*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn ghét cay ghét đắng bị phạt quỳ. Bởi cậu không phải loại trẻ con vô tâm vô phổi quỳ gối vẫn có thể ngủ gục được, đối với cậu, mỗi phút mỗi giây quỳ gối đều phải chịu đựng dày vò, cơn đau râm ran từ đầu gối không ngừng tăng lên, phảng phất đau như không có hồi kết. Mỗi lần cá cược, cậu đều cảm thấy Cảnh Chí sẽ đau lòng mình một chút và bước vào khi cậu đã kiệt sức. Trong trí nhớ, vận may cờ bạc của cậu không tốt lắm.
Bầu trời lộ ra một chút trắng xám, sườn núi sáng sớm được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng. Này một quỳ chính là sự biến đổi giữa mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Thân thể Cảnh Trăn không khỏi rung lên, cậu nghe tiếng bước chân từ từ tiến đến cửa, nhưng rỏ ràng không phải của Cảnh Chí, cậu tập trung xác định cẩn thận, da đầu tê dại.
"Trăn nhi!"
Giọng nói dịu dàng và cẩn thận của Dịch An An vang lên kèm theo tiếng gỏ cửa.
“Con dậy chưa?
Đầu óc Cảnh Trăn vừa rồi còn đang hôn hôn trầm trầm như bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh lại, sau đó vặn vẹo cái cổ cứng ngắc nhìn đồng hồ treo trên tường. 6:20, giờ này đã tập thể dục buổi sáng xong, tắm rửa xuống nhà ăn sáng.
Đầu óc tê dại và kiệt sức cả đêm, đột nhiên không thể xoay chuyển được nữa, cổ họng Cảnh Trăn như tắc nghẽn, thậm chí không thể nghĩ ra một lời nói dối hợp lý nào.
Dịch An An không nghe trả lời, không khỏi thắc mắc, nghe dì Vân nói tối hôm qua Nhị thiếu gia sau khi vào phòng đã không thấy bước ra. Này nếu để Cảnh Chí biết được thì chuyện nhỏ cũng thành lớn.
“Trăn Nhi ! Mẹ vào đó ?”
Dịch An An vừa đẩy cửa vừa dò hỏi.
Cảnh Trăn hoảng sợ, cuối cùng khi cậu cử động bờ vai đau cứng của mình nhìn lại, Dịch An An đã đứng ở cửa với vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc.
Cảnh Trăn mười sáu tuổi, vừa mới lớn lên một chút, thân thể còn hơi gầy, quỳ một hồi lâu sẽ càng thêm run rẩy.
“Mẹ !”
Miệng Cảnh Trăn nở ra một nụ cười nhẹ, nhưng giọng nói trong cổ họng đã cạn kiệt và khô khốc, giống như một linh hồn bị rút cạn.
Dịch An An sững sốt mấy giây, sau đó lập tức chạy tới trước mặt Cảnh Trăn, cúi xuống nhìn cậu chằm chằm.
"Con quỳ bao lâu?"
Cảnh Trăn rũ mi xuống, không muốn mẹ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.
"Không lâu lắm. Mẹ ăn sáng chưa?"
"Anh con trừng phạt con sao? Con mau đứng lên đi."
Dịch An An vươn tay nắm lấy cánh tay của Cảnh Trăn.
"Này một quỳ liền quỳ một đêm, thật không biết nặng nhẹ mà."
Ở Cảnh gia, anh trai quản giáo em trai là chuyện đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa sự tình. Cảnh Thăng Hồng gần như không can thiệp gì cả, nhưng là người mẹ thì vẫn luôn khác. Trái tim người mẹ gần như đặt hết lên người mấy đứa con, thậm chí còn hơn thế nữa. Tuy nhiên, bản thân bà biết rất rỏ, Cảnh Chí phạt, Cảnh Trăn nhất định phải chịu phạt, trong cái nhà này, ngoại trừ Cảnh Chí không có ai có quyền uy trong chuyện này.
