Ban đầu, Triệu Kiến Xuân thực sự rất tức giận. Ông không sợ học sinh của ông thành tích học yếu nhưng sợ học sinh có vấn đề về nhân phẩm về sau ra trường đi lên con đường sai trái.
Nhưng vào lúc này, nghe Minh Hạ ngụy biện "thiên tài nhiều như vậy, vì cái gì không thể nhiều một người là em", thì ông không khỏi cảm thấy vừa tức giận lại có chút buồn cười.
"Em nói mình là thiên tài đúng không?" Triệu Kiến Xuân hỏi cô.
Thấy cô thật sự dám gật đầu, ông liền đứng dậy, tìm một cuốn sách từ trong đống tài liệu dạy học trong góc bàn làm việc của mình ông lấy ra một bài tập toán cao trung, lật tới trang huấn luyện luyện đề chuyên nghiệp rồi đưa cho Minh Hạ.
"Làm đi, thầy chỉ cần đáp án không cần quá trình giải đề." Nói xong ông tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, mặt không biểu tình, bởi vì ông biết kết quả không có khả năng có loại thứ hai.
Từ khi bắt đầu năm nhất cao trung, ông đã là chủ nhiệm lớp của Minh Hạ. Dạy nhiều tiết học như vậy, qua hơn hai năm tham gia bao nhiêu là kì thi lớn nhỏ, ông quá rõ Minh Hạ có trình độ tới đâu.
Kỳ thật Minh Hạ cũng không có nắm chắc như cô ấy vừa nói mạnh miệng như lúc nãy. Tùy rằng, cô đã đọc qua hết sách toán tập và tập hai, nhưng tập ba, bốn, năm còn chưa xem qua, ai biết được đang làm thời điểm có bị kẹt ở đề mục nào do không biết công thức không.
Nhưng bây giờ, thầy chỉ làm cô viết đáp án mà không cần quá trình, việc này liền đơn giản nhiều! Không cần tới năm phút nhìn qua đề bài là cô có thể biết đáp án! Này đề nhỏ nhất giá trị là 2, đề kia độ lệch là -1..
"Thưa thầy, em viết xong rồi." Nói là năm phút, kết quả chưa tới một phút, Minh Hạ liền đem sách bài tập trả lại cho Triệu Kiến Xuân.
Vốn dĩ, Triệu Kiến Xuân tính toán chờ Minh Hạ năm phút, để ông tiếp tục giải nan đề bài ông đang làm, để chút thời gian để cô chủ động nhận lỗi lại từ từ giảng đạo lý cho cô. Lại không nghĩ rằng Minh Hạ vì không nhận sai, thế nhưng thật sự không viết quá trình giải đề mà trực tiếp viết đáp án.
Hơn nửa, lấy tốc độ cơ hồ nhìn qua đề mục là viết liền đáp án, rõ ràng là làm lụy, thế mà còn có lá gan đem sách trả lại cho ông một cách hợp tình đúng lý làm ông sửa bài.
Triệu Kiến Xuân thật sự thiếu chút thì tức quá hóa cười.
Chuyện gian lận này tính chất thật sự ác liệt, Minh Hạ dù sao cũng là con gái, ông tùy rằng bực bội, lại cũng không nghĩ làm to chuyện, nghĩ cũng phải cho cô chút thể diện, chỉ cần chịu nhận sai, nhớ kỹ giáo huấn lần này là được.
Nhưng bây giờ, Minh Hạ chết cũng không có chút thái độ thay đổi nào, làm ông cảm thấy bản thân thật sự không thể dễ dàng bỏ qua xem nhẹ chuyện này như vậy được. Nhưng trước khi nói chuyện giáo dục Minh Hạ thì ông đến đem bài tập này đó đáp án sửa lại trước.
Thiên tài? Ông đảo muốn nhìn, chờ chút nửa, nhìn toàn đáp án sai, nha đầu này còn có thể nói cái gì!
Lấy bút đỏ ra, Triệu Kiến Xuân đối chiếu đáp án, đem Minh Hạ viết đáp án đề mục đều tiến hành sửa bài.
Càng sửa, ông càng khiếp sợ.
Câu này đúng rồi!
Câu này cũng đúng rồi!
Tại sao câu này vẫn là đúng?
Nhìn hàng loạt dấu tích đúng màu đỏ trên trang giấy, Triệu Kiến Xuân trong lòng nổi sóng.
Một câu đáp án đúng có thể nói trùng hợp, hai câu đáp án đều đúng có thể nói là may mắn, nhưng câu nào cũng đúng hết thì đây chỉ có thể nói là trình độ của bản thân cô ở mức này.
Nhưng ông dạy Minh Hạ lâu như vậy, không nói thành tích bài kiểm tra, ngày thường đi học kêu cô trả lời vấn đề được mấy lần cô trả lời được.
Mà đối với môn Toán, muốn học giỏi, so với nổ lực thì xác thực càng quan trọng là năng khiếu. Nhưng liền tính năng khiếu cao tới đâu thì không phải là tùy tiện đọc sách một hai ngày là có thể học tới trình độ giống như Minh Hạ thể hiện như vậy được.
Hình thức tư duy của toán học chỉ có thể hình thành thông qua nhiều lần thực hành.
Cái nha đầu thúi này.. Rõ ràng có năng khiếu, bản thân cũng tự cố gắng luyện tập, vậy mà lại giấu dốt lâu như vậy, giấu trời qua biển, tài diễn xuất giỏi đến mức lừa được cả thầy cô lẫn bố mẹ cô, ai cũng không nhìn ra, còn cả ngày lo lắng tương lai sau này của cô.
Nghĩ đến đây, Triệu Kiến Xuân không khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Minh Hạ.