*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau thi đấu biểu diễn, Phương Chu cùng Lâm Dục đứng suốt trong sân, ở giữa các thí sinh cùng khách mời vẫn trở thành tiêu điểm của khán giả bởi ngoại hình và phong thái nổi bật. Phong độ của Phương Chu khá khả quan, nhưng nếu tính cả yếu tố đang mang một thân thương vào thành tích thì ngay cả Lâm Dục cũng không khỏi cảm thán trước tài năng của cậu.
Sau khi kết thúc trận đấu buổi sáng, có rất nhiều hậu bối trong hội kéo tới chào hỏi Lâm Dục. Lâm Dục lập tức trở thành con mắt của một trận cuồng phong, được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp. Xét cho cùng, nhân vật như Lâm Dục hiếm khi xuất hiện ở những trận thi đấu biểu diễn quy mô nhỏ như thế này! Chỉ là cậu vẫn một mặt bình tĩnh, bình tĩnh gật đầu, ôm chặt Phương Chu bên cạnh nhưng không có ý giới thiệu cậu ta với mọi người. Thật vất vả mới thoát khỏi được vòng người, Lâm Dục liền đi lấy xe đưa Phương Chu về trường học.
"Chút nữa mình cậu vào trường học, tôi còn có chút việc, buổi chiều sẻ tới."
Từ sau khi Lâm Dục trở về làm giáo viên thực tập, thời gian của cậu đã tự do hơn rất nhiều.
Xe đột nhiên thắng gấp, Phương Chu nhíu mày hồi lâu mới giản ra, hít sâu vài cái, kềm nén mông đau đớn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lâm Dục nhìn cậu.
"Khi nào có thời gian nhớ lại mấy động tác vừa rồi một chút, có vài điểm muốn tổng kết với cậu trước khi quá muộn. Cậu là cố hộ đạt bộ vị hay là hộ mông của cậu a!"
Phương Chu sắc mặt phím hồng, nuốt nước miếng, trợn tròn mắt.
"Đó là bản năng a."
Lâm Dục trừng mắt liếc cậu một cái, cũng biết mình chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi bị đánh đến bước đi còn không vững vẫn phải vung chân đá nên không thèm so đo với cậu.
"Tiết học này là tiết gì?"
Phương Chu liếc nhìn đồng hồ trước xe, trong lòng thở dài, đột nhiên cảm thấy trời đất u ám, thật lâu mới nói.
"Toán học."
???
Phương Chu không phải là người chỉ vì chuyện nhỏ này mà trốn tránh, cũng không cố ý đi lang thang ở sân trường bồi hồi chờ tan học mới bước vào lớp. Vẫn tương đối bình tĩnh, đứng thẳng ở cửa như mọi khi, giọng nói chắc nịch.
"Thưa thầy!"
Cảnh Trăn trên bục giảng từ bảng đen quay đầu lại, khóe miệng nhẹ cong cong, anh ném viên phấn trong tay lên bục giảng, thanh âm trong sáng.
"Tới đúng lúc lắm! Nhanh, này là phần em giảng."
Anh xoay người đi xuống chỗ ngồi của Phương Chu, vừa đi vừa nói.
"Mốc điểm 90, khóa đại biểu của mọi người đạt tối đa, mốc điểm 60, cậu ta vẫn đạt điểm tối đa. Chính mình coi học lấy một chút, học mạch suy nghĩ giải đề của người ta."
Phương Chu hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó xử như vậy trước mặt các bạn cùng lớp, trong lòng thật khó hiểu, cười một cái lại so với khóc còn khó coi hơn.
Ngay lúc đó Phương Chu còn không hiểu, đây chỉ là thủ đoạn của Cảnh Trăn mà thôi. Người của tôi, tôi có thể đánh, cũng có thể cưng chiều, không tới phiên người khác tới chỉ chỉ chỏ chỏ, khoa tay múa chân.
Cậu đi đến bục giảng cầm lấy phấn viết, tay phải vẫn còn hơi sưng nhưng không còn đau nữa.