Cảnh Trăn cau mày, cậu nhất không muốn mẹ nhìn thấy cậu bị phạt, lúc này cậu cùng Cảnh Chí đều có chung ý tưởng 'Làm sai còn không biết xấu hổ còn muốn người đau lòng, lo lắng cho mình.'
"Mẹ hãy ăn sáng trước đi, Trăn nhi không mệt."
Cảnh Trăn dùng lòng bàn tay quấn lấy tay Dịch An An, sau đó dứt khoát gở tay bà ra.
Dịch An An chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt của Cảnh Trăn, càng nóng nảy hơn.
"Có sai lầm nào đáng bị trừng phạt như vậy ? Mẹ bây giờ gọi điện thoại cho anh con hỏi rỏ ràng."
"Mẹ!"
Cảnh Trăn lo lắng nói.
"Đừng! Nếu mẹ thực sự đau lòng con, mẹ trước xuống lầu ăn sáng đi. Nếu để anh biết mẹ vì con lăn lộn như vậy, liền không chỉ quỳ cả đêm."
Dịch An An không đành lòng nhìn Cảnh Trăn trên mặt đất, do dự một hồi, vẫn là quay đầu đi đến hướng điện thoại trên tủ đầu giường, không đợi Cảnh Trăn đến ngăn cản, liền trừng mắt liếc cậu.
"Con dám lại đây? Anh con cho con nhúc nhích sao?"
Một câu này khiến Cảnh Trăn quay lại chỗ cũ, cắn môi không nói tiếng nào.
Giọng nói nghiêm nghị của Dịch An An có nghĩa là cuộc gọi đã được kết nối.
"Con đang ở đâu?"
Trái tim Cảnh Trăn đông cứng.
“Con có biết Cảnh Trăn đã quỳ cả đêm không? Con có biết lúc trước đầu gối nó vừa mới bị thương không ?"
Trong giọng nói Dịch An An tràn đầy tức giận khó có thể bỏ qua.
Tim Cảnh Trăn đập đến bay loạn xạ, cậu không thể tin được nếu mình bị buộc tội lợi dụng mẹ thì ngày mai mình có còn nhìn thấy mặt trời không.
Cảnh Chí ở đầu bên kia điện thoại dường như đã nói rất lâu, Dịch An An chỉ yên lặng lắng nghe, vẻ mặt chuyển từ tức giận sang bình tĩnh, sau đó bà cảm thấy hơi đau đớn, thỉnh thoảng nhìn Cảnh Trăn với ánh mắt đầy bất lực. Nhiều lần cậu thấy mẹ cố ngắt lời và nói gì đó rồi lại nuốt trở xuống lại.
Khoảng ba phút, Dịch An An đi tới chỗ Cảnh Trăn, đưa điện thoại vào tai cậu, nói.
"Anh con muốn con nghe."
Cảnh Trăn thoáng ngẩn ra, sau đó nhanh chóng giơ cánh tay đau nhức lên cầm điện thoại, trái tim đã nhảy lên tới cổ họng, nhưng vẫn cung kính kêu một tiếng 'Anh!'
Chắc chắn câu đầu tiên là.
"Em gọi mẹ tới ?"
Cảnh Trăn mũi chua xót, trong lòng không tránh khỏi oan ức, chỉ đáp lại hai từ ngắn gọn.
"Không có."
Cảnh Chí ngữ khí hòa hoãn một ít.
"Quỳ bất động?"
Cảnh Trăn mặt đỏ lên, đầu rũ rũ, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ưm!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong hai ba giây làm Cảnh Trăn thiếu chút nửa mở miệng nói lời xin lỗi.
Giọng nói có chút mệt mỏi và bất lực của Cảnh Chí lập tức truyền đến.
