Ánh mắt khát máu điên cuồng của hắn làm cho Lâm Trường Tư nhịn không được hít sâu một hơi, nhanh chóng hô to: “Dừng tay!” Tuy rằng Văn Hoành Viễn không khác gì một con quái vật, thế nhưng vẫn còn vài phần nhân tính, có thể nghe hiểu.
Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Trường Tư rồi lại nhìn Tình Tình cùng Đại Hắc trên mặt đất, sau đó tiếp tục quay đầu nhìn xem Lâm Trường Tư, hai mắt toả sáng hiện lên tia tham lam, khoé miệng phân bố chất lỏng không biết tên, ngây ngốc nhìn Lâm Trường Tư, trong miệng nói mấy chữ mơ hồ không rõ: “…..Ăn…..Ăn ngon…..Thịt…..”
Ánh mắt tựa hồ không chút tức giận mà giống như nhìn thấy đồ ngon làm cho sau lưng Lâm Trường Tư nổi lên một mảng da gà, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi, nội tâm cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Lan Lan vội vàng kéo tay Lâm Trường Tư lui ra sau, chính mình thì che ở trước người y: “Thím ơi, thím đi mau, tên này là quái vật biến dị, muốn ăn thím!”
Nói như nào Lâm Trường Tư cũng là một tên đàn ông, làm sao đồng ý để cho một cô bé bảo vệ mình, vì vậy nhanh chóng lôi kéo Lan Lan bảo cô đi mau, Lan Lan tức giận giậm chân: “Thím ơi, thím nhanh đi đi, để cho Lan Lan xử lý hắn, nếu thím xảy ra chuyện gì, chú hai và ba sẽ mắng em!”
Hai người đang giằng co thì quái vật kia xông đến, Lan Lan chỉ có thể đẩy Lâm Trường Tư dựa vào bức tường, thân thể linh hoạt vọt về phía Văn Hoành Viễn, vốn dĩ Lâm Trường Tư đang lo lắng cau mày, thì thấy thân hình của cô gái nhỏ thoát tục, đôi tay múa may mềm dẻo có lực vì vậy mới yên tâm một chút.
Tuy rằng Lan Lan tuổi nhỏ, thế nhưng từ nhỏ đã đi theo Lâm Cửu Gia cho nên võ thuật đạo pháp đều được học qua, tài nghệ cũng không tồi.
Cả người quái vật cao lớn vạm vỡ có lực nhưng không có võ, thân mình Lan Lan thì nhỏ xinh thân pháp linh hoạt, quái vật cũng không chiếm được chỗ tốt từ cô, hai người triền đấu khó phân thắng bại, quái vật càng đánh càng táo bạo, thanh âm hồng hộc cũng lớn hơn, thân hình rõ ràng đã chậm lại, đương nhiên là nhân loại biến dị thân thể nên không thể chịu đựng gánh nặng quá mức như vậy.
Lòng bàn tay cô gái nhỏ hồng hồng không biết đó là cái gì, mỗi lần đánh vào trên người Văn Hoành Viễn thì hắn sẽ hét thảm một tiếng, thanh âm thô ráp khó nghe, trong miệng phun ra lượng lớn máu đen, mang theo hiện vật sền sệt màu da rơi xuống trên người hắn cùng với sàn nhà nhìn qua vô cùng ghê tởm, Lan Lan ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi cũng không dám lần nữa ấn tay lên người hắn mà chỉ né tránh.
Quái vật kia thấy thế càng thêm phun máu về phía Lan Lan, Lan Lan liều mạng né tránh, sau đó tức giận giơ chân đá vào đùi hắn, ngay lập tức nghe thấy thanh âm xương cốt bị nghiền nát, Văn Hoành Viễn ăn đau kêu lên một tiếng, chân phải vốn có sức lực hiện tại lại trở nên mềm nhũn vô lực không thể chống đỡ thân mình, hắn bịch một tiếng ngã xuống mặt đất.
Lan Lan mím môi nhìn hắn chằm chằm có chút buồn rầu, hồi lâu mới nói: “Ực, vốn dĩ tôi không muốn ra chiêu tàn nhẫn như vậy đâu, nhưng do anh quá đáng ghét cứ luôn đối với Lan Lan phun đồ dơ!”
Văn Hoành Viễn ngã trên đất che lấy cái chân tràn đầy máu tươi kêu la thảm thiết, cơ thể do biến dị mà trở nên chắc nịch nháy mắt đã gầy ốm, biến thành thân thể ốm yếu trông thấy xương sườn, quần áo ban đầu bị hắn căng nứt cũng khôi phục trở lại, áo quần của hắn rách tung toé, âm thanh cũng biến thành thanh âm nức nở nhỏ bé yếu ớt.
