh băng cánh tay dùng sức đem gã đánh bay ra.
Lan Nạp mất thăng bằng trong không trung, Mạch Linh từ giữa không trung tiếp lấy Lan Nạp hai người ở trên mặt đất lùi lại vài bước rồi mới có thể khó khăn dừng lại. Lâm Trường Tư thấy hắn kinh hô thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lực đạo quét bay Lan Nạp quá lớn Mạch Linh ở giữa không trung tiếp lấy gã cũng bị mất thăng bằng cho nên tiếp đất cũng vô cùng chật vật, thế nhưng hắn vừa đứng ổn lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng phong lưu, nhìn Lâm Trường Tư cười hì hì: “Mỹ nhân Tư Tư nhìn thấy ta thì kích động như vậy có phải tương tư ta rồi không?”
Lâm Trường Tư trợn mặt muốn mắng hắn nhưng đã bị Lâm Thiên Lí kéo vào trong lòng ngăn y nói chuyện, Lâm Trường Tư hừ hừ hai tiếng ấp úng im lặng.
Mạch Linh nở nụ cười hạ lưu nhìn bọn họ, làm bộ làm tịch ui ui hai tiếng đẩy đẩy Lan Nạp đang che tay ở trong lòng cơ hồ đau đến sắp ngất: “Mỹ nhân, mau nhìn xem dục vọng chiếm hữu của nhị gia nhà ngươi có bao nhiêu lớn, mở miệng đùa giỡn một chút cũng không được, nếu như ta nói với hắn ta đã cắn tay mỹ nhân Tư Tư một cái, cậu nói hiện tại hắn có muốn bay qua giết ta luôn không?”
Lâm Thiên Lí vừa nghe thấy giọng điệu vui tươi này sắc mặt lập tức tối sầm, bắt lấy tay Lâm Trường Tư lên xem, Lâm Trường Tư từ trong lòng ngực ngẩng đầu trộm liếc nhìn hắn một cái, đem một tay khác vói qua nhỏ giọng ấp úng: “Là tay này.”
Dưới ánh trăng rõ ràng chiếu sáng một cánh tay có dấu răng chỉnh tề, vết cắn vô cùng sâu chảy máu không ngừng, xung quanh miệng vết thương đã biến đen, Lâm Thiên Lí lập tức đau lòng bất đắc dĩ sờ đầu y: “Sao bị thương lại không nói? Vẫn luôn chảy máu.”
Lâm Trường Tư nhìn hắn em có thể nói là bản thân thấy chú cho nên vui quá quên luôn không? Nếu gã không nói thì em đã sớm quên rồi.
Lâm Trường Tư không nói hắn cũng đại khái đoán được vì sao, đem vết thương trên tay y cẩn thận lau khô sau đó phủ môi hút hết độc tố ở bên trong rồi lại kéo tay y tiến vào vạt áo của mình, vỗ vỗ y: “Bao tốt.”
Lâm Trường Tư bị hắn làm cho đỏ bừng khuôn mặt cúi đầu, mà bên kia Lan Nạp đã bị đố kỵ đến đỏ mắt.
Mạch Linh khoa trương chậc chậc hai tiếng một tay ngăn trở tầm mắt của Lan Nạp: “Ừm, hai người bọn họ hoà hợp như vậy ngươi không cần nhìn, ngươi tức đến nổ phổi ta sẽ không cứu được ngươi.”
Lan Nạp cắn răng ném tay hắn sang một bên: “Cút!”
Mạch Linh nhún vai: “Tự mình tìm ngược! Nhưng mà cho ngươi nhận rõ cũng tốt.”
“Nè, các ngươi đứng đó không xem ai ra gì có phải không tốt lắm không?” Mạch Linh cười hì hì hô lớn một tiếng, Lâm Thiên Lí lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hắn liền nâng cổ tay bị bẻ gãy của Lan Nạp lên nhún nhún: “Nói như nào thì cũng là mỹ nhân ngươi ra tay như vậy có phải quá độc ác rồi không?”
Lan Nạp giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, gã không cần lại tiếp tục lộ ra miệng vết thương ở trước mặt người nam nhân này, bởi vì mỗi lần đều đổi lại sự thật rằng nam nhân đã không còn tình nghĩa với gã, hắn ăn miếng trả miếng không chút nào lưu tình tàn nhẫn hạ sát chiêu.