Khi cậu giảng bài, khuôn mặt nghiêm túc và giọng nói điềm tĩnh, ổn định của Phương Chu là một nét đặc sắc của những ngày đầu mùa hè ở trường Nhị Trung. Cậu có một khí chất bẩm sinh, không hài hước như những bài giảng của Cảnh Trăn, cũng không phải là sức mạnh nhảy vọt của Lâm Dục mà là thái độ kiểm soát tình hình chung, bình tĩnh và thuyết phục.
Sau khi kết thúc một chủ đề, điều kiện có chút thay đổi, dường như đã trở thành một điểm kiến thức khác, vừa định nói đến đây thì tiếng chuông tan học vang lên.
Cảnh Trăn đứng dậy trước tiếng chuông tan học năm giây, anh đi lên bục giảng vừa vặn tuyên bố tan học.
Bởi vì là giờ nghỉ trưa, các bạn ồ lên rồi cùng nhau chạy ra khỏi phòng học, Phương Chu định đi xuống chổ ngồi lấy cơm ăn, Cảnh Trăn liền gọi.
"Đi với tôi."
Đi ngược dòng trong đám đông, đi theo Cảnh Trăn vào văn phòng, Phương Chu có linh cảm không tốt, lập tức nghe mệnh lệnh không nghi ngờ của Cảnh Trăn sau khi đóng cửa.
"Cởi quần ra."
"Anh!"
Phong thái khống chế toàn cục lúc giảng bài vừa rồi tức khắc biến mất.
"Sáng sớm trước khi ra ngoài, em có thoa rồi."
Cảnh Trăn trừng mắt nhìn cậu.
"Muốn anh động thủ?"
Phương Chu phía sau căng thẳng, cân nhắc một hồi, cậu chọn góc khuất nhất trong phòng.
Kỳ thật ngày hôm qua đánh cũng không nặng lắm, trước khi ngủ lúc Cảnh Trăn thoa thuốc lần thứ hai, Phương Chu cũng không có đổ mồ hôi. Nhưng mà buổi sáng nếu đi thi đấu, khó tránh khỏi lại bị thương, Cảnh Trăn đương nhiên phải xem mới yên tâm.
Rửa tay xong, anh cầm cái ghế nhỏ ngồi xuống, thoa cho cậu một lớp thuốc mỏng.
Phương Chu liếm môi, trên mông lành lạnh, phát run.
"Sao anh không hỏi em thắng hay thua?"
Cảnh Trăn cười một cái.
"Thi đấu biểu diễn mà thôi, quan trọng sao?"
"Đây là lần đầu tiên em đại diện trường dự thi."
Phương Chu không an phận phản bác nói.
"Nói bừa."
Cảnh Trăn cười nhạo.
"Những cuộc thi diễn thuyết, thi biện luận là một Phương Chu khác ?"
Kỷ lục của Phương Chu ở thành Phố A, thậm chí trên toàn quốc có thể nói rất khủng, nhưng dường như cậu chưa bao giờ coi trọng nó. Nghe ngữ khí nhàn nhạt của Cảnh Trăn, trong lòng có chút mất mát.
"Những cái đó sao có thể tính."
Cảnh Trăn chỉ cười và không nói gì. Lặng lẽ yên lặng thoa thuốc, thu dọn hộp thuốc gọn gàng, đánh vào vào ót Phương Chu một cái.
"Đi! Đi ăn cơm."
???
Các giáo viên của Trường Nhị Trung hiếm khi đưa học sinh đến nhà ăn của giáo viên, nên khi Cảnh Trăn và Phương Chu cùng lúc xuất hiện ở nhà ăn đã tạo nên một cơn sóng nhỏ.
Những người biết Phương Chu thì thầm bàn luận về thành tích của cậu, những người không biết hỏi những người biết. Ngay cả Phương Chu vô tình đi qua đám đông cũng nghe được một ít từ chủ chốt, tất nhiên bao gồm điểm số khoa học tự nhiên đáng kinh ngạc, danh tính gần gũi của cậu là khóa đại biểu của Cảnh Trăn.
Ngoài ra, xét về lịch sử huy hoàng của cậu như việc đập bể nát ly nước chỉ bằng một cú đấm ở trong văn phòng, và gần nhất là vụ cậu khiêu khích chủ nhiệm Lê vài ngày trước còn bị Cảnh Trăn khẽ tay, tất cả đều giống như cây giống được bồi dưỡng trong nhà kính 'Lưu hành rộng rãi' trong trường.
Phương Chu nghĩ đến xuất thần, lại bị bàn tay của Cảnh Trăn hung hăng xoa xoa tóc.
Cái xoa tóc cưng chiều này khiến mặt cậu đỏ bừng.
"Nghĩ gì vậy, ăn cái gì tự mình lấy."
Cảnh Trăn đưa Phương Chu cái dĩa ăn.
Hai người đứng trong khu vực ăn uống cảm thấy ánh mắt thiêu đốt từ tất cả các giáo viên, nhưng phản ứng của họ hoàn toàn không giống nhau.
Cảnh Trăn nhìn thoáng qua ngơ ngác Phương Chu, trong lòng lắc lắc đầu, bắt đầu gấp món ăn cho vào dĩa cậu. Sảng khoái rong biển xanh tươi trộn, khoai lang việt quất sang trọng, một ít rau xanh xào tôm bóc vỏ, cùng đậu hủ om thịt đặc sản riêng của trường.
Cảnh Trăn không có sáng ý cũng gấp cho mình những món ăn tương tự, và dẫn Phương Chu đến sofa dựa tường. Anh chỉ chỉ một bên ghế ý bảo Phương Chu ngồi xuống, anh cũng để dĩa đồ ăn xuống, đi lấy chén đũa và hai chén canh.
Cảnh Trăn nghiêng đầu nhìn Phương Chu chỉ vùi đầu ăn cơm.
"Làm sao vậy?"
"Ưm?"
Phương Chu nghênh tiếp ánh mắt của Cảnh Trăn, cố gắng làm cho mình tự nhiên hơn trước khi nuốt xuống cơm trong miệng.
"Em nên hỏi câu này."
Cảnh Trăn mím miệng cười, nụ cười không ôn hòa, không chính chắn, có chút gian xảo, thêm chút ít tà, một hồi lâu, anh mới quay nhìn Phương Chu đang bực bội với nụ cười của mình.
"Ăn một bữa cơm mà thôi, làm gì căng thẳng dữ vậy."
Phương Chu đưa con tôm cuối cùng trên đĩa vào miệng, như thể lập tức cảm thấy tự tin.
"Vậy hiệu trưởng Cảnh đã từng đưa các học sinh khác vào nhà ăn của giáo viên rồi sao?"
Cảnh Trăn mút một muỗng tôm bóc vỏ trong dĩa của mình, nhẹ nhàng bỏ vào dĩa đã thấy đáy của Phương Chu, lắc lắc đầu.
"Tất nhiên không có."
"Vậy có lấy chén đũa, có lấy canh cho các học sinh khác không?"
Đầu Phương Chu tiến về phía trước với khí thế không khoan nhượng, không buông tha người.
Cảnh Trăn bất đắc dĩ.
"Cũng không."
"Trường học nhiều người như vậy, hiệu trưởng Cảnh không sợ quá cao giọng sao?"
Phương Chu căm giận cho vào miệng một con tôm khác, nhai ngấu nghiến như nhai kẻ thù.
Cảnh Trăn buồn cười nhìn cậu, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, giọng nói cũng rất đương nhiên.
"Anh trai muốn lấy lòng, nịnh hót em trai mình, em nói cho anh biết thế nào là âm điệu thấp."
Phương Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh chắc chắn không có ai nghe thấy, cũng may không có giáo viên không biết điều ngồi gần bọn họ, bất mãn liếc nhìn Cảnh Trăn một cái, vùi đầu miệt mài ăn cơm.
Cảnh trăn nhịn cười nhìn Phương Chu, và cuối cùng đã hiểu được câu nói 'bạn ăn gì không quan trọng, quan trọng bạn ăn cùng ai'.
???
Đi bộ từ nhà ăn trở về dãy phòng học phải băng qua cả một sân trường lớn, Cảnh Trăn cuối cùng không khoát vai cặp kè Phương Chu, mà đi bên cạnh cậu.
"Anh!" Phương Chu nói với giọng chắc chắn rằng chỉ có Cảnh Trăn có thể nghe hiểu.
"Em đã cân nhắc rồi, nhảy lớp liền nhảy đi."
Cảnh Trăn thản nhiên nói, đút tay vào túi quần. Ít ai có được phong thái bước đi như Cảnh Trăn, vừa trẻ trung, tự do, vừa đẹp trai, lại giỏi giang ổn trọng.
Phương Chu cúi đầu tránh ánh nắng chói chang.
"Có cần thủ tục gì không?"
Cảnh Trăn tiếp tục không chút để ý.
"Đơn xin đã nộp rồi, ước tính tuần sau sẽ được duyệt. Tháng 9 năm nay em sẽ vào học lớp 12."
Phương Chu kinh ngạc nhìn xem bên mặt trước sau như một 'dũng cảm quả quyết' của Cảnh Trăn.
"Anh nộp khi nào?"
Cảnh Trăn cười nhìn cậu, bởi vì ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, anh hơi nhíu lại mi, hàm răng trắng đến mức có thể chứng thực dưới ánh mặt trời phản chiếu.
"Nộp lúc em nói muốn đi Hoa Kỳ."
Phương Chu tức khắc á khẩu không nói nên lời, miệng há lớn, đứng ngây ngẩn cả người.
Cảnh Trăn bước đi vài bước mới quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ.
"Không hề hiểu biết gì về anh của mình, em muốn mở miệng như thế nào để cho anh dạy em TaeKwonDo ?"
Khi vừa bôi thuốc xong, Phương Chu ẩn ẩn trầm ngâm không thoát khỏi ánh mắt của Cảnh Trăn. Đối với Cảnh Trăn, đôi khi lặng lẽ chờ xem Phương Chu suy tư như thế nào, băn khoăn suy nghĩ cẩn thận, không biết từ khi nào đã trở thành một niềm vui.
Phương Chu cũng cười, đi về phía trước, bãi cỏ dưới chân bị cậu dẫm lên, lại thẳng tắp.
"Anh có bằng lòng không ?"
Cảnh Trăn nhướng mày, nhìn thoáng qua phía sau dãy phòng học, nói.
"Tổng kết kết quả đầu tuần làm chưa?"
Phương Chu nghi hoặc, cẩn thận nói:
"Làm rồi."
"Ở đâu?"
"Phòng học."
Cảnh Trăn vừa lòng gật gật đầu.
"Em đi lấy đem đến văn phòng anh, nếu đem tới trước anh, anh sẽ coi lại yêu cầu của em."
Còn chưa có nghe câu trả lời, Cảnh Trăn đã thấy Phương Chu xoay người chạy bay như cơn gió, bóng dáng mạnh mẽ có chuyên chúc thanh xuân tự hào cùng khẳng khái.
Anh từ từ ung dung nâng bước chân, dưới ánh nắng mặt trời chói chang đã nhìn không thấy bóng dáng Phương Chu, anh mãi chầm chậm từ từ theo sát bóng dáng của cậu.
Thật lâu sau, Cảnh Trăn mới phát hiện.... Mình vẫn luôn khát vọng làm một người anh như vậy, luôn ở bên cạnh em trai, cùng nó khóc, cùng điên với nó, cùng chia sẻ buồn vui.... hận không thể đem năng lực hiện có của mình đều đưa cho nó, sau đó đem nhân sinh còn lại nhìn em trai sáng lên.
Đúng.... Luôn có người về nhà .... Luôn có thuyền ra khơi....
..........Chính Văn Xong........
??2020 - 12 - 12?
方舟
作者: 米酒蛋泥
Phương Chu
Mễ Tửu Đản Nê ( Rượu Gạo Trứng Bùn)
Nguồn : https louzhu.com
Chính truyện đã xong???.
Bắt đầu rục rịch Edit từ 1.1.2020 Hoàn thành chỉnh sửa 14.4.2021
???
Khoảng 9 tháng miệt mài, 78 phần trên dưới 120 chương. Thế là đã xong được chính truyện, còn một chặng phiên ngoại dài thăm thẳm nữa. Bộ truyện dài hay, rất thích đầu tiên Edit xong nên cố gắng làm xong hoàn chỉnh cả chính văn lẫn phiên ngoại.....