Hắn cứ như vậy nửa nằm cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, nhìn qua vừa đáng thương vừa thê thảm.
Từng thấy bộ dáng phát cuồng của hắn rồi đến gầy yếu đáng thương như bây giờ, nhóm người Lâm Trường Tư cũng không dám tới gần, hơn nữa dưới thân toàn là máu đen do hắn phun ra, cùng với xác thịt toả mùi hôi thiu rỉ sắt vô cùng ghê tởm.
Hắn cứ như vậy nhỏ giọng nức nở, nước mắt trong suốt nhiễm phải máu tươi trên khuôn mặt, hồng hồng nhỏ giọt trên mặt đất, hắn thúc thít nhấp nhấp môi: “Tình Tình, mọi người đi nhanh đi, mặc kệ quái vật tôi đây, cứ để tôi chết như vậy đi!”
Vốn dĩ Tình Tình đang ôm Đại Hắc, đột nhiên nghe thấy hắn nói câu đó thì nhanh chóng chạy đến, không màng máu đen đầy đất nâng Văn Hoành Viễn dậy, ôm lấy đầu hắn khóc nức nở: “Hoành Viễn, Hoành Viễn, cuối cùng anh cũng khôi phục lý trí, khi nãy anh bị sao thế?!”
Trong cổ Văn Hoành Viễn phát ra tiếng cười rồi bị máu đen làm sặc khí quản, không nhịn được ho khan một trận lại nôn thêm một lượng lớn máu tươi, Tình Tình sợ hãi nhìn về phía hắn, đem đầu hắn ôm vào ngực mình, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói : “Đừng nôn, đừng nôn……”
Văn Hoành Viễn run run rẩy rẩy nâng lên đôi tay khô gầy lau đi nước mắt của cô: “Đứa ngốc, đừng khóc anh tự mình tạo nghiệt, xứng đáng bị như vậy!”
“Không phải, không phải, đều là em sai, em không nên rời bỏ anh…..Em sai…..”
Hai người một bộ thâm tình, Đại Hắc nghe xong câu này cũng không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của hắn tựa hồ vô cùng buồn cười, hắn kiềm không được nở nụ cười tự giễu, lại khẽ động đụng trúng vết thương trên vai, nhịn không được nhe răng, khoé miệng không ngừng hít hà.
Lúc này Tình Tình mới phát hiện lời nói của mình có chút không ổn, áy náy quay đầu nhìn về Đại Hắc, Đại Hắc mỉm cười xua tay: “Hai người không sai, người sai là tôi, Tình Tình, anh nghĩ em vẫn thích gã, chúng ta nên chia tay thôi!”
Tình Tình nghe hắn nói xong, nhìn thấy Đại Hắc cười cười, không kiềm được khóc lớn hơn nữa, nước mắt lưng tròng nhìn ánh mắt Đại Hắc rõ ràng có chút không nỡ, cuối cùng lại nhìn Văn Hoành Viễn ở trong ngực mình, cô mới hung hăng gật đầu, cụp mắt: “Tề Quân, là em có lỗi với anh.”
Đại Hắc xua tay: “Không có, là anh dư thừa mới đúng.”
Thật sự không có, vốn dĩ hắn còn cho rằng hắn sẽ canh cánh trong lòng vì bị vứt bỏ, nội tâm cũng sẽ khó chịu đây, thế nhưng hắn không có, nhìn Tình Tình ôm lấy Văn Hoành Viễn hắn không hề có chút ghen tỵ, mà ngược lại cảm thấy một thân nhẹ nhỏm, bỗng trong đầu hắn nhớ đến người nào đó giữa trưa này lộ ra biểu tình hung dữ, thế là đủ rồi!
Lâm Trường Tư cùng Lan Lan chứng kiến tình tay ba đầy cay đắng của ba người bọn họ mà khoé miệng giật giật, vốn Tình Tình còn định nói cái gì đó thì bị Lâm Trường Tư nhanh chóng giành trước: “Các cậu có chuyện gì thì lát nữa nói sau, vẫn nên đưa hắn đi bệnh viện mau mau, tôi cảm thấy hắn ta sắp không được rồi.”
Lâm Trường Tư chỉ chỉ Hoành Văn Viễn, Tình Tình vội vàng nhìn người trong ngực, quả nhiên Văn Hoành Viễn đã rơi vào hôn mê!