Mạch Linh cười tủm tỉm không buông tay: “Người đối với ngươi si tình cũng không phải là người hạ lệnh diệt sạch một nhà ngươi, ngươi cần gì phải tàn nhẫn với hắn như vậy, việc hắn làm cùng lắm chỉ là tâm sinh oán hận muốn trả thù ngươi cho nên đã đi quyến rũ phó quan của ngươi, muốn trách thì phải trách ngươi không biết nhìn người, nếu như phó quan của ngươi đối với ngươi trung thành và tận tâm, thì như thế nào sẽ bị sắc đẹp mê hoặc dễ dàng phản bội ngươi?”
Hắn nói xong lời này Lâm Thiên Lí còn chưa kịp phản ứng thì Lan Nạp đã kinh ngạc mở to đôi mắt khó tin nhìn hắn: “Làm sao ngươi lại biết được?!”
Mạch Linh cười quay đầu nhìn gã: “Ừm, bởi vì ta thông minh!”
Lan Nạp không chấp nhận câu trả lời qua loa này một phen đẩy hắn ra: “Ngươi là ai? Năm đó những người biết được việc này đều đã chết, Du Uy cũng đã bị ta giết, ngươi sao lại biết được?!”
Mạch Linh không nhìn gã cũng không trả lời câu hỏi của gã, khuôn mặt không còn biểu cảm cười hì hì mà là bình tĩnh không gợn sóng, như cũ nhìn về Lâm Thiên Lí tựa hồ đang kể lại một câu chuyện xưa: “Lúc ấy hắn chỉ một lòng mong muốn có được ngươi cho nên khuyến khích câu dẫn Du Uy hạ thuốc mê giam cầm ngươi. Mà chuyện duy nhất hắn tính sai chính là sau khi Du Uy được đề bạt liền lập tức trở mặt vi phạm lời hứa, gã sợ sau khi ngươi chạy thoát sẽ tìm gã tính sổ, miễn cho đêm dài lắm mộng cho nên đã ra tay tàn nhẫn giết chết ngươi, tiếp đó còn giả dạng là sơn tặc giết chết gia đình ngươi nhổ cỏ tận gốc.”
Mạch Linh thở nhẹ một hơi thanh âm trầm thấp xuống dưới: “Thật ra lúc ngươi chết hắn đã rất đau khổ.”
Nghe xong câu này thân thể của Lan Nạp lập tức mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất khóc rống.
Gã thật sự không biết Du Uy sẽ vì chính mình mà tâm sinh ghen ghét đi giết hắn, thậm chí còn sợ hãi lệ quỷ đòi mạng mà đi tìm đạo sĩ dùng thúc hồn đinh trói buộc phong ấn linh hồn của hắn, ngoài ra còn mở cả trận pháp phong ấn toàn bộ oán linh ở trong đại trạch.
Gã ngồi dưới đất dùng đôi tay che lại khuôn mặt khóc nức nở: “Ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, lúc ấy ta chỉ vì quá tuyệt vọng quá hận ngươi, ta cũng chỉ muốn có được ngươi vì vậy ta đã nghĩ chỉ cần kéo ngươi xuống đài rồi giam cầm ngươi, thì cho dù ngươi không yêu ta nhưng ít nhất ngươi cũng là của ta.”
Trong cổ họng của gã đều là thanh âm nức nở khàn khàn nghẹn ngào nói đứt quãng: “Ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, ta đã phát điên đi tìm hắn, hắn lại còn giam cầm ta đợi đến khi ta được thả thì mới biết hắn thế nhưng còn tàn độc giết sạch toàn bộ người trong gia tộc ngươi. Ta tìm hắn bắt hắn giao ra thi thể của ngươi hắn liền cười ha ha nói đã thiêu, sau đó còn quăng cho ta một thanh đao và một ngón tay, phát rồ mà nói: hắn đã khiến ngươi không thể quay về báo thù, siêu sinh cũng không được.”
Lâm Trường Tư nhìn khuôn mặt không ngừng khóc hu hu của gã, nhất thời trong lòng có đủ loại cảm xúc ngổn ngang, đây là chuyện chú hai đã từng trải qua sao? Quá đau khổ, nội tâm của y khó chịu nhịn không được ôm lấy vòng eo của hắn.
