*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Triều vốn định trước tiên phải lau dọn sạch phòng tắm, sau đó mới lo đến bản thân mình, tránh cho vất vả gắng gượng đi đến bên bồn rửa mặt sạch sẽ lại bị té dài trong phòng tắm làm dơ lại. Dù cậu nhóc rất muốn nhưng phía sau mang theo mấy chục roi mây, thật gian nan khom lưng xuống lau sàn phòng tắm. Cuối cùng khi nhóc con bị té mạnh xuống đất lần thứ năm, cánh cửa mở ra.
-- Người bước vào là Phương Chu.
Cảnh Triều nhớ đến thân dưới trần trụi, cái mông lốm đốm ngang dọc lằn roi, cả người chật vật quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hồng hồng, vừa định chống đứng lên lại bị Phương Chu lớn tiếng la mắng:
"Đừng nhúc nhích!"
Để tránh vết nước, Phương Chu đi trên mặt sàn rất là lộn xộn, khi đến trước mặt Cảnh Triều càng không cần phải nói đưa hai tay ra ôm lấy nhóc con vào trong ngực. Lông mày Phương Chu nhíu chặt, không biết vì đau hay là sợ hãi Cảnh Triều đang run lên.
Tiểu Triều như có chỗ dựa vào, càng mạnh dụi người vào trong ngực Phương Chu, nhẹ nhàng kéo cổ áo anh, ánh mắt tha thiết tìm kiếm nhìn về phía trước:
"Chú ơi, con vẫn chưa dọn dẹp -"
Lời nói còn trong miệng đã bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Phương Chu cắt đứt:
"Câm miệng!"
Phương Chu thật vất vả ôm được Cảnh Triều an ổn ra khỏi phòng tắm. Một cái xoay người, đứa bé trong tay anh run lên dữ dội, suýt chút nữa rơi khỏi tay anh.
"Còn lộn xộn!"
Cảnh Triều vốn nghĩ rằng chú mình đã vào, chắc ba đã đi rồi, không ngờ ngay khi bước vào phòng đã thấy Cảnh Chí ngồi trên ghế sô pha cạnh mép giường, cậu nhóc sợ đến mức tức khắc buông ra tay đang nắm cổ tay áo Phương Chu.
Phương Chu để Cảnh Triều lên giường, nghĩ nghĩ vẫn nên để nhóc con nằm nghiêng quay lưng về phía Cảnh Chí a.
Kỳ thật khi chuyện này vừa lộ ra, Phương Chu rất tức giận, anh nghĩ tới Cảnh Triều dám tới trộm túi kim chỉ may trong hòm thuốc của anh, hơn nữa nhóc con này cũng không muốn nói ra mà còn lặng lẽ giúp Cảnh Tịch che giấu. Anh cảm thấy rằng hai đứa nhóc lần này đã làm quá phận. Vì thế anh ép mình phải kìm lại ý niệm xin tha cho hai đứa mà ở trong phòng xem giàn bài luận văn của các nghiên cứu sinh nộp trong mail anh. Nhưng sau khi đọc nó đã nữa giờ vẫn chưa viết ra được một lời phê bình, đánh giá nào, lại cảm thấy ít nhất thì mình cũng nên tôn trọng thành quả làm việc của người khác nên đã khép lại máy tính, một tay chống đầu thẳng lăng lăng nhìn điện thoại trên bàn. Anh không hề cảm thấy thời gian trôi qua chậm một chút nào, một lát sau Cảnh Chí liền điện tới.
"Anh đánh xong? Em tới thoa thuốc."
Phương Chu đã sớm chuẩn bị tốt hòm thuốc, đưa tay xách bước ra cửa.
Giọng Cảnh Chí rất trầm:
"Còn chưa đánh xong. Em trước lại đây một chút."
Phương Chu cảm thấy trong lòng không ổn, đúng như dự đoán, Cảnh Triều cắn trong miệng bị rách vài chỗ không cầm máu được, ngay khi Phương Chu muốn chất vấn thì anh nghe được một tiếng động buồn tẻ phát ra từ phòng tắm, anh thậm chí không thèm để ý đến sắc mặt của Cảnh Chí lập tức xoay người mở cửa vọt thẳng vào nhà tắm, đập vào mắt anh là bóng dáng chật vật mang một mảnh mông xanh tím cúi lụm giẻ lau đang lau sàn, đau lòng đang bị đè nén đột nhiên như hồng thuỷ, mãnh thú tràn lang dâng tràn lên.
