Quá Thời Hạn

Chương 6



Buổi tối đó, lúc ăn cơm cả người Cố Bình An mồ hôi ướt đẫm, cô đã lâu chưa về nhà ăn cơm, quả thật cơm ở nhà mẹ nấu là ngon nhất, sẵn lúc đang đói , cô chả để ý hình tượng thục nữ gì nữa, ra sức vùi đầu ăn cơm. Cố mẹ một bên vừa đau lòng vừa mắng, cuối cùng không thể dồn nén nước mắt cứ thế mà rơi xuống:”Người ta nói nuôi con trăm ngày, lo lắng ngàn ngày mà”. Cố mẹ chính là loại người này, thời trẻ thì hô mưa gọi gió, nhưng về già lại chỉ biết dán dính chồng con.

Cơm nước xong xuôi, Cố Bình An nghênh ngang khoanh chân ngồi phòng khách coi tivi, Cố mẹ rửa sạch trái lựu, đem cắt hết vỏ đặt vào trong tay Cố Bình An, Cố Bình An một bên vừa ăn vừa phun hột cảm thấy thật vui vẻ tựa như thời gian trước đây.

Chưa đến 8 giờ, chuỗi ngày sống yên ổn của cô coi như đã xong, giọng nói quen thuộc kia của Quan Tiểu Bảo vọng vào làm cô đau cả đầu, chỉ đành thở dài một hơi liền mang giày vào vội bước ra cửa.

Quan Tiểu Bảo dáng vẻ mệt mỏi vì đường xa, nhìn cũng biết cô nàng đã chạy nhanh thế nào về đây. Chiếc xe hơi mà cô yêu quý hiện đang đậu trước cửa, nhìn qua chiếc xe, Cố Bình An cười xấu trêu chọc:”Quan Tiểu Bảo đồng chí không biết có chuyện gì mà triệu kiến tiểu nhân?”

Ban đêm mùa thu thật lạnh, khắp nơi lá vàng rơi rụng là tả, bóng cây lắc lư che đi ánh sáng rực rỡ của ánh trăng. Quan Tiểu Bảo đứng thẳng, hai tay chấp trước ngực, chiếc váy áo màu đỏ theo gió bay nhẹ trong gió, nhìn qua lại có phần quỷ dị nhưng lại rất hơp vời bộ dạng dọa người này của cô nàng, không khác gì ma quỷ hiện hình làm Cố Bình An không khỏi rùng mình

“Quan Tiểu Bảo, bồ có việc cứ nói a. Tại sao lại đứng im như vậy, chẳng lẽ chết cóng rồi sao?”

Thật lâu sao Quan Tiểu Bảo mới chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn rõ ràng còn nghe được tiếng khóc nức nở:”Ta nói bồ Cố Bình An, bồ làm như vậy cảm thấy thật vĩ đại lắm phải không? Bồ gạt mình?”

“Mình không hiểu bồ đang nói gì?” Cố Bình An thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.

“Cố Bình An, bồ đừng tưởng mình không biết bồ và Tất Nhiễm vì sao chia tay ?

Cố Bình An một mực phủ nhận nói:”Mình và anh ta tính cách không hợp nên chia tay.”

“Tính cách không hơp mà có thể ở cùng một chỗ tới ba năm sao?” Quan Tiểu Bao cũng cao giọng nói” Bồ là vì Thẩm An Bình nên mới chia tay với anh ta mình thật không có gì để nói, dây dưa chi bằng dứt khoát mình hiểu, nhưng nếu như bồ vì mình mà chia tay Tất Nhiễm thì thật xin lỗi mình không còn cách nào khác đành phải chạy theo bồ tới đây để hỏi cho ra lẽ.”

Cố Bình An cười khẽ:”Chuyện đã qua lâu như vậy mà bồ còn để ý sao, là có ý tứ gì?”