Chuyện kỳ dị này đương nhiên không thể gọi xe cứu thương, hơn nữa bọn họ cũng sợ Hoành Văn Viễn đột nhiên phát điên lần nữa, Lâm Trường Tư suy nghĩ một hồi vẫn là cảm thấy lúc này vị cảnh sát nào đó hẳn là có cách, cũng sẽ không doạ đến hắn.
Lâm Trường Tư gọi cho Bạch Luyện Phi, giọng nói của Bạch Luyện Phi ở bên kia đầu dây vô cùng mệt mỏi, trong nháy mắt Lâm Trường Tư cũng không muốn phiền toái đến hắn, vốn dĩ muốn nói không có chuyện gì nhưng Bạch Luyện Phi lại lần nữa kiên trì, cho nên Lâm Trường Tư đã thuật lại những chuyện quan trọng cho hắn biết, Bạch Luyện Phi hồi đáp hắn sẽ nhanh chóng đến đó, Lâm Trường Tư đang định cúp máy thì bị Lan Lan cướp di động, cô hướng về phía điện thoại vừa nhảy vừa hô: “Tiểu Bạch Bạch, mau đến đây đi, Lan Lan rất nhớ chú.”
Bạch Luyện Phi: “……..”
Làm ‘xeo’ đây đột nhiên không muốn đến nữa!
Đại Hắc và Tình Tình đều bị thương, hành lang hẹp hòi đương nhiên không thích hợp cho việc đỡ người, cũng may Văn Hoành Viễn vô cùng gầy yếu Lâm Trường Tư cùng Lan Lan đỡ hắn cũng còn được, thế nhưng hai người vô cùng ghét bỏ mùi vị và máu đen trên người gã, vài lần suýt nữa đỡ không được khiến gã lăn xuống, nhưng cuối cùng tốt xấu gì cũng chỉ hữu kinh vô hiểm đi xuống lầu.
Vị cảnh sát nào đó làm việc rất nhanh nhẹn, bọn họ mới vừa đứng ở dưới lầu được một lát thì xe đã chạy đến ngay, khi nhìn thấy Bạch Luyện Phi Lan Lan đã vô cùng vui vẻ bước lên nhào vào người hắn rồi ôm lấy eo hắn, trong miệng bô bô nói bản thân lúc nãy có bao nhiêu là dũng mãnh, sợ rằng chỉ đánh Văn Hoành Viễn vài ba cái là xong bla….bla….
Bạch Luyện Phi quét quét Văn Hoành Viễn đang được Lâm Trường Tư nâng đỡ, thân hình gầy yếu như cọng giá, nhếch miệng: “Cá nhỏ ăn tôm nhỏ, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Trong nháy mắt Lan Lan cảm thấy địa vị anh hùng của mình bị dao động, kích động xoa eo Bạch Luyện Phi, giơ tay múa chân nói vừa rồi Văn Hoành Viễn có bao nhiêu là cường tráng, có bao nhiêu là dũng mãnh bla….bla….
Bạch Luyện Phi giật nhẹ bím tóc của cô rồi lại ấn một ngón tay lên đỉnh đầu cô: “Được được, em đừng di chuyển, đầu anh đều đã choáng váng, em dũng mãnh, em mạnh mẽ được rồi chứ!”
Hừ, cô gái nhỏ khoe khoang giương cằm.
Lâm Trường Tư: “………..”
Đối với một cô cô gái nhỏ mà nói dũng mãnh? Mạnh mẽ? Được coi là lời khen hay sao?
Lan Lan chứng minh được độ tồn tại của mình cuối cùng cũng cảm thấy thoả mãn, đi đến giúp đỡ Lâm Trường Tư đem Văn Hoành Viễn nhét vào ghế sau, Bạch Luyện Phi nhìn Văn Hoành Viễn cả người dơ bẩn ngồi vào ghế, nhịn không được sờ sờ lồng ngực, nội tâm vui mừng nghĩ: Emma, may mắn thay là chạy xe cảnh sát, nếu như vừa rồi vì muốn chơi đẹp mà chạy chiếc Land Rover, vậy hiện tại hắn đã đau lòng muốn chết!
Bộ dạng bây giờ của Văn Hoành Viễn tự nhiên không thể đưa đến bệnh viện, Bạch Luyện Phi suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại rồi nhanh chóng bảo nhóm người Lâm Trường Tư lên xe.