Phương Chu kéo tấm mền mỏng nhẹ đắp lên người Cảnh Triều. Dù chỉ một ma sát nhỏ cũng làm nhóc con đau đến run lên.
"Há miệng, chú nhìn một chút."
Giọng điệu của Phương Chu không phải là giọng điệu dỗ dành, anh cầm lấy đèn pin trong hộp thuốc.
Cảnh Triều khẽ nhẹ hé môi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú út áy náy liền dâng lên.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, sắc mặt Phương Chu chợt trầm xuống, anh nhìn Cảnh Chí đang thản nhiên ngồi bên cạnh mình mở miệng quở trách tới Cảnh Triều:
"Sao lại biến thành như vậy?"
Trong lòng Cảnh Triều vẫn còn kinh hãi, đặc biệt là về đường may, không biết có phải mình đang bán đứng chú mình hay không. Trước giờ, ba vẫn luôn tỏ vẻ không đồng ý việc mình muốn học y. Huống hồ hôm nay ở trường học, chú út rõ ràng rất tức giận. Bây giờ nhìn đôi mày cau có của Phương Chu, Cảnh Triều không nói ra được một lời nào.
"Sau này dù có đau đến đâu, con cũng không được cắn. Vết thương trong miệng rất khó dưỡng và rất dễ bị nhiễm trùng."
Giọng nói của Phương Chu không quá ôn nhu.
Cảnh Triều gật đầu "Dạ!"
Không biết là giọng nói Cảnh Triều quá nhỏ Cảnh Chí không nghe thấy hay là anh không hài lòng với cách trả lời:
"Chú út đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?"
Cảnh Triều sợ tới mức chống đỡ thân mình, gật đầu với Phương Chu, giọng điệu không được sắc bén lắm.
"Thực xin lỗi, Tiểu Triều biết sai rồi, Tiểu Triều nhớ kỹ lời chú út nói."
Phương Chu không muốn bày ra dáng vẻ chú út một chút nào. Nếu không phải lăn lộn với hai anh nhiều năm như vậy, anh cũng biết hai anh của mình lúc dạy dỗ con nhỏ cấm kỵ nhất là ôm vào lòng dỗ dành cho nên có bao nhiêu đau lòng cũng cố nuốt xuống.
"Nằm lại và bớt nói chuyện."
Phương Chu đưa tay chỉ gối đầu, đối với Cảnh Triều nói lại là nói cho Cảnh Chí nghe.
Phương Chu sau khi sát trùng và rửa sạch miệng, rắc một ít bột trắng lên đó, và anh không ngờ rằng dưới lưỡi cũng có vài vết cắn, lúc bôi thuốc giữa hai lông mày hầu như không còn khoảng cách. Liên tưởng đến mảnh mông đầy rẫy vết thương của Cảnh Triều làm anh thật hối hận mình không có một lời cầu tình.
Mấy vết thương trong miệng đã ngừng ra máu, Phương Chu liền lấy lên một hộp thuốc mở khác. Cảnh Chí liếc mắt một cái liền biết động cơ của Phương Chu, một tiếng cắt ngang:
"Em đang làm gì vậy?"
Rõ ràng là vừa rồi anh đã nói qua điện thoại còn chưa đánh xong.
Phương Chu ngước mắt khỏi khu vực vô trùng của mình, bình tĩnh nhìn Cảnh Chí đang bắn dao vào mắt mình.
"Bôi thuốc a."
Cảnh Chí thật sâu nhìn đôi mắt bướng bỉnh của Phương Chu giống như mười năm trước, hồi lâu.
"Em đi ra đây."
Hai người cố tình đi đến góc cầu thang, lại là Phương Chu đánh đòn phủ đầu.
"Không thể đánh tiếp!"
Vẻ mặt Phương Chu nghiêm túc đến mức khiến người ta nghĩ rằng anh đang thông báo quyết định trên bàn mổ, hoàn toàn khác với lúc dưới lầu da mặt dày dán vào người Cảnh Chí ân cần rót trà bưng nước. Tuy nhiên, dù có chính nghĩa đến đâu, trong mắt Cảnh Chí anh vẫn là một thiếu niên hoả pháo của tuổi mười sáu.
"Em cho rằng em đang nói chuyện với ai?"
Giọng điệu của Cảnh Chí nhàn nhạt đến làm người rùng mình.