Lâm Thiên Lí sờ sờ đầu y, hắn biết đứa nhỏ vì hắn mà đau lòng, thật ra hắn cũng không muốn bé ngoan sẽ biết được lý do chết của hắn, hắn là một tên hiếu thắng những chuyện đã xảy ra vài chục năm trước với hắn mà nói toàn là vũ nhục, kể ra cũng do hắn vô dụng ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ sau cùng còn hại toàn tộc chôn chân cùng mình, chết thê thảm như vậy có gì hay mà kể.
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn hắn, y chỉ biết thở dài bản thân y cơ bản không biết phải làm thế nào an ủi hắn, nhiều người chết như vậy căn bản không thể nào dùng miệng nói mấy lời sáo rỗng, cho nên y chỉ có thể ôm eo hắn càng chặt.
Mạch Linh nhìn Lan Nạp đang ngồi trên mặt đất gào khóc, hắn đành thở dài ngồi xổm xuống lúc này mới phát hiện nước mắt Lan Nạp khóc ra đều là máu, hắn kinh hãi nhanh chóng kéo tay gã, Lan Nạp nhắm chặt đôi mắt máu đen không ngừng từ trong hốc mắt chảy ra, bên trong không khí tràn ngập mùi hư thối làm người ghê tởm.
“Nè, ngươi bao nhiêu ngày không thay máu rồi?” Mạch Linh vỗ mặt gã.
Lan Nạp im lặng không nói, gã nhắm mắt tuỳ ý dòng máu đen đặc gần như khô khốc từ trong hốc mắt chảy ra, cái thân thể dơ bẩn này; cái chấp niệm vô vọng này; gã thậm chí nhịn không được mà nghĩ cứ như vậy mà chết đi cũng tốt. Dù sao chính mình cũng đáng chết, buổi tối ngày ấy gã nên chết đi, chết rồi thì gã sẽ không cần vất vả sống một cuộc sống người không ra người, ma không ra ma.
Chỉ hận bản thân ta mạng tiện, trần trụi thân mình đứng trọn một đêm đông lạnh giá chỉ bị viêm phôi nằm liệt giường mà không thể chết đi. Rõ ràng nội tâm đã tràn đầy tuyệt vọng vậy mà còn nằm nhiều ngày ở trên giường bệnh khát vọng ngươi sẽ đến liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi thế nhưng ngươi lại không đến, việc đó càng khiến ta thêm đau khổ và thất vọng.
Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, lúc ấy ta đã mừng rỡ như điên nhưng lại không ngờ rằng cùng đi đến lại là công hàm thuyên chuyển công tác, ngươi có biết cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào không? Ngay cả nguyện vọng hèn mọn được nhìn ngươi cũng không được thoả mãn, ha, Kỳ Châu xa như vậy ngươi chính là muốn vĩnh viễn không thấy ta sao….
Ta từ trên giường bò dậy quỳ rạp trên mặt đất một bên ho khan một bên liều mạng cầu xin ngươi, ta không muốn đến nơi đó nếu như đến Kỳ Châu thì không bằng cho ta chết đi, ở một nơi không thể nhìn thấy ngươi làm một cái xác không hồn có gì khác với đã chết? Cũng may ngươi mềm lòng cuối cùng cũng chịu từ bỏ, mà thời điểm ngươi bước đi ra khỏi cánh cửa lòng ta cũng đã nảy lên một suy nghĩ, đó chính là cho dù có phải trả giá đại giới thì ta cũng phải có được ngươi.
Sau khi ta khỏi bệnh ngươi miễn chức vụ quân sư của ta, chỉ cho ta một chức quan nhàn rỗi thế nhưng như vậy cũng tốt cho ta có được nhiều thời gian rảnh. Phó quan của ngươi rất thích ta cho nên ta đã không biết xấu hổ mà quyến rũ hắn, ta nói với hắn chỉ cần hắn làm theo ý ta thì chức vụ chỉ huy sẽ thuộc về hắn. Mọi chuyện tiếp theo vô cùng thuận lợi, hắn lợi dụng chức vụ mà đánh thuốc mê ngươi giam cầm ngươi, sau đó ta lại đi tìm lão tư lệnh dâm dục kia dùng thân thể tiền tài mỹ nữ dâng lên cho gã, lão già đó lập tức đề bạt hắn lên chức vị chỉ huy.