Xe chạy một đường như bay, cuối cùng dừng lại ở tiểu khu Thanh Nhạc, Lâm Trường Tư kinh ngạc nhìn Bạch Luyện Phi, Bạch Luyện Phi cười cười nói hắn có một đứa em họ học nghề y sống ở chỗ này, từ nhỏ rất thông minh, một phen nhảy lớp, hiện tại là sinh viên tài giỏi nhỏ tuổi nhất ở trường y, còn chưa tốt nghiệp mà đã có rất nhiều bệnh viện lớn muốn mời hắn, kỹ thuật tuyệt đối tốt.
Hơn nữa loại vết thương này không tiện đi đến bệnh viện vẫn nên cho hắn xem thôi.
Lâm Trường Tư gật đầu, đối với vị em họ kia vừa tò mò vừa ngưỡng mộ, chẳng lẽ đây là thần đồng có chỉ số IQ cao trong truyền thuyết?!
Bạch Luyện Phi mang theo nhóm người một đường đi vào bên trong, càng đi Lâm Trường Tư càng cảm thấy con đường này vô cùng quen thuộc, chờ đến khi đoàn người đứng ở trước cửa, Lâm Trường Tư liền há to miệng: Không thể nào!
Bạch Luyện Phi đập cửa rống lớn: “Chương Chính Tề! Mở cửa!” Gõ cửa hồi lâu mới nghe thấy trong cửa truyền đến thanh âm tức giận mắng: “Đệt, gọi hồn à!”
Rất nhanh cửa đã mở ra, phía sau cánh cửa là một người tóc như ổ gà, bận một chiếc áo thun dài rộng đến đùi, hai cái đùi trần trụi trắng nõn quá mức bình thường, đôi chân kẹp dép lào, thanh niên mang theo nét mặt buồn ngủ cùng với không kiên nhẫn.
Lâm Trường Tư vừa nhìn thấy hắn thì không kiềm được cảm thán một câu: Quả nhiên là hắn!
Nhớ tới ngày ấy y đi đến đây để tìm địa chỉ ông lão thì lúc đó người này đang mang tai nghe điên cuồng chơi game, sau đó trực tiếp ném quyển sách cho y, nhìn nhìn cách ăn mặc hiện tại của người này, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác không đáng tin: Cảnh sát Bạch, anh nói sinh viên tài giỏi là loại đức hạnh này đó hả!
Đôi mắt thanh niên nheo lại, mí mắt trên cùng mí mắt dưới tựa như đang đánh nhau, ngáp một hơi dài, nghiêng mắt liếc nhìn Bạch Luyện Phi một cái: “Đậu má, phiền ông đây làm gì, mẹ nó ông đây mới vừa đi ngủ!”
Bạch Luyện Phi vò đầu hắn một lát sau đó hung hăng nhéo gương mặt của hắn: “Mỗi ngày nằm ở trong nhà chơi game, lại qua mấy ngày đến xem em, em còn giống người nữa không?!”
“Chậc! Ít đến!” Thanh niên mới không không tin là gã sẽ đến đây thăm hắn, vị anh họ này từ trước đến nay đều là không việc không đăng tam bảo(1), thanh niên bĩu môi: “Đậu má, nói mau, tìm ông đây làm gì, ông đây buồn ngủ muốn chết, muốn đi ngủ đây!”
(1): Không việc không đến gõ cửa.
Bạch Luyện Phi chỉ chỉ Văn Hoành Viễn đang được Lâm Trường Tư đỡ lấy, còn có Tình Tình cùng Đại Hắc đang bị thương, thanh niên theo ngón tay của hắn nhìn qua, trông thấy Lâm Trường Tư thì híp lại đôi mắt: “Hửm, cậu không phải là cái người lần trước sao, ha, tôi còn tưởng cậu sắp chết rồi âm khí trên người nặng như vậy, ấn đường cũng biến đen, thật không ngờ cậu vẫn còn sống, ha, mạng cậu lớn đấy!”
Lâm Trường Tư đen mặt, đầu óc tên này có vấn đề nhỉ, nói quái gì thế!
Sau khi thanh niên liếc qua Lâm Trường Tư rồi mới nhìn đến Tình Tình và Đại Hắc, hắn vừa trông thấy Tình Tình thì trong chớp mắt trừng mắt hét lên, một phen che lại vạt áo thun kêu to: “Đậu má, làm sao còn có con gái, ông đây chưa mặc quần đấy!” Nói, rầm một tiếng đóng cửa.
Tình Tình bị hắn chọc cười nhịn không được che miệng cười lên, người này sao lại thú vị vậy chứ!