Phương Chu cũng không lùi bước:
"Anh hai! Phương Chu mạo phạm đến anh, anh tự nhiên có thể phạt em. Cho dù là đối với việc em dạy Tiểu Triều may vết thương làm cho anh không vui nhưng anh đừng có xì hơi lên đầu con nhỏ."
Cảnh Chí cười nhẹ, cúi đầu thoáng nhìn dép lê của mình, dựa lưng vào tay vịn cầu thang, tư thế tuỳ ý như vậy cũng toát ra khí thế doạ người.
"Em lập lại lần nữa?"
Phương Chu thiếu chút nữa sợ tới mứt lùi lại nhưng cố ngạnh chống đem trọng tâm xoay trở về mới đứng vững lại, liếm môi một cái:
"Phương Chu mạo phạm anh, nguyện ý bị phạt."
Cảnh Chí không hài lòng:
"Không phải câu này."
Phương Chu cúi đầu:
"Em tự tiện dạy Cảnh Triều khâu may, anh cứ phạt em."
Cảnh Chí thản nhiên đổi vị trí khoanh chân, vòng tay ôm ngực, mang vài phần tính trẻ con lắc lắc đầu. Phương Chu sau đó có chút hoảng hốt nhìn đi chỗ khác mới nói:
"Em nói, anh xì hơi lên đầu con trẻ."
Bị xuyên thủng Phương Chu hơi hơi xấu hổ, anh nhẹ quay đầu lại, nhưng giọng nói của anh đã không còn khí thế.
"Chẳng lẽ không phải sao --"
Vừa dứt lời, Cảnh Chí đưa tay kéo tai Phương Chu sau đó xoay ra phía sau nữa vòng. Phương Chu cảm thấy như cả người đều bị nhấc bổng lên chỉ có thể chấm mũi chân nương theo lực đạo của anh mình.
"Aaa! Anh! Anh hai! Em sai rồi, đừng nhéo! Em sai rồi, đau đau quá! Anh hai!- "
Với sức mạnh tay Cảnh Chí không hề suy giảm, một tay khác tát 'bốp!' vào mông Phương Chu một cái, không phải rất đau những đã làm Phương Chu hiện giời đã có sự nghiệp riêng trong tay của mình lập tức ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng lên như bị lửa cháy xém qua.
"Em cứ việc kêu la, Cảnh Triều lập tức ra nhìn."
Cảnh Chí liếc nhìn trưởng khoa chấn thương đẹp trai nhất lịch sử đang ra sức cuộn mình lại như con tôm, anh nhấc chân đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Cảnh Trăn.
Ngồi sau bàn làm việc, Cảnh Trăn ngẩng đầu lên khỏi máy tính và sắp tài liệu, sau ba giây, anh đột nhiên cười, đặt tài liệu xuống đón anh.
Khi Cảnh Trăn đứng trước mặt hai người họ, Cảnh Chí thuận tay đẩy Phương Chu vào vòng lồng ngực của anh:
"Dạy dỗ, trông coi lại em trai của em."
Một bên tai Phương Chu đỏ bừng bừng giống như sắp đứt rớt xuống lại không dám đưa tay lên xoa, rũ mắt đứng sau Cảnh Trăn trông rất là ngoan ngoãn.
Cảnh Trăn khẽ cười một cái, quay đầu nhìn Cảnh Chí nụ cười tươi pha lẫn nhiều bắt đắc dĩ.
"Cũng là em trai của anh!"
Cảnh Chí bắn cho hai người một ánh mắt hình viên đạn, giọng nói phàn nàn, cáo trạng:
"Nó nói anh xì hơi lên đầu con nhỏ."
Phương Chu lui thêm nữa bước về phía sau Cảnh Trăn, nhìn thế nào cũng là dáng vẽ cẩn thận nhưng giọng nói lại là tiêu chuẩn Phương chu đáng yêu, dễ thương:
"Anh hai! Em nhất thời nóng nảy nói năng không lựa lời, bao nhiêu năm qua anh cũng chưa từng so đo, bắt bẻ Tiểu Chu."
Cảnh Chí không giận mà cười:
"Hôm nay anh muốn so đo với em ngược lại là lỗi của anh?"
"Cũng không - xem như thế đi."
Phương Chu cúi đầu, nhưng lại đảo mắt lên nhìn Cảnh Chí.