Ha, buồn cười nhất là ta trăm tính ngàn tính lại bỏ sót lòng người, người có lòng đố kỵ và chủ nghĩa lợi ích thật đáng sợ, mà rõ ràng chính bản thân ta cũng là loại người như vậy, thế nhưng ta vì cái gì lại nghĩ người khác cũng chỉ có đầu óc đơn giản.
Ha, nếu như khoảng thời gian trước đây ngươi đối với ta tốt hơn một chút, nói vài lời quan tâm cũng được, vậy ta đã có thể hoàn toàn quên đi cái ngươi không tốt mà chỉ nhớ ngươi tốt, nhưng đáng tiếc ngươi không cho ta cơ hội đó, cho nên mọi thứ hết thảy đều sai rồi.
Ngươi khiến ta đau khổ rồi lại làm ta nhớ nhung, ngươi muốn giết ta, ta lại không nghĩ quên ngươi, chỉ có cùng nhau xuống hoàng tuyền mới là kết cục tốt nhất của chúng ta.
Đôi mắt nóng rực của gã gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí, đầy mặt huyết lệ vẻ mặt quyết tuyệt khí thế quanh thân đều mở ra, khí thế nhanh chóng tăng vọt ở trong đêm tối tựa như liệt hoả bùng cháy.
Đôi mắt Mạch Linh sáng ngời: “Lúc này mới đúng, bộ dạng muốn sống muốn chết khi nảy thật không giống ngươi, ta đã cho người bắt một cô gái đến đây nhanh nhanh đem máu trong người thay đi, đều đã hư thối bốc mùi rồi.”
Nói xong hắn vỗ tay một cái, từ trong rừng cây chui ra một đám ma quỷ mơ hồ, bọn nó còn xách theo một cô gái đang hôn mê bộ dáng xinh đẹp thuần khiết.
Lan Nạp liếc mắt nhìn hắn rồi hừ một tiếng, tên này cũng không phải là vô dụng, Mạch Linh nở nụ cười khoe khoang.
Từ lúc bắt đầu lão Chương vẫn luôn đứng ở bên cạnh im lặng đánh giá Lan Nạp, dựa theo lời người này nói thì gã với Lâm Thiên Lí được xem như là người quen cũ, thế nhưng lão Chu từng nói với ông rằng Lâm Thiên Lí là người ở trong thời kỳ dân quốc vậy thì cái người gọi là Lan Nạp này chẳng phải đã sống hơn trăm năm rồi sao?
Hơn một trăm tuổi nhưng vẫn không già cơ thể thì tràn đầy mùi hôi thối chứng tỏ gã không phải là người sống, song lại không có hơi thở của người chết, loại tà thuật này từ trước đến đây ông vẫn chưa bao giờ gặp qua, thật sự vô cùng quỷ dị.
Hiện tại nghe thấy hắn nói thay máu thì đột nhiên trong đầu ông nhớ đến nhóm thuật sĩ trong giới từng lưu truyền một loại tà thuật — trùng cốt thay máu.
Lấy máu thay máu, tinh hoá vạn thực, tẩm bổ trăm hài, bất lão bất tử bất diệt.
Lão Chương nhíu mày, nhiều năm trôi qua phương pháp kia không phải không ai thử qua nhưng mà lại chưa ai thành công, ông vẫn luôn cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ cũng không nghĩ đến thật sự sẽ có người dùng phương pháp này tồn tại đến tận bây giờ.
Ông không hề kiêng nể cứ như vậy đánh giá Lan Nạp, đương nhiên Lan Nạp cũng phát hiện thế nhưng gã căn bản không để ông vào mắt, luận về kỳ hoàng chi thuật(1) ông lão này còn phải gọi gã là sư phụ.
1 :Hoàng là chỉ Hiên Viên Hoàng Đế, kỳ là thần tử Kì Bá. Tương truyền Hoàng Đế thường cùng kỳ bá, Lôi Công các thần tử ngồi luận đạo, nghiên cứu y học. Kì Hoàng Chi Thuật là chỉ y thuật Trung Y.
Gã hừ nhẹ một tiếng lập tức đi đến trước mặt Lâm Thiên Lí vén tay áo lộ ra cổ tay bị hắn bẻ gãy, làn da xanh đen tựa như mốc meo nhưng lại không giống người thường sưng lên, thân thể này của gã chỉ còn là một túi da đã sớm mất đi năng lực chữa trị.
“Ngươi có biết ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để chăm sóc cho túi da này không? Bởi ta sợ lúc ta và ngươi gặp lại ngươi sẽ không còn nhận ra ta nữa; ta sợ lúc gặp được ngươi thân thể của ta sẽ tản ra mùi thối khiến ngươi chán ghét, cho nên gần như một tuần ta sẽ thay máu một lần.”
Thanh âm của gã sâu kín nhớ lại ngày gặp nhau ở lễ hội trường: “Trong lòng ta tràn đầy chờ mong gặp lại ngươi, nhưng lúc gặp được ngươi thì lại thấy ngươi cùng người khác tình chàng ý thiếp, ngươi có biết khi ấy ta đã có bao nhiêu đau khổ không? Ngươi cũng từng nói rất thích nghe ta hát tuồng, ngươi còn nói ở trong thanh y thành Bình Dương không thể tìm được ai có thể hát hay như ta, vì vậy sau nhiều năm không gặp việc đầu tiên ta nghĩ đến chính là hát tuồng cho ngươi nghe, nhìn biểu cảm của ngươi bên dưới sân khấu ta đã mừng rỡ như điên, ta cho rằng ngươi nhớ đến chuyện chúng ta đã từng.”
Lâm Trường Tư quét mắt liếc gã một cái, người khác trong miệng gã không phải là chỉ y sao!
Lan Nạp tựa hồ chỉ đơn thuần kể lại một câu chuyện cũng không cần ai đáp lời, gã cười tự giễu nói tiếp: “Thế nhưng ngươi thì sao? Vào lúc nửa đêm liền đến giết ta, nếu như lúc ấy ta không nói ta biết pháp môn nằm ở đâu, chỉ sợ ngươi đã không chút do dự bẻ gãy cổ của ta.”
Gã nhìn vào mắt Lâm Thiên Lí, trên mặt treo lên nụ cười cứng ngắt, vươn ngón trỏ móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay đã gãy, làn da bị cắt lộ ra xương trắng bên trong, phía trên xương trắng không biết có thứ gì màu đen đang bám vào tựa như vết nấm mốc, máu đen sền sệt tuôn trào ở trong không khí toả ra mùi thối nồng nặc gay mũi.
Lâm Trường Tư ghê tởm nghiêng đầu, Lan Nạp nhìn y khẽ cười mặt không cảm xúc nâng lên cánh tay bị cắt, đôi mắt tràn đầy u quang: “Ngại quá khiến ngươi ghê tởm rồi, thế nhưng chuyện này ta cơ hồ mỗi tuần đều phải làm, có khi một lần có khi hai lần, đây đều là vì vật lộn để sống trong thế giới không thuộc về mình.”
Gã đưa tay về phía trước máu từ vết cắt không ngừng chảy xuống dọc theo khuỷu tay, có máu khô khốc chưa kịp rơi xuống đã ngưng kết thành từng đạo vệt máu.
“Ngươi có biết mỗi lần thay máu là có bao nhiêu thống khổ không? Ta phải ở trên thân thể rạch vô số vết thương mới có thể xả hết máu. Tất cả máu đều đi vào trong xương để nuôi dưỡng cổ trùng cho nên lúc rời khỏi thân thể sẽ rất khô khốc, vì vậy ta phải ngồi trong bồn tắm đầy máu ngâm mình làm người phấn khích.”
Đôi mắt gã hiện lên vẻ hưng phấn: “Thế nhưng cũng rất đau, bởi vì trùng cốt quá tham ăn cho nên mới vừa thay máu không lâu thì đã hôi, một khi đã hôi thì phải đổi nếu như không đổi cổ trùng sẽ cắn ngươi, chúng nó sẽ ở bên trong xương cốt của ngươi chuyển động gặm cắn xương tuỷ của ngươi, ngươi sẽ đau đến mức lăn lộn làn da dần dần trở nên khô quắc, trên người mộc đầy thi đốm tựa như một bộ xương khô biết chuyển động, ha ha.”
Gã điên cuồng cười ha hả, tay rũ xuống bên người máu vẩy ra trên mặt đất ngưng kết thành từng hạt máu đen hoặc cục máu. Lâm Trường Tư bị bộ dáng của gã doạ sợ, Lâm Thiên Lí ấn đầu y vào trong ngực mình không cho y nhìn Lan Nạp nữa.