“Anh ta hôm nay nhậm chức, trước đây đã nghe mọi người nói qua anh ấy vì bạn gái của mình mà đến, mình còn đang suy nghĩ không biết anh ta là người thế nào nhưng khi vừa nhìn thấy mình thật sự muốn hét lên thật to, đem cả hai người đền trước mặt mà đối chứng a .”

“Phốc…..” Cố Bình An bật cười:”Hồng Nương tỷ tỷ, bồ suy nghĩ nhiều quá rồi, mình thật sự không phải là người thật vĩ đại như bồ vừa nói. Bồ thích Tất Nhiễm đó là chuyện của bồ khi còn đi học, mình cũng không yêu bồ đến nỗi đem người mình yêu mà dâng cho bồ nha”

Quan Tiểu Bảo không tin, cố ép hỏi:”Bồ không gạt mình chứ, chẳng phải trước giờ bồ chỉ quen mỗi Tất Nhiễm sao?”

“Không sai”

“Bồ hôm nay không đi làm, có phải là đang trốn tránh không?”

“Không phải”

Quan Tểu Bảo dáng vẻ hiên ngang, tay nắm chặt thành quyền:”Được, mình tin bồ”. Người nóng nảy như Quan Tiểu Bảo vĩnh viễn luôn là người dứt khoát, thẳng thắn tuyệt đối không quanh co lòng vòng nữa, tinh thần liền trở về trạng thái bình thường một lúc sau hỏi:”Cố Bình An, bồ hãy nhớ vĩnh viễn đừng làm bản thân mình ủy khuất bởi vì mình, trước kia có lẽ mình không hiểu chuyện nhưng giờ đây mình đã trưởng thành, đừng có mà làm như bản thân thật rộng rãi, chuyện cảm tình không phải muốn nhường cho ai cũng được đâu.”

Cố Bình An thật sự bị bộ dáng lúc này của cô chọc mà không ngừng cười:”Bây giờ thì bồ làm ra cái bộ dạng này? Lúc trước là ai từng thề son sắt trước mặt mình rằng rất thích bạn trai của mình a?”

Quan Tiểu Bảo khuôn mặt đỏ rần lên:”Bồ cũng biết rồi đó, mình chẳng qua là tự cho bản thân giống như nhân vật chính trong phim Hàn quốc ấy mà”

“Còn nói, dù bồ là nhân vật chính đi nữa chẳng phải cũng là người thường sao”

“Cút, bồ chán sống hả Cố Bình An, lại méo mó ý mình.”

“…….”

Tảng đá nặng trong lòng Quan Tiểu Bảo giờ đã được gở xuống, sau khi dắt Cố Bình An đi ăn no nê một trận liền chạy đến quán nhậu mua một ít rượu. Cố Bình An bất đắt dĩ chỉ biết lắc đầu, cô nàng thế mà lại rất tùy hứng, muốn mua rượu là mua, hỏi đến thì cô vội nói:”Lão nương đang vui”

Kỳ thật đã trải qua nhiều năm như vậy Tiểu Bảo đối với Cố Bình An có chút áy náy, cô từ nhỏ cùng Cố Bình An lớn lên, cô luôn luôn phía sau ủng hộ bạn mình, mặc kệ Cố Bình An có làm gì sai cô chỉ nói vài câu rồi cũng không phản đối, một mực kiên quyết ủng hộ. Chỉ có 1 chuyện duy nhất làm cô hối hận đó là năm đầu khi bọn họ vào đại học, cô rất thích Tất Nhiễm , thích đến nổi cô không hề kiêng kị dõng dạc sảng khoái nói cho Cố Bình An, không ai khác chính là bạn gái của Tất Nhiễm lúc bấy giờ. Kỳ thật cô cũng không biết mình thế nào mà khi đó lại có thể thốt ra những lời ấy, muốn đổ thừa là rượu vào lời ra cũng thật là oan uổng a, bởi nếu như uống say thì sao sáng hôm sau cô lại nhớ rõ mồn một không sót một chút gì chứ.

Lòng cô vẫn không yên, chỉ sợ mình đã tạo ra sai lầm không thể bù đắp được, nhưng không biết cố tình hay vô ý chuyện lại xoay ngược hoàn toàn, không lâu sau Cố Bình An cùng Tất Nhiễm chia tay. Mặc kệ cô có hỏi như thế nào, bên cạnh bọn họ không ngừng ra sức giật dây, cả hai cũng không trở lại với nhau.

Tất Nhiễm lớn hơn các nàng một tuổi, đã tốt nghiệp, phải tranh thủ thực tập, sau hắn cũng bỏ luôn khóa thực tập, chuyển đến thành phố B, từ đó về sau cùng các nàng chặt đứt mọi quan hệ.

Quan Tiểu Bảo vẫn luôn cảm thấy Cố Bình An cố tình làm cho Tất Nhiễm phải chuyển đi xa, càng làm cô cảm thấy mình thật tội lỗi. Tuy rằng cô đôi khi xấu bụng nghĩ muốn họ chia tay, nhưng cũng không muốn thành ra thế này. Chính vì chuyện này mà từ đó về sau những tưởng niệm của cô dành cho Tất Nhiễm cũng hoàn toàn bị chặt đứt.

Cố Bình An đương nhiên hiểu rất rõ trong lòng Quan Tiểu Bảo đang tính toán gì, cô biết nàng ta không phải là người ngốc nghếch lại không có thói quen dấu giếm, nhưng chuyện cô nàng thích Tất Nhiễm thì lại giấu rất lâu điều đó làm cho An Bình một phen hoảng sợ. Thật ra mà nói chuyện bọn họ chia tay ít nhiều cũng liên quan đến Quan Tiểu Bảo, bởi vì so ánh hai người họ với nhau, tình cảm Cố Bình An dành cho Tất Nhiễm thật nhỏ bé, nếu như phải chọn một trong hai cô nhất định không hề do dự mà chọn Quan Tiểu Bảo. Cho nên khi cô đưa ra lời chia tay, cô cũng tự cho mình là đúng, ít ra cô là muốn bảo vệ tình bạn giữa mình với Quan Tiểu Bảo.

Những lúc Cố Bình An thương tổn người khác, cô cơ hồ không nhận thức được bản thân mình mới là thương tổn nhiều nhất. Cô cảm thấy loại người như Tất Nhiễm sẽ không vì người con gái nào mà đau lòng, mà thương tổn cho nên cô đã không hề do dự, kiên quyết cùng hắn nói lời chia tay.

Đêm đó gió lạnh thấu xương, gió thổi mái tóc Cố Bình An thật rối loạn, cũng làm rối loạn tâm sự trong lòng của cô. Cô còn nhớ rất rõ cả đêm Tất Nhiễm luôn luôn trầm mặt. Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó nghe Cố Bình An gằn từng tiếng chia tay với đủ lý do viện cớ. Cuối cùng hắn cũng lạnh lùng nói với cô một câu:”Cố Bình An , đời này hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại”

Sau đó hắn dứt khoát, kiên quyết thực hiện lời nói này, thay đổi mọi liên lạc, không theo lớp thực tập nữa, rời khỏi tập đoàn A, cách xa Cố Bình An.

Đai Khái Cố Bình An hai ba tháng cũng không trở về nhà. Hai ba tháng cứ thế mà trôi qua, sau hai ba tháng đó chính là lúc mà Thẩm An Bình trở về. Hắn thay đổi kiểu tóc, tính tình cũng thay đổi đồng thời cũng thay đổi sự cô đơn trong lòng Cố Bình An.

Cố Bình An từ nhỏ đến lớn đều như vậy chỉ cần là có Thẩm An Bình bên cạnh, cô lại vĩnh viễn vô tâm vô phế cười tươi.