"Đứng dậy tắm rửa, lấy miếng chườm nóng dán hai đầu gối, chỉnh đồng hồ báo thức, ngủ hai tiếng đồng hồ. Khi nào dậy thì gọi cho anh."
Cảnh Trăn không ngạc nhiên chút nào, cậu biết dù anh trừng phạt cậu rất khắc nghiệt nhưng anh vẫn luôn so đo tính toán kỹ càng, không phải 'không biết nặng nhẹ' như lời Dịch An An nói, mỗi lần anh còn biết rỏ hơn mình cực hạn của mình tới đâu.
Vì vậy, cho dù bị trừng phạt, Cảnh Trăn tuyệt đối tin tưởng Cảnh Chí, sẽ không thực sự làm tổn thương chính mình.
“Đã biết.” Cảnh Trăn nhàn nhạt đáp.
“Anh nếu không còn chuyện gì khác, Trăn Trăn cúp máy trước.”
Cảnh Trăn ngủ hai tiếng theo ấn định của Cảnh Chí, quả nhiên tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, khi xuống lầu, cậu có thể bước đi mà không cần bám vào tay vịn.
Nhìn thấy Cảnh Trăn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, Vẻ mặt Dịch An An vẫn lo lắng như trước.
"Đi đâu?"
Cảnh Trăn nặn ra một nụ cười còn rạng rỡ hơn lúc sáng.
"Anh bảo con đến Cục Cảnh Sát Thành Phố tìm anh."
"Anh con rạng sáng đã đi ra ngoài, không hề trở về. Nó nhất định một đêm không ngủ, con cũng đừng chọc nó nửa."
Cảnh Trăn mím miệng bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
"Mẹ, mẹ quá để mắt đến con."
???
Cảnh Trăn bước vào cổng Cục Thị, cậu bị đưa đến phòng thẩm vấn với nhiều lối vào, lần đầu tiên cậu bước vào một nơi như vậy, nó gần giống như trong phim ảnh.
Một đầu cửa kính Cảnh Chí và Cục Trưởng Ngụy mà Cảnh Trăn gặp mặt một lần, đầu còn lại là gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tin tức hai ngày nay, công nhân của Cảnh Giang đã về hưu trong tay Cảnh Trăn.
"Cục Trưởng Ngụy, anh."
Cảnh Trăn đứng ở cạnh cửa hơi hơi gật đầu.
Cục Trưởng Ngụy lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Trăn.
"Nhị thiếu gia cũng đến đây, chuyện này làm cho hai vị thiếu gia nhà họ Cảnh bị chấn động, là chúng ta thất trách ."
Ông vỗ vỗ vai Cảnh Trăn.
"Này. Vào ngồi đi."
Cảnh Trăn theo Ngụy cục trưởng đi đến bên cạnh Cảnh Chí, không dám ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng anh.
Cảnh Chí không có để ý đến cậu, trực tiếp nói với cục trưởng Ngụy.
"Cục trưởng, phiền toái ngài đem ghi hình thẩm vấn vừa rồi điều chỉnh một chút."
Trái tim Cảnh Trăn thắt chặt lại mà chính mình cũng không thể giải thích được, hai tay xuôi theo người nắm lại càng chặt.
Cục Trưởng Ngụy đáp lời liền ra cửa, chỉ còn lại hai anh em ở trong ngăn của phòng thẩm vấn, người ngồi người đứng.
“Em có biết tại sao anh lại phạt em dọn nhà vệ sinh không ?”
Ngón tay Cảnh Chí gỏ gỏ vào mặt bàn.
"Bởi vì Trăn nhi tự tiện phát tiền bồi thường, gây ra tổn thất không mong muốn cho công ty."
"Em còn cảm thấy tới hôm nay anh vẫn còn cùng em truy cứu 50 ngàn tổn thất sao? Hay là em Cảnh Trăn tiền lương quét dọn nhà vệ sinh một tháng 50 ngàn ?"
