”Phụ hoàng bấtcông, nhi thần mới là nữ nhi ruột thịt của người, tiện nhân đó khắc chết phụ thân từ trong bụng mẹ, sau đó lại khắc chết mẫu thân.” Ngũ côngchúa oán hận gào to.
Thôi xong rồi! Đây là tiếng lòng của mọingười trong lúc này. Không biết nên khen vị ngũ công chúa này quá thẳngthắn hay trách nàng ta quá ngu xuẩn.
Vô Ưu quận chúa là bảo bốitrong lòng Hoàng Thượng, Thái Hậu, Diệp thái tử cùng Tứ hoàng tử. Có bốn vị đại chủ tử này chống lưng, cho dù quận chúa thật sự khắc phụ khắcmẫu cũng không ai dám nói ra.
Bỗng chốc cả đại điện bao trùm hànkhí cùng sát khí. Và hàn khí cũng sát khí này đến từ ba vị đại chủ tử,bởi vì thái hậu đang ở Thiên sơn cầu phúc cho Đại Tần.
Mà khiếnbọn họ phải kinh ngạc nhất là Tứ hoàng tử. Mặc dù Tứ hoàng tử hằng nămtrấn thủ ở biên cương nhưng không thấy hàn khí cùng sát khí dữ dội nhưthế này.
Bình thường tứ hoàng tử ôn nhuận như ngọc, luôn cười nói vui vẻ hiếm khi nổi giận với người khác. Hôm nay vì Tiểu quận chúa bộclộ sát khí được tu luyện từ chiến trường.
”Xoảng” thấy chưa, Tần Đế quăng ly rượu nện vào đầu ngũ công chúa.
”Hoàng thượng, Lệ Nhi còn nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ, ăn nói bậy bạ. Thỉnh bệ hạ tha tội” Lăng quý nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói.
”Tuổi nàng ta gấp đôi bản quận chúa đấy.” Bảo Bảo bĩu môi.
”Ngươi nói Bảo muội khắc phụ khắc khắc mẫu hay ý người muốn phụ hoàng chếtsớm, hử?” Cũng chỉ có tứ hoàng tử mới dám nói những lời này thôi.
”Thân làm nữ nhi, lại trù ẻo phụ hoàng chết sớm, tội bất hiếu. Phụ hoàng làquân, ngươi là thần. Lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo này. Đángtội gì đây?” Diệp thái tử sắc bén phụ hoạ tứ hoàng tử.
”Chém” Bảo Bảo ném ra một câu.
”Hành hình” Tần Đế nhìn ngũ công chúa, chán ghét nói.
”Phụ hoàng, người bất công, ta không sai, ta là công chúa, ta mắng nàng thìsao chứ...” Thị vệ cận thân bên cạnh hoàng thượng nhanh chóng bịt miệnglôi nàng ta xuống.
Lăng quý phi đờ người ngất xỉu, tỳ nữ thiếp thân vội vàng đỡ lấy nàng ta đi xuống.
”Khiến chư vị chê cười, trẫm kính một ly”
”Không sao, không sao” Người tứ quốc nâng cốc đáp lễ.
Cũng từ đây, đám người muốn tìm Bảo Bảo đều bỏ ý định đó đi.
Triều thần nghĩ về nhà nhất định dặn dò gia quyến của mình không được đắc tội vị quận chúa này.
Nhưng có dặn dò như thế nào thì cũng có người không biết sống chết mà đi tìm chết.