Tối đến, Cố Bình An đuổi Quan Tiểu Bảo giờ đang lâng lâng say rượu trở về nhà. Quan Đai Bảo thật là không có nhân tính, đem Cố Bình An nhìn như nhìn quỷ, giáo huấn một trận trách cô sao thấy Quan Tiểu Bảo uống rượu đến say bép như thế mà không ngăn lại. Cố Bình An tức giận đến trợn cả mắt, hắn sao không nghĩ lại trên thế giới này ai có thể ngăn được Quan Tiểu Bảo cơ chứ. Cô thật không muốn dạy đời ai, con mẹ nó đã lớn như vậy còn lo sợ rụt rè cái gì nữa.

Tự nhiên bị rầy một trận, cô bực mình không trở về nhà mà thẳng đến Thẩm gia. Thẩm gia và Cố gia chỉ là ở đối diện nhau, cho nên nói Cố Bình An đến nhà Thẩm gia so với về nhà mình là không khác lắm.

Thẩm dì cùng Cố mẹ có thể nói là hai cái kim bài miễn tử kiên cố, trước đây lại là bạn học cùng nhau, quan hệ thân thiết không thể tả.Trước kia nhà họ Quan cũng thường hay ghẹo Thẩm dì, nói rằng ánh mắt bà nhìn Cố Bình An chẳng khác gì như chó đói thấy thịt, thèm thuồn chỉ muốn một khắc liền đem cô trở thành con dâu nuôi từ bé về nhà. Chính là nguyên nhân này mà Thẩm Dì đối với Cố Bình An so với Thẩm An Bình là rất tốt. Quan Tiểu Bảo cùng mẹ nàng giống nhau thường hay nói giỡn trêu chọc Cố Bình An, nói nàng gả vào Thẩm gia thật tốt biết mấy, không hề để ý đến tức giận của nàng.

Thẩm dì vẫn xinh đẹp như trước, vừa gặp nàng đã nở nụ cười thân thiện, rướn cổ kêu Thẩm An Bình đang ở trên lầu. Cố Bình An cùng Thẩm dì nói chuyện mấy câu rồi lên lầu tìm Thẩm An Bình.

Thẩm An Bình đang nhàn hạ ngồi trước máy vi tính, hắn mặc một chiếc quần tây thoải mái, bên trên khoát nhẹ chiếc áo sơ mi, nhìn rất đơn giản nhưng lại đẹp mắt. Hắn chỉ mở máy vi tính và một chiếc đèn trên bàn, cả phòng trộn lẫn sáng tối cực kỳ nhu hòa. Hắn quay đầu nhìn lướt qua thấy Cố Bình An, chả thấy có biểu tình gì trên mặt, sau đó tiếp tục cúi xuống máy tính tiếp tục nhập vào số liệu .

Cố Bình An nửa lời cũng không nói, đem cơ thể đang nồng nặc mùi rượu chui vào chiếc giường lớn mềm mại của hắn.

Phòng của Thẩm An Bình chỉ có duy nhất một bức tường còn lại là cửa sổ, thiết kế biến thái này chính là do hắn tự cải biên lại sau khi hắn trưởng thành. Giờ phút này, ngoài cửa sổ hoàng hôn thật thâm trầm, Cố Bình An đặt cằm trên gối xuất thần nhìn mảnh trời màu xanh đen đang bao bọc vầng trăng cô độc.

Tuy chỉ mới là đầu thu nhưng ban đêm lại rất lạnh, Thẩm An Bình nghe được mùi rượu từ người Cố Bình An, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đem tất cả cửa sổ đóng lại ngay cả màn cửa cũng kéo lại luôn. Cảnh sắc trước mắt mà cô muốn thưởng thức đột nhiên bị ngăn lại, không có tức giận chỉ là trầm mặt nhìn lại chỗ Thẩm An Bình đang ngồi.

Trong phòng ánh sáng không đủ, chỉ có chỗ Thẩm An Bình đang ngồi, hắn chăm chú nhìn vào máy tính, đôi mắt thật anh tuấn, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt, một độ cong thật hoàn chỉnh. Cố Bình An nhìn nhìn rồi bắt đầu oán giận tạo hóa thật không công bằng, tốn mất bao công sức đem cái tên hoa hoa công tử như Thẩm An Bình đắp nặn đến hoàn mỹ như thế, thật là tai họa cho nữ nhân mà, đã vậy còn không ngại cấp cho hắn bản tính khủng bố, bá đạo, sao không tạo phúc cho đại chúng đi a.

Cô nghĩ nghĩ, quyết định nói chuyện với Thẩm An Bình, khẩu khí có hơi chút tức giận:”Thẩm công tử, không có người đẹp ôn nhu trong lòng chắc tối nay thật khó ngủ sao?”

Thẩm An Bình liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt chợt sáng lên:”Lại lên cơn gì nữa?” tiếng nói hắn lại có chút khan khàn, trong không gian chật hẹp thế này lại dị thường gợi cảm.

“Bày đặt” Cố Bình An chán nản giơ tay loạng choạng, sau một lúc lâu dường như nhớ ra cái gì, cô si ngốc nở nụ cười trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt:”Thẩm An Bình, anh nói coi anh ở ngoài sống phóng túng không biết kiềm chế nhu thế, có khi nào ở ngoài đã sinh con ra luôn rồi không? Mười mấy năm sau đó, mọi người lại tìm đến để nhận người nhà, biết đâu sẽ có một màn tranh đoạt gia sản thật thú vị không chừng?”

Thẩm An Bình cười lạnh:”Em có phải xem quá nhiều phim truyền hình không?”

“Em nói là thật đó nha, anh không thấy trên tin tức sao? Hiện tại có rất nhiều người không từ bỏ âm mưu thấp kém nào, nói không chừng đã để lại một vài cái tiểu Thẩm An Bình trong bụng bọn họ rồi. Về sau hơp thành một đội bóng cũng không chừng?”

Thẩm An Bình rốt cuộc không nghe lọt tai, nhíu nhíu mày, hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Cố Bình An:”Nhìn em có vẻ như đã tỉnh táo rồi phải không?”

Cố Bình An lập tức ngậm miệng, cô hiện tại người đầy mùi rượu chẳng may nếu bị hắn đuổi về đừng nói là ngủ chỉ sợ hôm nay sẽ không yên với Cố Mẹ, có mà nghe lải nhải đến chết nha.

Cố Bình An mếu môi, có chút rụt rè nói:”Thực nhàm chán, mới đùa một chút đã không chịu nổi rồi.”

Thẩm An Bình không để ý cô nữa, tự mình qua bên tủ quần áo, quăng cho Cố Bình An bộ váy ngủ hello kitty mà trước kia cô để lại khi qua đêm ở đây:”Tắm sạch đi rồi ngủ, sau này không cho phép đi ra ngoài uống rượu cùng Quan Tiểu Bình nữa, con bé đó rất điên cuồng có ngày cũng uống say đến chết cho xem.”

Cố Bình An cầm lấy váy ngủ bất mãn phản bác:” Không cho phép anh trù ẻo người yêu của em” nói xong lập tức chạy vào phòng tắm của Thẩm An Bình. Nhưng sau đó lại dựa vào cửa phòng tắm, đáng thương nói:”An Bình, hôm nay cho em ôm anh ngủ nha.”

Thẩm An Bình nhìn cô liếc mắt một cái, cự tuyệt trả lời:”Không thể!”

“Vì sao?”

“Không có vì sao hết”

Cố Bình An đột nhiên hai mắt sáng lên:”Thẩm An Bình, nói thật đi không phải anh có cảm giác với em đó chứ?”. Cô cảm thấy rất phấn chấn nha:”Có phải không?Phải không? Thẩm An Bình đây là thật phải không? Trời ơi, không ngờ em trong mắt anh cũng là một người con gái sao? Tin tức này so với anh nói với em một trăm câu rằng em xinh đẹp còn làm em sung sướng hơn á”

“Em điên rồi” nói xong hắn không thèm để ý đến cô, tầm mắt dời về phía máy tính.

Cố Bình An cảm thấy thật chán nản, bĩu môi, lấy lui làm tiến nói:”Được rồi, cứ mặc cho em ôm đầu gối mà ngủ đi”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv