Phong Thần không thấy rõ tướng mạo của thiếu niên kì quái kia, nhưng y nhìn thấy hắn mặc áo choàng màu trắng, thi triển ‘Pháp thuật’ thần kỳ cứu mình, dường như hắn rất mạnh, bị trúng đạn cũng không rên lên một tiếng, còn có thể lấy đạn ra mà sắc mặt không đổi, sau đó không nhanh không chậm rời khỏi... Dưới ánh sáng tối tăm, ở trong mắt Phong Thần hắn từ một nhân vật tầm thường trở thành thần tiên tinh quái.
Phong Tiêu Dương cũng biết mình làm sai, hắn vội vàng lấy giấy cho y lau mặt, Phong Thần trực tiếp đẩy cậu ra lần thứ hai tiến vào phòng tắm. Phong Tiêu Dương liếm môi một cái, ngọt… Không kích thích như vừa rồi. Chẳng lẻ uống cái này trước tiên là phải ngậm một chút sao? Phong Tiêu Dương mở nắp hộp đựng pizza, an tâm mà cầm một miếng ăn.
Phong Tiêu Dương mím môi không lên tiếng, cậu nhắm mắt lại, như cũ tay vẫn ôm lấy Phong Thần không buông. Trí nhớ của cậu kỳ thật đã đạt đến mức đáng sợ, cậu đang nhớ lại từng khuôn mặt của những người bản thân đã nhìn thấy, phát hiện có một khuôn mặt ở gần mình nhất đồng thời mờ ám nhất…
Bình luận truyện