Cảnh Chí chỉ vào Phương Chu nhìn thẳng Cảnh Trăn, đầy tức giận:
"Tranh luận cùng với anh như vậy, em còn đứng đó coi kịch vui? Trước đây nên để anh tự tay dạy dỗ đứa em trai này."
Đương nhiên Cảnh Trăn biết Cảnh Chí không thực sự tức giận, nhưng lại có chút bất lực. Dù cho ở bệnh viện hay ở công ty, Phương Chu đều rất được già trẻ yêu thích vậy mà chỉ một câu cầu tình với anh hai lại kéo luôn cả mình vào.
Cảnh Trăn cười quay đầu trừng mắt nhìn Phương Chu:
"Nói đàng hoàng!"
Phương Chu lè lưỡi:
"Anh hai! Em xin lỗi! Em nói sai rồi."
Cảnh Chí lại trừng mắt nhìn Phương Chu.
"Em ở lại đây cho anh, một lát nữa còn cần em bôi thuốc."
"Ồ!"
Phương Chu khẽ rũ lông mi xuống, bộ dáng thật làm người đau, ngoài miệng đáp ứng rồi nhưng tay đồng thời đưa ra kéo kéo áo sau lưng Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn thật ra từ lúc hai người vào cửa đã biết Cảnh Triều hôm nay nhất định bị đánh đến không nhẹ. Phương Chu vốn là một người chú biết phân biệt phải trái, sai lầm không dung bao che này sẽ tuyệt không giúp Cảnh Triều, Cảnh Tịch trốn tránh trách phạt. Giống như hôm nay cầu tình đến đụng chạm Cảnh Chí hẳn là phạt đến tàn nhẫn.
Cảnh Trăn giơ tay nhìn đồng hồ vốn đang muốn đi tìm Phương Chu thay thuốc cho Tiểu Tịch.
"Anh có muốn đi xem thương ở chân của Tiểu Tịch không?"
Cảnh Tịch thấy cả ba người cùng bước vào thay thuốc cho mình, nhóc con sợ tới mức muốn đứng dậy khỏi giường nhưng sau lưng đau đến mức làm nhóc sắp rớt xuống giường, may mắn Phương Chu phản ứng mau đưa tay ôm lại được nhóc con thả lại trên giường.
"Không cần dậy, bác hai chỉ coi vết thương của con rồi đi."
Cảnh Chí nhìn theo hơi thở của Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch không có sợ Cảnh Chí đến vậy, lý do rất đơn giản là Cảnh Chí chưa từng đánh nhóc con. Nhưng nhóc con đã nhìn thấy vết thương của Cảnh Triều bị Cảnh Chí đánh không khỏi cảm thấy hơi sợ người bác này.
Cảnh Tịch thoáng nhìn qua Cảnh Trăn thấy ba nhẹ gật đầu liền tự giác nằm xuống lại.
Phương Chu nhẹ nhàng mở miếng băng ra. Miệng vết thương vẫn còn hồng nhưng đã khép lại hoàn toàn. Băng bó không có mủ ngoại trừ những chấm máu nhỏ. Phương Chu không khỏi nhếch khóe miệng:
"Đã lành, anh yên tâm. "
Cảnh Chí cúi người lại gần.
"Đã may bao nhiêu mũi?"
"Năm mũi."
"Năm mũi."
Phương Chu và Cảnh Tịch đồng thời cùng buộc miệng thốt ra, hai người ngượng ngùng một lúc. Cảnh Trăn đưa tay không nhẹ không nặng đánh nhẹ vào cái mông chồng chất lằn roi của Cảnh Tịch:
"Lắm chuyện."
Cảnh Chí đặc biệt ôn hòa cười.
"Là bởi anh của con không biết nặng nhẹ, một hồi sẽ bảo Cảnh Triều đến xin lỗi con."
Cảnh Trăn lại tát, nhưng lần này anh không có thu lực.
"Còn ai chưa đủ sao?"
Cả người Cảnh Tịch đau đến run lên, cánh tay vẫn gắt gao chống, ánh mắt không dời.
"Bác hai! Tiểu Tịch không có lễ phép, xin bác tha thứ. Nhưng mà Tiểu Tịch tin tưởng vào anh nên mới cầu xin anh. Anh là người anh tốt nhất trên thế gian này, anh không làm gì sai cả. "
Cảnh Chí dời tầm mắt ra khỏi vết thương trên chân, đối diện với đôi mắt quá mức trong suốt của Cảnh Tịch.
"Nó đã làm con trở thành như vậy mà không có làm sai sao?"