Quỷ Phu Trời Cho

Chương 33: Sát nghiệt



Hai người đều có tính toán riêng, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng hài hòa, khi Lâm Thiên Lí vào phòng, tiểu quỷ ở sau lưng Lâm Trường Tư vẫn không dám đi ra, dò xét cả ngày, xác định Lâm Thiên Lí sẽ không xuất hiện nữa mới thở phào nhẹ nhỏm, chậm chạp dịch chuyển ra khỏi lưng Lâm Trường Tư, bàn tay như cũ nắm chặt vạt áo của y.

Tiểu quỷ nhăn nhăn cái mũi, ông chú kia quả là hung dữ, sáng nay nó trông thấy Lâm Thiên Lí không ở nhà liền lẻn vào, nó đã chết lâu ngày như vậy, không ai nhìn thấy được nó, nó nói chuyện cũng chẳng ai nghe thấy, nó cảm thấy chính mình thật cô đơn.

Ngày đó ở hành lang nó đã vô cùng vui vẻ khi biết Lâm Trường Tư có thể nhìn thấy nó, sau nó trộm đi theo y, nghĩ cùng y nói chuyện, thế nhưng y rất sợ nó, mỗi lần nó xuất hiện ở trước mặt y, y đều sẽ sợ đến mặt mày trắng bệch, tựa như nhìn thấy quỷ vậy, mỗi lần nó thấy Lâm Trường Tư bị dọa đến sợ hãi, nó đều nhịn không được cười y nhát gan.

Về sau, nó theo dõi y thêm nhiều lần nữa thì phát hiện sau lưng y còn có một ông chú lệ quỷ đi theo, nó đã vô cùng lo lắng, cho nên thường xuyên đi theo y, sau nữa bị ông chú lệ quỷ phát hiện, ông chú quỷ thật sự rất dữ, hung hăng dạy dỗ cho nó một trận, làm nó trong một khoảng thời gian thật dài cũng không dám xuất hiện trước mặt y.

Có một lần nó đang ở bồn hoa tự chơi một mình, thì trông thấy Lâm Trường Tư đi đến, nó phát hiện Lâm Trường Tư đang nhìn nó, nó mới quay đầu lại nhìn y, nghĩ cùng y chào hỏi, sau lại phát hiện trong bụng của y có Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo phát ra ánh sáng xanh, có thể nhìn thấy nó, còn cùng nó chào hỏi, nói mình tên là Tiểu Bảo, khiến nó vô cùng vui vẻ, về sau nhịn không được tiếp tục đi theo Lâm Trường Tư.

Sáng nay, nó đã quan sát rất lâu, phát hiện ông chú lệ quỷ không có ở nhà, nó mới lớn mật lẻn vào. Sau lại phát hiện tâm tình của y không tốt, ngay cả Tiểu Bảo ở trong bụng cũng khó chịu nhích đến nhích lui, lúc này nó mới nhịn không được đi qua sờ sờ Tiểu Bảo cùng chơi với Tiểu Bảo, tiếp đó liền bị Lâm Trường Tư phát hiện.

Tiểu quỷ vặn vẹo cái mông, không biết ông chú lệ quỷ có đánh nó hay không, tiểu quỷ nhìn nhìn Lâm Trường Tư, ừm, vẫn là dán chặt lên người y, ước chừng khả năng bị đánh cũng giảm xuống.

Trong lòng tiểu quỷ đã có tính toán, về sau vẫn luôn làm như vậy, theo sát Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư đi đến đâu nó cũng đi đến đó, Lâm Trường Tư tìm ông chú hung dữ, hic hic, nó đành phải bám tường.

Một người hai quỷ ở nhà đến tận trời tối, Lâm Trường Tư bị kẹp giữa hai con quỷ, quỷ lớn quỷ nhỏ ở cùng một chỗ cũng không phát sinh ra chuyện gì. Chờ đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, Lâm Thiên Lí mới bảo Lâm Trường Tư dẫn đường đến nhà tiểu quỷ kia.