Cảnh Chí đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu tràn đầy lực uy hiếp, lại không mang theo một chút nào hùng hổ dọa người.
"Em nói rằng em là người ra quyết định, đúng vậy. Trong tương lai, em sẽ là người thay đổi, thậm chí tạo ra quy chế của công ty. Công ty có bao nhiêu ngàn người làm việc thì cũng phải nghe một mình em nói. Nhưng em hãy nói cho anh biết, cơ sở của em là gì? Nó có phải là sản phẩm của đam mê và cảm xúc của em không? "
Cảnh Trăn minh bạch Cảnh Chí đang nghiêm túc cùng cậu nói về chuyện này, cũng hạ thấp cảnh giác.
"Là em suy xét sự tình không đủ chu toàn cẩn thận."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Cảnh Chí chỉ vào bức vách pha lê.
“Thời điểm em bị cảm tình chói mắt, em căn bản đánh mất đi khả năng phán đoán cơ bản nhất. Nếu năng lực nhận biết con người chỉ có bấy nhiêu đó, thì làm sao anh yên tâm đem công ty giao cho em."
Những lời như vậy nghe như chỉ trích, nhưng giọng điệu của Cảnh Chí không chút gợn sóng.
Tuy nhiên, Cảnh Trăn vẫn bị nói đến không chỗ dung thân, đầu thấp thấp chôn ở ngực, cậu bé mười sáu tuổi có thể nói là đã có một hành trình suông sẻ, làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, mọi người ở mọi bộ phận đều hết lời khen ngợi. Vừa tăng thêm sự tự tin cho bản thân, lại vừa tạo cho cậu cảm giác kiêu ngạo, hơn nữa thời kỳ nổi loạn đến sớm, cho nên lần này bị Cảnh Chí phạt cho cắt chức lùi việc, cậu đương nhiên không phục.
Chỉ là thực sự chứng minh rằng mình đã làm sai, những thiếu niên luôn đòi hỏi cao về bản thân, ngoài cảm giác tội lỗi, lại càng thêm chối bỏ bản thân.
Đang lúc trầm lặng, Cục Trưởng Ngụy gọi điện thoại nói với Cảnh Chí ông đã cắt video cuộc thẩm vấn chuyển vào máy tính trước mặt bọn họ.
Cảnh Chí cảm ơn, liếc mắt nhìn Cảnh Trăn vẫn đang đứng cúi đầu, giọng nói khôi phục bình tĩnh.
"Ngồi đi."
Cảnh Trăn rũ xuống mi mắt, đợi Cảnh Chí ngồi xuống mới ngồi xuống bên cạnh ghế, lặng lẽ cùng anh xem đoạn video. Trẻ con thời nổi loạn đã thật lâu không có ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Khuôn mặt của người công nhân dọn dẹp trong video khiến Cảnh Trăn rất lạ lẫm, nhưng cậu không thể không thừa nhận đó là sơ suất của chính mình, thậm chí không thể nhận ra một lớp mặt nạ mỏng như vậy với tay nghề không hoàn hảo.
Lời thú nhận của người đàn ông rất ngắn gọn, không hề kéo dài, bao gồm những lý do như cho vay nặng lãi, nhưng thái độ của ông ta rất bất cần và kiêu ngạo, nhiều lần đại ý 'Cảnh Giang có rất nhiều tiền, nếu họ cho tôi nhiều hơn, họ cũng không bị mất mát gì'. Tất cả đều khiến Cảnh Trăn cảm thấy buồn nôn.
Ngay cả khi ông ấy đề cập rằng ông ấy muốn dựa vào truyền thông để buộc Cảnh Trăn phải cùng ông giải quyết riêng thì cũng không có gì phải xấu hổ. Nhưng ông ta không hề biết sức ảnh hưởng của Cảnh gia lớn đến mức nào, mạnh đến mức ông chỉ có thể bị giám thị chứ không đủ tư cách để nhìn thẳng.