*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn cúi đầu nhìn Phương Chu vẫn im lặng, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng nuốt trở vào, đỡ lấy cánh tay để cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, xoay người bước ra cửa.
Phương Chu nhìn bóng lưng của anh, nước mắt lập tức lăn dài, cậu vội vàng đưa tay lau đi, trước mặt mẹ, cậu chưa từng rơi lệ.
Đợi khoảng ba phút, Cảnh Trăn lại bước trở vào, trong tay cầm miếng dán nóng, liếc liếc một cái vẻ mặt hoảng sợ của Phương Chu, ngồi xổm bên cạnh cậu, gần như thô bạo cuốn ống quần ở nhà của cậu lên, nhưng lại thật cẩn thận mà đem miếng dán nóng nhẹ dán vào hai đầu gối đỏ ửng của cậu.
Qua một hồi, Phương Chu cảm thấy chổ máu bầm ở đầu gối tan ra, đau nhức ở hai chân cũng dần dần biến mất khi mùi thuốc bắc truyền vào khoang mũi.
Phương Chu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt đen sì của anh đang đứng cạnh bên, cậu rất sợ hãi.
Cũng phải rất lâu sau, khi Phương Chu quá quen tính cách trở mặt như lật sách của anh, cậu mới hiểu được đạo lý quan tâm tất loạn.
Người phục vụ không cẩn thận làm canh đổ vào người anh, Cảnh Trăn sẽ không lo lắng người phục vụ kia có phải vì vậy mà bị mất việc.
Có người chen ngang ở trước mặt anh, anh luôn ngấm ngầm quan niệm thua cuộc luôn là điều mai mắn, và anh cảm thấy hối tiếc cho phẩm chất của người kia.
Thư ký thất trách, bất quá ấn điều lệ chế độ xử phạt, hội nghị lùi lại, cũng nhiều nhất tổn thất vài con số.
Duy nhất chỉ đối với Phương Chu, anh là một anh trai, anh không thể nào khách quan như vậy được.
Mỗi cử chỉ hành động của Phương Chu đều có quan hệ mật thiết với anh, thậm chí anh đã từng bị phạt quỳ trên đá cuội cho đến khi viêm bao hoạt dịch, khớp gối sưng lớn như trái bưởi anh cũng không coi là quan trọng lắm, thế nhưng Phương Chu quỳ gối trên sàn nhà được sưởi ấm mới nửa giờ đã chịu không nổi.
Đó là máu mủ tình thâm ràng buộc, thâm nhập cốt tủy khó lòng giải thích được.
"Phương Chu, em có phải hay không cảm thấy, anh mỗi lần phạt em đều muốn phế đi em?"
Phương Chu không nói lời nào, cậu hình như đã quen với anh châm chọc đến chỗ đau, cũng may Cảnh Trăn không muốn cậu trả lời, tiếp tục nói.
"Đánh em, phạt đứng, phạt quỳ, đều là một loại hình thức mà thôi, mục đích đều giống nhau, hy vọng em hoàn thiện chính mình, chứ không phải muốn làm cho em tàn phế."
Càng nói ngữ khí càng nghiêm khắc. Cảnh Trăn cúi xuống nhìn cậu, rất hiếm khi Phương Chu ngồi còn anh đứng mà nói chuyện với nhau, trong lòng sưng húp thở dài một hơi, một cái tát đánh vào cái ót của cậu, Phương Chu theo thói quen ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của anh, một luồng điện ấp áp ập đến như bị điện giật.
"Đừng tự mình tìm khổ nửa, dì Phương sẻ đau lòng, anh cũng vậy."
Thật giống như đã bị đày vào lãnh cung, ngay sau đó lại truyền mang đến bếp lò, nếu là người thường có thể sẽ ăn vạ bếp lò không hao tổn thêm năng lượng của cơ thể, nhưng mà Phương Chu không để mình bị quay vòng vòng.
Không màng đầu gối đau đớn, hai chân không sức lực, từ trên ghế đứng lên nhìn thẳng Cảnh Trăn.
"Đây coi là cái gì? Mỗi lần sau khi phạt qua đều làm bộ đau lòng? Bao nhiêu roi, nói đi."
Cảnh Trăn thật không biết câu nào của mình đã chọc đến dây thần kinh của vị tiểu thiếu gia này, nhìn cậu đang hùng hổ, ngọn lửa nhỏ trong lòng lại cháy phừng phừng lên lại.
"Nhìn xem em đang ở đâu, tốt nhất em nên sửa lại thái độ của mình."
Phương Chu cười cười khiêu khích.
"Cần phải có thái độ thế nào. Chỉ cần nói con số, tôi nhận phạt là được."
"Em đây là tư thái nhận phạt sao?"
Cảnh Trăn tận lực đè nén thanh âm. Anh cảm thấy tính tình mình đã tốt đến anh cũng không ngờ.
"Còn muốn tôi có tư thái thế nào? Anh phạt tôi quỳ, tôi quỳ anh lại không hài lòng?"
Cảnh Trăn chỉ vào tấm lót quỳ trong góc.
"Mấy tấm kia để trang trí sao? Em có hay không đúng mực, nay thời tiết gì, em quỳ gối trên nền xi măng ?"
"Như thế nào mới đúng mực ?"
Phương Chu không có thói quen nhẫn nhịn, giọng nói càng lớn hơn.
"Bắt tôi quỳ tôi biết phải quỳ nơi nào, biểu tôi tỉnh lại tôi không biết bị đánh bao nhiêu roi ? Anh... anh rốt cuộc có biết hay không em đến từ một gia đình bình thường đến cở nào, nào là tiếp thu quỳ xuống, nào là tiếp thu gia pháp cũng đã đủ làm thể xác lẫn tinh thần em mệt mỏi lắm rồi, còn phải muốn tận tâm tư tới nghiền ngẫm tâm tư của anh, anh không cảm thấy anh bới lông tìm vết sao ?"
Cảnh Trăn cảm thấy Phương Chu mới là người cầm roi tra tấn trong tay, thật mạnh đánh vào trái tim nhỏ của anh, anh cho rằng giờ mà mở miệng liền ngập tràn mùi máu tươi, nhưng không thể không mở miệng.
"Không phải anh giả tạo, anh thật sự rất đau lòng."
Anh nắm lấy cánh tay đã cứng đờ của Phương Chu ấn ấn, đở cậu ngồi lại chỗ cũ, mới nói.
"Em nói đúng, là anh không tốt. Anh không có trách em, là anh giận mình, vừa rồi hẳn là nói nhiều một câu."
Môn học tâm lý chỉ là môn học phụ, Cảnh Trăn dẫu có là một nhà tâm lý giỏi thông thường cũng chỉ duy độc không thể mọi lúc đều hiểu biết trong lòng của mình. Đó là lúc không muốn cậu đang phạm sai lầm lại cảm thấy mình quá được thương yêu nuông chiều. Vừa rồi lúc phạt Phương Chu là nghiêm túc, tức nhiên sẽ không nói thêm câu 'Nhớ rỏ quỳ trên tấm lót' tràn ngập yêu thương như vậy. Nhưng đến khi nhìn thấy cậu thật là quỳ trên sàn nhà, trong lòng như bị chọt một cái lỗ.
Phương Chu kỳ thật đang bị nghẹn một cục tức lớn ở họng, thấy Cảnh Trăn mềm mại nhận sai lầm của mình, cậu rất ngượng ngùng. Ngậm môi dưới, hồi lâu mới nghẹn ra ba chữ.
"Em biết rỏ."
Ngẩng đầu nhìn dấu chấm hỏi trong mắt Cảnh Trăn, nói thêm.
"Em biết anh thương em "
Nói xong mặt thoáng đỏ lên một chút.
"Nhưng...."
Ánh mắt Phương Chu lại nhìn xuống nền đất.
"Em thật sự cảm thấy chính mình làm sai. Em cũng muốn cho mẹ biết, em là cam tâm tình nguyện chịu phạt."
Cảnh Trăn hơi hơi mím môi, ánh mắt sắc bén vừa rồi lập tức bị tiêu diệt, cố gắng che dấu ánh mắt tán thưởng đang ẩn hiện trong mắt anh, dạo bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh, liếc nhìn cậu một cái.
Hiện giờ hai người tuy rằng cùng ngồi, nhưng Cảnh Trăn hơi nghiêng người ra phía sau, Phương Chu ngồi không đến nửa cái ghế đang cúi phục về phía trước, khí thế hoàn toàn khác nhau.
Cảnh Trăn dùng ngón trỏ gõ gõ tay vịn.
"Vậy nói một chút đi. Là em cảm thấy mình thật sự làm sai như thế nào ?"
Phương Chu hít vào một hơi thật sâu, biết rỏ việc gì tới sẽ tới, cảm giác được hơi thở nghiêm túc của anh, sửa lại dáng ngồi một chút, há miệng bắt đầu nói những lời đã chuẩn bị từ lâu.
"Em thừa nhận, đối với ba em có rất nhiều bất mãn. Em không hiểu, vì sao ba nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con em, mẹ lúc đương xuân, một mình nhận lấy áp lực. Em thật không nghĩ ra, suốt mười lăm năm qua tại sao ba không hề xuất hiện một lần, bây giờ lại muốn biến em thành người nhà họ Cảnh. Nhưng.... Mẹ đã từng luôn nói với em, hy vọng em đừng oán trách ba, cho nên nửa năm qua này, cho dù sống cùng dưới mái hiên, em vẫn luôn chịu đựng.... Thật rất áp lực."
Từ sau khi chuyện xảy ra, Phương Chu cho rằng khi ở trước mặt Cảnh Trăn mình không thể thản nhiên được như trước, cậu cũng biết được ranh giới của anh ở đâu. Nhưng mà hôm nay, cậu thật giật mình, những lời nói này cậu luôn cho rằng nó sẽ mãi được chôn kín trong lòng cho đến mốc meo cũng sẽ không mở miệng nói đến. Nhưng cậu lại không ngờ, cậu đang rất tự nhiên, không hoa mỹ nói ra với anh như vậy.
Mình đúng là không mạnh mẽ như mình nghĩ.
"Ngày đó, ba đột nhiên nói muốn đem bài vị của mẹ vào từ đường, em kinh ngạc cùng nghi hoặc nhiều hơn vui vẻ, mặt khác em biết rỏ mẹ không phải là người để ý đến danh phận."
Phương Chu nhìn mặt vững như thái sơn, phẳng lặng như nước của anh, nuốt một ngụm nước miếng.
"Thái độ em sẽ không bởi vậy mà thay đổi, em đây vốn là con trai đã mười sáu năm của Phương Ngạn Nhi."
Cho dù đoán rằng Cảnh Trăn sẽ không vui, những lời của Phương Chu vẫn rất có tự tin, chỉ là nói xong cũng không dám nói tiếp nửa, yên lặng mân mê ngón tay.
Cảnh Trăn kỳ thật không có lòng dạ hẹp hòi của trẻ con, nếu như điểm bao dung này cũng không có thì anh làm sao có thể làm tốt vai trò bên trên đòn bẩy lúng túng, vụng về này chứ. Vì thế anh chỉ nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng coi như cổ vũ cậu nói tiếp.
"Ngay liền sau đó, ba nhắc tới muốn em không đi can thiệp sản nghiệp của Cảnh gia, em khó tránh khỏi đem hai việc này cho rằng có quan hệ với nhau, em cho rằng ba lấy bài vị của mẹ làm trao đổi."
Phương Chu nói tới đây, không khỏi hối tiếc tự ai.
"Thật ra em chưa bao giờ nghĩ tới việc tranh giành với anh và anh hai, và cũng biết mình không có tư cách đó, nhưng mà bị ba uy hiếp như vậy lại là một loại cảm giác khác."
"Năm roi."
Cảnh Trăn đột ngột ngắt lời, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm nghị.
Anh không cho cậu nói thêm lời nào, tự mình nói tiếp.
"Phương Chu, bất luận em nói cái gì, dù quan điểm, suy nghĩ của em và anh không giống nhau, anh có thể làm ngơ trước thái độ của em, nhưng mà chuyện này cần thiết nói rõ ràng với em. Em, anh cùng anh hai đều là con cháu Cảnh gia, chúng ta cùng nhau có được sản nghiệp Cảnh gia. Đây không phải là chuyện em có nguyện ý tranh giành hay không mà đây là trách nhiệm của em. Em không thể trốn tránh và cũng không thể thoát khỏi gánh nặng này. Bây giờ em có lẻ có nhiều yếu tố không thích hợp can thiệp vào công việc của công ty. Nhưng em nhớ kỹ phần em nên chia sẽ cuối cùng sẽ rơi xuống vai của em. Ngay từ bây giờ, em nên có giác ngộ này."
Phương Chu há hốc miệng nhìn Cảnh Trăn, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới sản nghiệp Cảnh gia với cậu một cách thẳng thắng như vậy mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Cậu luôn cho rằng mình chỉ cần cố gắng học tập, về sau chọn cái chuyên ngành mình thích tìm một công việc thích hợp, và đây cũng là kế hoạch của cuộc đời cậu. Thế nhưng bây giờ người anh luôn ủng hộ, thương yêu mình đối với mình đưa ra yêu cầu mà mình không thể tưởng tượng được.
"Đừng có kinh ngạc, em phải học cách chấp nhận. Anh đây không phải đang cùng em thương lượng."
Phương Chu buộc mình phải cuốn quần mình lên, đưa tay xoa xoa đầu gối, châm chước một chút vẫn cảm thấy mình không thể đứng vững, đành ngồi xuống nói.
"Mặc kệ thế nào cũng không nên bất kính với ba, huống chi còn tạo thành hậu quả."
"Uh! Này, xem như giáo huấn em rồi. Bạt tay ngày đó, anh lúc nổi nóng, chắc hẳn em cũng đã nhớ kỹ."
Cảnh Trăn nhìn chằm chằm hai mắt Phương Chu.
"Không có ?"
Phương Chu khóe miệng căng cứng lên một chút, nhớ đến buổi tối hôm đó lòng vẫn còn sợ hãi, nói không uất ức là không thể nào. Lúc ấy bất chấp tất cả, Cảnh Trăn xông lên chính là một cái tát, Phương Chu hôn mê đến mấy ngày. Bây giờ nghe trong giọng nói anh ẩn chứa vài phần áy náy, cậu rộng lượng tự an ủi mình và tha thứ cho anh.
Không nghe thấy cậu trả lời, Cảnh Trăn nhíu mày.
"Hửm?"
"Á." Phương Chu có chút xấu hổ.
"Anh nói đi."
Ánh mắt Cảnh Trăn bám chặt mặt đất.
"Vấn đề vừa mới hỏi em, suy xét như thế nào?"
Chuyện về mẹ luôn là một uy hiếp của cậu.
Tim Phương Chu bay lên không trung lắc lư, cắn môi thật mạnh, không còn thong dong như vừa rồi.
"Mẹ... hẳn là.... không thích em như bây giờ."
Cảnh Trăn một hai đem khí thế bức Phương Chu đến góc tường.