Một người hai quỷ ra ngoài, Lâm Trường Tư cùng Lâm Thiên Lí đi cạnh nhau, tiểu quỷ nhìn thấy Lâm Thiên Lí liền sợ hãi, cho nên đi theo sau bọn họ, mặc kệ Lâm Trường Tư có nói như thế nào, nó cũng từ chối tiến tới.

Một nhóm ba người đi đến cửa nhà ban ngày Lâm Trường Tư đã tới, Lâm Trường Tư tiến lên vừa định gõ cửa, thì Lâm Thiên Lí đã ra hiệu bảo y im lặng, sau đó trong đêm khuya tĩnh mịch, Lâm Trường Tư nghe thấy âm thanh cót két giống như sáng nay.

Lâm Thiên Lí đứng ở cửa lắng nghe một lúc, bảo Lâm Trường Tư không cần lên tiếng, tiếp đó ôm y trực tiếp đi xuyên tường, tiểu quỷ thấy thế cũng nhanh chóng theo sau.

Lâm Trường Tư vừa vào phòng, thì đã ngửi thấy một cổ mùi lạ giống như sáng nay, có chút chua chua hôi hôi, biểu cảm trên mặt khẽ biến, muốn nôn, Lâm Thiên Lí vội vàng che miệng cùng mũi của y, đem y ôm vào lồng ngực, vỗ nhẹ lưng y, sau đó phất tay, khói đen liền quay cuồng mang theo khí lưu tươi mát bay đến xung quanh hắn.

Lâm Trường Tư bị sặc, nước mắt cũng đã chảy ra, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút, Lâm Thiên Lí ôm y không cho y rời khỏi xung quanh chính mình, rồi mang y đi vào phòng ngủ.

Phòng khách trong nhà tối đen như mực, chỉ có phòng ngủ là có ít ánh sáng, Lâm Thiên Lí mang theo Lâm Trường Tư đi đến, lúc này mới phát hiện trong phòng ngủ chỉ có một ngọn nến, phát ra ánh sáng mờ ảo rung động.

Ông lão sáng nay đang ngồi ở trên ghế bên cạnh mép giường, trên giường còn có một bóng người, ông lão đưa lưng về phía bọn họ, không biết là đang làm gì, bóng dáng khẽ động khẽ động.

Lâm Trường Tư nghe thấy ông lão lẩm bẩm, thanh âm già nua: “Cháu ngoan à, con vì sao còn chưa tỉnh dậy, ông nội không còn thời gian để đợi con nữa, ông nội ở đây trông con rất nhiều ngày rồi, sao con còn chưa về? Đầu thất đã qua từ lâu, nhanh nhanh chạy về đi, ông nội chờ không được nữa, nhanh nhanh chạy về. Con về rồi, ông cháu hai ta sẽ cùng nhau lên đường, ông rất lo cho con, cháu à, còn không nhanh quay về nhìn ông, mỗi ngày đều chạy lung tung ở ngoài, chắc là đói rồi nhỉ? Phải ăn nhiều một chút, nếu bị đói ông nội sẽ đau lòng lắm…..”

Ông lão lẩm bẩm nói chuyện hỗn loạn, Lâm Trường Tư nghe đến mù mờ, tiểu quỷ chạy đến gọi ông nội, bảo rằng bản thân đã về nhà, ông lão giống như không nghe thấy, Lâm Trường Tư muốn nhìn xem ông lão đang đối với thân ảnh trên giường làm cái gì, vừa định chạy tới thì bị Lâm Thiên Lí kéo lại: “Đừng đi qua, sẽ bị dọa.”

“Hửm?” Lâm Trường Tư nhìn hắn, sẽ bị dọa?

Lâm Trường Tư không kìm được thanh âm, tuy rằng chỉ từ trong cổ họng phát ra một tiếng hửm, nhưng mà ông lão vẫn là nghe thấy rõ ràng, ông đứng lên quay đầu, gắt giọng hỏi: “Ai?”

Lâm Thiên Lí bị bại lộ cũng không có ý định trốn tránh, ông lão quay đầu, hắn liền đem đầu Lâm Trường Tư đặt ở vai mình, ôm y đứng đó nhìn thẳng vào ông, ông lão không biết Lâm Thiên Lí, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra người ở trong ngực hắn là Lâm Trường Tư.

Ông lão cười một tiếng, da thịt trên mặt cứng đờ hình như có một mảng muốn rơi xuống, ông nói: “Thì ra là cậu, sáng nay ta đã nghĩ khả năng buổi tối cậu sẽ lại đến, không ngờ đến sớm như vậy.”

Lâm Trường Tư muốn ngẩng đầu rời khỏi lồng ngực của Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí không chịu buông tay, còn dứt khoát đưa tay che đi đôi mắt của y, Lâm Trường Tư nhéo nhéo tay hắn, Lâm Thiên Lí cũng không bỏ, vỗ vỗ đầu y: “Ngoan, đừng nhìn, sẽ bị dọa.”

Ông lão nhìn động tác của hai người họ, cười nhẹ, có thứ gì đó ở dưới lớp quần áo rộng rãi rời khỏi cơ thể, bịch một tiếng rớt xuống mặt đất, ông lão không chút quan tâm nhặt nó lên, ném vào một cái hộp, Lâm Thiên Lí đi xem, trong hộp có không ít miếng thịt thối, ngẫu nhiên còn có giòi bọ bò ra, ruồi nhặng bu lại, thoang thoảng mùi hôi thối, vô cùng ghê tởm.

Ông lão lau tay vào quần áo của mình, nhìn Lâm Trường Tư ở trong ngực Lâm Thiên Lí không ngừng giãy giụa muốn xem, nói: “Đừng nhìn, thời tiết oi bức đã lâu, trên người không còn miếng thịt nào tốt, dọa đến cậu cũng không hay.”

Lâm Trường Tư vừa nghe thân thể bất giác rùng mình, nghĩ đến hình ảnh da thịt bong tróc của người kia liền cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực Lâm Thiên Lí, không dám nhúc nhích.

“Nói đi, tìm một ông lão đã xuống mồ như ta làm cái gì?”

“……” Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn da mặt của ông lão đã bắt đầu thối rữa, rồi lại nhìn thân thể của đứa nhỏ có dấu hiệu phân hủy, ngoài ra cái miệng của thi thể còn dính đầy mảnh vỡ thủy tinh, Lâm Thiên Lí cau mày nói: “Chính ông đã chết vì sao còn muốn kéo theo cháu mình?”

À, ông lão cười, cho dù Lâm Trường Tư nhìn không thấy khuôn mặt của ông, nhưng cũng có thể nghe thấy một tiếng à chứa đầy đau khổ cùng chua xót.

“Con trai cùng con dâu của ta đã qua đời vì tai nạn giao thông, lưu lại một lão già như ta và đứa con thơ dại, ta cùng cháu trai sống nương tựa vào nhau sáu bảy năm rồi, cả hai đều dựa vào tiền lương hưu ít ỏi của ta mà sinh sống, ta sớm đã là người một chân bước vào quan tài, ta sợ ta chết rồi, cháu trai của ta sẽ trở nên đáng thương.”

“Lúc còn sống ta đã bắt đầu tìm kiếm cô nhi viện cho nó, một ông già như ta suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, kết quả bọn họ đều nói cháu của ta đã lớn tuổi rồi, không thích hợp cho việc nhận nuôi, vì vậy không có viện cô nhi nào chịu nhận cả, ta đã tìm lâu như vậy, cũng đã từng quỳ xuống cầu xin, cuối cùng vẫn luôn tuyệt vọng mà về, ngày ấy đang đi về nhà ta đã bị xe đụng phải, hất tung ra xa vài mét, lúc đưa vào viện thì đã không còn.”

“Ta đã chứng kiến cảnh tượng bọn họ cứu ta, sau đó lại bị đẩy vào nhà xác, ta rất lo lắng, cháu trai của ta vẫn còn ở nhà một mình, ta đâu thể để nó một mình được, sau đó ta thử nằm lên thân thể của mình, kết quả vào lại được, khi ấy ta nghĩ bản thân mình còn sống, cho nên chạy nhanh về nhà, qua vài ngày, thân thể của ta bắt đầu xuất hiện mùi hôi, cứng ngắt, phân hủy, thỉnh thoảng còn có con giòi từ trong lỗ mũi bò ra, lúc đó ta mới biết bản thân mình không phải là sống mà là xác sống.”

“Trông thấy cháu trai, ta lại lo lắng, ta sợ một ngày nào đó bản thân mình không thể đứng dậy được nữa, ta đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng làm ra quyết định cho nó đi theo ta, vì vậy ta đã bỏ thuốc diệt chuột vào trong thức ăn, bỏ thủy tinh vào miệng của nó nhằm cắt đứt cổ họng, ta đã ngồi cả đêm bên cạnh thi thể nó, nhưng mà cháu ngoan của ta vẫn chưa rời khỏi thân xác của mình, ta chờ rồi chờ, đợi lâu thật lâu, nó vẫn không quay về, ta cảm thấy thân thể của mình rất nhanh sẽ mục nát hết, lại không trở về, ta sẽ không đợi được nữa…..”

Ông lão lải nhải, thanh âm nghẹn ngào, nét mặt đượm buồn nhưng không hề có nước mắt trào ra.

Lâm Thiên Lí cảm nhận được chất lỏng nóng hổi của Lâm Trường Tư lưu lại trong lòng bàn tay hắn, những giọt nước mặn chát làm hắn đau lòng, hắn vỗ vai y, ôm y càng chặt, không tiếng động an ủi, ngược lại cau mày nói với ông lão: “Ông quá lỗ mãng, cháu trai của ông dương thọ chưa tận, ông giết nó, nó cũng không thể đi theo ông đầu thai, hơn nữa linh thể của nó mỏng manh, xác sống căn bản nhìn không thấy nó, kỳ thật nó đã rời khỏi thân thể từ sớm, vẫn luôn ở bên cạnh ông.”

“Cái gì?!” Ông lão chấn động, biểu cảm kinh ngạc, động tác quá lớn, làm cho làn da trên mặt rơi xuống, rũ ở trên mặt.

Lâm Thiên Lí vừa nhấc tay, ống tay lật ngược, đánh một chưởng lên người ông lão, linh thể của ông liền bị Lâm Thiên Lí đánh bay ra ngoài cơ thể, thân thể mục nát không còn chống đỡ, lách cách rơi xuống mặt đất, thi thủy bên trong lớp thịt thối chảy ra, bên trong không khí truyền đến một cổ mùi hôi thối nồng nặc.

Ông lão không có thời gian quan tâm đến cái xác, linh thể của hắn vừa thoát khỏi thân thể, liền trông thấy cháu trai của mình ngồi xổm ở bên cạnh, hai quỷ ôm nhau khóc rống, khóc đến rối tinh rối mù, mặt đầy huyết lệ, so với thi thể ở trên mặt đất và giường còn khủng bố hơn.

Hai người bi thống khóc lớn, đợi đến khi hai người họ khóc đủ thì thời gian cũng đã không còn sớm, ông ôm lấy đứa nhỏ không buông, tay không ngừng vuốt đầu tiểu quỷ, ông vui mừng nhìn về hướng Lâm Thiên Lí và Lâm Trường Tư: “Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người, ông già như ta còn tưởng không đợi được cháu trai của mình, ta……” Vừa khóc vừa cười, sau trong miệng lại không ngừng lải nhải nói lời cảm ơn hai người họ.

“Ông không cần cảm ơn ta, ta không phải vì các người.” Lâm Thiên Lí liếc mắt nhìn hai người bọn họ, mặt không biểu tình nói, Lâm Trường Tư nghe thấy, thì giơ tay nhéo nhéo cái tay đang che mắt mình, ý bảo hắn không cần nói mấy lời không khách khí như vậy, Lâm Thiên Lí vỗ vỗ hắn, rồi hỏi ông lão: “Hiện tại ông đã nhìn thấy cháu mình, cho nên có tính toán gì chưa?”

Ông lão cúi đầu nhìn đứa nhỏ, cười hiền từ: “Ông già như ta tạo nghiệt, lúc còn sống không muốn bỏ nó một mình, hiện tại đã chết cũng luyến tiếc bỏ nó một mình ở trên thế gian du đãng.”

Lâm Thiên Lí trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Ông đã chắc chưa? Có khả năng ông phải chờ đến khi cháu ông hết dương thọ mới có thể đầu thai, nhưng mà lúc ấy linh hồn của ông đã tiêu tan, không thể đầu thai được nữa, ông không hối hận sao?”

Ông lão nhìn đứa nhỏ, cười vỗ vỗ đầu nó: “Con trai ta đã lưu lại con mình cho ta, thì đó là trách nhiệm của ta, ông già như ta cũng không cố chấp với việc đầu thai chuyển thế, cháu ta có thể sống tốt thì lão cũng yên tâm.”

Ông lão tâm ý đã quyết, Lâm Thiên Lí cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, kết quả này đối với hắn mà nói là quá tốt, tiểu quỷ có người chăm sóc, không còn quấn lấy Lâm Trường Tư, hắn cũng chẳng cần quan tâm đến tương lai của tiểu quỷ.

Lâm Thiên Lí tính toán như vậy, nhưng mà tiểu quỷ lại không có nghĩ như thế, hiện tại lần nữa gặp được ông nội, vẫn là nhờ ông chú hung dữ này ban cho, đột nhiện nó cảm thấy có lẽ ông chú hung dữ này không giống với vẻ ngoài tàn bạo, nó nghiêng đầu nhìn Lâm Trường Tư, rồi lại lưu luyến nhìn bụng của y, cuối cùng lấy hết can đảm hướng đến Lâm Trường Tư hỏi: “Anh ơi, về sau em có thể đi tìm Tiểu Bảo chơi hông?”

Nó vừa dứt lời, ánh mắt của Lâm Thiên Lí liền tựa như một lưõi dao sắc bén bắn lại đây, đem tiểu quỷ dọa đến nhảy dựng, vội vàng trốn ở sau lưng ông nội, ông lão vừa trông thấy sắc mặt kia của hắn, lại nhìn nhìn Lâm Trường Tư, cũng không biết vì sao lại như vậy, thế nhưng vẫn là cẩn thận bảo hộ đứa nhỏ đang trốn ở sau lưng mình.

Lâm Thiên Lí ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào ông lão, trực tiếp truyền lời vào đầu ông: “Trông kỹ cháu ông, nó còn dám đến gần Trường Tư thì đừng trách ta không khách khí, còn có không cho phép nó nói chuyện của Tiểu Bảo.”

Ông lão nhìn lệ khí mạnh mẽ tản ra từ người hắn, cổ uy áp kia thật là làm người khó chịu, nhanh chóng đem cháu trai ở phía sau cất giấu kỹ càng, vội vàng gật đầu.

Lâm Trường Tư cũng không biết hàng loạt hành động này của bọn họ, y bị lời nói của tiểu quỷ làm cho sửng sốt, sáng nay y có nghe thấy tiểu quỷ gọi Tiểu Bảo gì đó, nhưng y cũng không biết vì sao lại như vậy, y ‘hả?’ một tiếng, sau đó hỏi lại: “Tiểu Bảo là ai?”

Lâm Thiên Lí nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Không ai cả.” Rồi lại nắm tay y kéo ra ngoài.

Chuyện sau đó càng thêm đơn giản, sáng hôm sau, Lâm Trường Tư gọi cho cảnh sát, cảnh sát đến xem hiện trường, đồng loạt nhất trí đi vào, rồi lại đồng loạt nhất trí đi ra, nôn mửa một mảnh, tiếp theo bọn họ xác nhận thời gian thi thể tử vong, chứng mình đây không phải là mưu sát, liền nâng thi thể rời đi, căn nhà bị niêm phong, tòa nhà cũ nát chỉ còn mấy cư dân cũng đã dọn ra ngoài, bỏ trống toà nhà, chỉ còn cây hòe ở trước cửa tòa nhà đón gió lay động.

Sự kiện ly kỳ này cũng đã trở thành chuyện lạ bên trong tiểu khu, thế nhưng qua một thời gian cũng không còn ai hỏi thăm đến nữa.

Vài ngày sau vụ việc đó, buổi tối Lâm Trường Tư từ trường học quay về tiểu khu, thì đã trông thấy ông lão và tiểu quỷ đứng ở trước cửa tiểu khu chờ hắn.

Tiểu quỷ nhìn thấy Lâm Trường Tư thì vui vẻ hướng y vẫy tay, nhìn vào đôi mắt của ông nội, ông lão nở nụ cười với nó, nó nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của ông chạy đến trước mặt Lâm Trường Tư, lại nhớ đến lời cảnh cáo của Lâm Thiên Lí, liền cách Lâm Trường Tư một khoảng không xa rồi dừng lại.

Tiểu quỷ nhìn Lâm Trường Tư: “Anh ơi, em và ông nội phải đi.”

Lâm Trường Tư ngạc nhiên nhìn hắn: “Đi đâu?” Ở trong lòng y, không phải quỷ luôn nhung nhớ nơi mình từng sinh sống hả, sau đó mãi đến khi siêu thoát cũng ở lại chỗ ấy cố thủ?

“Vâng ạ, em cũng không biết, hình như là một ngôi chùa nào đó, ông nội nói, ông từng nghe một vị cao nhân bảo rằng ở chùa miếu nghe người tụng kinh thì có thể sớm nhập luân hồi.” Tiểu quỷ nghiêng đầu đáp.

“Ồ, như vậy à.” Lâm Trường Tư gật đầu, cười cười: “Hi vọng hai người có thể đầu thai chuyển thế sớm một chút.”

Tiểu quỷ đối với lời nói khách khí như này không đáp, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn vào bụng của Lâm Trường Tư, biểu tình lưu luyến.

Cuối cùng Lâm Trường Tư cũng phát hiện tiểu quỷ không phải đang nhìn mặt của y, mà là bụng y, ánh mắt cổ quái nhìn theo nó, căn bản không có cái gì dị thường, trong lòng y có một loại cảm giác kỳ lạ, y hỏi tiểu quỷ: “Em nhìn cái gì?”

Tiểu quỷ cuống quít ngẩng đầu, liên tục xua tay lắc đầu, trong miệng ấp úng: “Không, không có.”

Lâm Trường Tư cũng không biết nó làm cái quỷ gì, kỳ quái nhìn vào đôi mắt của nó, tiểu quỷ cúi đầu, rầu rĩ nói: “Anh ơi, em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi rồi.”

Lâm Trường Tư cũng không tiếp tục truy hỏi, đối với nó cười cười, vẫy tay nói lời tạm biệt.

Đứa nhỏ đi một bước rồi lại quay đầu nhìn xem, bước đi bước đi thì đột nhiên khóc to, bay nhanh chạy về bên người y, ôm y một chút, tay cũng trộm sờ sờ bụng y biểu tình tràn đầy lưu luyến, ở trong lòng nói một câu: “Tiểu Bảo, anh đi nha.” Sau đó nhanh chóng chạy đi, chạy được nửa đường còn quay đầu lại đối với Lâm Trường Tư khóc kêu: “Anh ơi, anh phải chăm sóc bụng mình cho tốt, em sẽ quay về thăm mọi người, anh ơi, em đi……”

Lâm Trường Tư khẽ nhíu mày, chăm sóc bụng? Là y nghe lầm sao, có nghĩ cũng nghĩ không ra, đối với đứa nhỏ đang khóc đến thương tâm gật gật đầu, đứa nhỏ chạy đến bên cạnh ông lão, ông lão đối với Lâm Trường Tư cười cười rồi vẫy tay, sau đó nắm tay tiểu quỷ đi xa, Lâm Trường Tư nhìn bóng dáng của bọn họ chậm rãi bị bóng tối bao phủ, đột nhiên đỏ mắt thương cảm.

Nhân sinh một đời, tình thân vĩnh viễn là thứ tình cảm ấm áp nhất, cả đời cũng không thấy cô đơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv