*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thoáng chốc đã cuối đông đầu xuân, Cảnh Trăn ngẩn ngơ thoáng nhìn những nụ hoa Thạch Hộc lặng lẽ mọc trên bậu cửa sổ nghênh đón xuân. Loài hoa này quen sống trong khe đá không biết từ khi nào nó nở ra và yên vị thoải mái đến vậy. Ngồi bên cạnh cả ngày vậy mà không hề biết cành ở đoạn này nó sẻ mọc theo hướng nào. Những ngón tay Cảnh Trăn dừng lại trên bàn phím hơi co giật. Một khung cảnh yên bình, thoải mái luôn bị phá vở bởi tiếng chuông điện thoại. Cảnh Trăn ngước mắt lên nhìn nhìn ID người gọi, không che không dấu nhíu nhíu mày.
"Alo! Vui lòng nói."
Giọng anh khi trả lời điện thoại luôn rất trực tiếp và thực tế. Bởi vì không có ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm khuôn mặt, cảm xúc trên điện thoại thường dễ bị nắm bắt hơn nhất là đối với những người mẫn cảm.
Đầu kia có chút rụt rè, hiển nhiên là rất ít gọi điện thoại đến phòng hiệu trưởng.
"Xin chào hiệu trưởng, đây là phòng bảo vệ."
Cảnh Trăn luôn là một người khiêm tốn, ôn nhu như nắng chiều ngoài cửa sổ.
"Ừ, có chuyện gì sao?"
"Là như vầy..."
Nhân viên bảo vệ gọi điện thoại nghe giọng nói nhu hòa của Cảnh Trăn nên không có căng thẳng lắm.
"Có phụ huynh của học trò lớp hiệu trưởng muốn gặp hiệu trưởng."
Lần này mày Cảnh Trăn nhíu lại hoàn toàn, Nhị Trung là trường trọng điểm nổi tiếng lâu đời của thành phố. Cho dù học sinh không xuất thân từ những danh gia nổi tiếng cũng là con cái của những gia đình có học thức huống chi lại là học sinh lớp 10A6 của anh. Trong lớp, các bậc phụ huynh đều là những người biết phân nặng nhẹ, cư xử đúng mực, có nề nếp, sao lại có phụ huynh không mời tự đến.
Thấy Cảnh Trăn không trả lời, vì sợ hiệu trưởng trách mình, nhân viên bảo vệ nói thêm.
"Tôi có nói với bà ta rằng bà không có tên trong danh sách cuộc hẹn hôm nay. Nhưng....."
Phảng phất muốn nói lại thôi.
"Bà có vẻ rất kiên định."
Cảnh Trăn nghe giọng nói đối phương có chút khó xử, điểm này anh cùng Cảnh Chí hoàn toàn khác nhau, anh không nhẫn tâm như anh mình. Lật lật còn khoảng hơn mười bài kiểm tra chưa chấm, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói.
"Mời đến đây đi."
Giọng nói Cảnh Trăn có chút bất đắc dĩ, lại nói thêm.
"Phiền anh chỉ rỏ cho cô ấy cách đến đây, lớp đang học đừng quấy rầy tới học sinh."
Ngay cả bảo vệ cũng không khỏi cảm thán tính tình Hiệu trưởng Cảnh thật tốt, nhẹ nhỏm như trút gánh nặng, vội vàng đáp lại.
".....Được! Không sao..."
Vừa định cúp máy chợt nghe Cảnh Trăn thản nhiên hỏi.
"Là phụ huynh của học trò nào?"
"Ah! Bà ấy nói... Phương Chu."
??
Phương Chu đang học thể dục trên sân, xa xa thấy bóng dáng Cảnh Trăn từ khu dạy học đang đi tới hướng của họ. Mặc dù cách mấy chục mét, dựa vào hiểu biết của mình đối với anh, Phương Chu cũng cảm giác được bước chân hơi nặng, thần sắc hơi giận, cùng khí tràng ẩn nhẫn, Cảnh Trăn cũng không giống như đang tới thăm lớp. Chắc chắn rồi, Cảnh Trăn sau khi chào hỏi giáo viên thể dục, anh đã vẫy vẫy tay về hướng cậu.
Những bạn học xung quanh dường như đã quen với cảnh này, ngay khi Phương Chu cùng một đám người đang ước lượng bóng chuyền, có Phương Chu ở đó thì không một ai nghĩ rằng Thầy Cảnh đang gọi mình cả.
Phương Chu kẹp bóng ở ngang hông, lon ton chạy đến, dưới ánh hoàng hôn bóng dáng cậu nhỏ dài đỉnh đạt, đồng phục mùa xuân đầy gió mang khí thế của một thiếu niên. Cậu liếc nhìn xung quanh không bóng người, giả vờ bình tĩnh cười một tiếng.
"Anh! Anh tìm em ?"
Cảnh Trăn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lược đứa nhỏ trước mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh kiên định, ánh mắt phản chiếu sức sống của mùa xuân trên sân thể dục rộng lớn, nhưng hơi thở, giọng nói lại tuông ra từ trời đông giá rét Bắc Băng Dương. Anh mỉm cười chậm rãi lắc lắc đầu, mắt thấy sắc mặt Phương Chu tối đen lại.
"Người nhà của em tìm em."
'Bịch'
Tiếng bóng chuyền rơi trên đường băng, bắn lên vài cái lăn ra thật xa. Phương Chu như bị bóp nghẹt cổ, hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt trắng bệch lẫn tím tái, nổi sợ hãi lang toả khiến cậu muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đôi chân như đông cứng lại.
Cảnh Trăn lên tiếng trước khi cảm thấy cậu như muốn ngất xỉu đi.
"Lụm banh cất đi, xin phép giáo viên rồi đi lên."
Trong đầu Phương Chu phát lại hàng ngàn vạn lần chính mình tự biên tự diễn những lời giải thích, nhưng ngay lúc bước vào phòng hiệu trưởng, cậu đã phủ nhận tất cả.
Cảnh Trăn cùng Phương Hoàn Nhỉ ngồi đối mặt trên chiếc bàn lớn. Vừa bước vào cửa, Phương Hoàn Nhỉ lập tức xoay người bắn ra ánh mắt sắc bén trong khi Cảnh Trăn bình đạm liếc nhìn cậu một cái như thường lệ.
Cậu phảng phất cảm giác được khí tràng trong không khí tản ra, chính mình như bị đặt trong nồi áp suất, cánh cửa kia trong nháy mắt đóng lại chuẩn bị bị nghiền nát.
Trong phòng thật tĩnh lặng, Phương Chu biết mình phải mở miệng lên tiếng trước.
Phương Chu không có lại đứng ở trước bàn mà vòng qua bàn đứng bên cạnh Cảnh Trăn, hơi nghiêng phía sau anh trai, nhìn người phụ nữ đối diện, nói.
"Dì Hoàn, đây là anh của con cũng là hiệu trưởng trường Nhị Trung."
Phương Chu nhìn khuôn mặt không mấy quen thuộc này mà lộ ra vẻ kinh hãi, bước vào tuổi trung niên, bà không quê mùa như những phụ nữ trong thành phố, giữa lông mày rất cao quý, sang trọng. Nếu không phải lần trở lại Thành Phố A này không có thời gian chăm sóc, bão dưỡng, làn da mịn màng kia không dễ dàng bị tuổi tác của bà che lắp đi như vậy. Chính giờ phút này, nếp nhăn trên trán như là dùng đao khắc ra tới.
Hiển nhiên, bà cũng không biết chính mình đánh bậy đánh bạ khổ tâm tìm được chủ nhiệm lớp Phương Chu lại chính là Cảnh nhị thiếu gia, anh cùng cha khác mẹ của Phương Chu.
Trên thế giới này, người phụ nữ này là người có cốt nhục thâm tình duy nhất, là chị gái ruột của Phương Ngạn Nhi, dì của Phương Chu, Phương Hoàn Nhỉ.
Tuy nhiên, vào lúc này, Phương Chu dường như không cảm nhận được lực hấp dẫn từ người thân bằng xương bằng thịt này của mình, vì vậy cậu càng phớt lờ sự ngạc nhiên và tức giận của bà, nắm chặt tay, lùi lại một bước nhỏ quay về phía ghế Cảnh Trăn. Cậu không có cúi người mà chỉ bỉu môi, cúi đầu giống như đứa nhỏ không biết mình đã làm sai gì, giọng nói nhỏ nhẹ hơn.
"Anh! đây là dì Hoàn. Mấy tuần trước mới từ Hoa Kỳ về."
Cảnh Trăn nhướng mi thoáng nhìn qua Phương Chu đang hoảng hốt nở nụ cười, anh đã biết có người này tồn tại từ rất lâu rồi, và từ lúc cậu một mình thuê nhà, mua đồ dùng sinh hoạt anh vẫn luôn biết và anh chờ chính là một ngày thế này. Làm như anh rất hài lòng với biểu hiện của Phương Chu, đến cả con ngươi Cảnh Trăn cũng ngập tràn ý cười.
"Đi pha trà cho Dì Hoàn của em, mới vừa lên đến anh liền đi xuống tìm em, không có thời gian tiếp đãi."
Phương Chu có chút ngây người, như là có tật giật mình, động tác cũng chậm đi một nhịp, vừa muốn nhấc chân, liền nghe giọng kiểu người dẫn chương trình của Phương Hoàn Nhỉ.
"Không cần, uống trà Cảnh gia sợ bị phỏng miệng."
Phương Chu nắm đấm càng chặt, trong mắt chỉ có nụ cười như gió xuân của Cảnh Trăn và giọng nói nhàn nhã như nước chảy bên tai.
"Dì nói như vậy, hẳn là Cảnh Trăn chiêu đãi không chu toàn."
Phương Hoàn Nhỉ liếc nhìn Phương Chu đang đứng với vẻ khinh miệt, lại đối với Cảnh Trăn nói.
"Phương Hoàn Nhỉ này không đến mức muốn người Cảnh gia tiếp đãi. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được người Cảnh gia vậy nói chuyện chính luôn."
"Dì Hoàn......"
Phương Chu có chút lo lắng kêu lên một tiếng nhưng vẫn không ngăn được lời Phương Hoàn Nhỉ.
"Tôi muốn đưa Phương Chu về Hoa Kỳ."
Cảnh Trăn vẫn duy trì mỉm cười, khóe miệng mím mím lại, quay đầu liếc nhẹ Phương Chu, lên giọng tò mò như trẻ con.
"Ồ? Vậy sao?"
Phương Chu bị anh liếc mắt nhìn một cái làm cả người như bị điện giật, môi như bị keo 502 dán chặt, một lời cũng không nói ra được.
Phương Chu không hề có ký ức về gia đình Phương Hoàn Nhỉ chuyển sang Hoa Kỳ định cư, huống chi Phương Ngạn Nhi cũng không có nhắc tới người chị ở xa xôi ngàn dặm này. Có thể hiểu rằng người dì này bổng nhiên bay về thành phố A muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, Phương Chu hoàn toàn không biết gì cả.
Tuy nhiên, chỉ trong vài tuần qua, thái độ của Phương Hoàn Nhỉ rất bất mãn đối với Phương Chu. Hở môi cái 'Nhận giặc làm cha', mở miệng ra là 'Thất tín bội nghĩa', còn không thì 'Không biết liêm sỉ', xoay người lại là 'Vì năm đấu gạo khom lưng'...... Phương Chu cảm thấy ngoài tài nghệ văn chương, người dì này còn rất giỏi thành ngữ, và cách nhìn nhận cuộc sống lẫn giá trị quan cùng với cậu hoàn toàn đến từ hai thế giới.
Phương Hoàn Nhỉ nói với giọng điệu hùng hồn đầy lý lẽ, khí thế từng bước ép sát làm cho Cảnh Trăn điềm tĩnh, thong dong có chút bất ngờ.
"Lúc em gái tôi qua đời, tôi bởi vì thị thực mà không thể về được, bằng không định là trước tiên đem Phương Chu tiếp đi. Cũng không đến mức để đứa nhỏ phảo ăn nhờ ở đậu hơn nửa năm qua, và tôi không biết các người đã dụ dỗ, mê hoặc nó thế nào, giờ nó không muốn đi rồi."
Đáy mắt Cảnh Trăn thoáng hiện lên một tia cảm xúc hỗn tạp..... một chút bực bội, một chút nguy hiểm, và một chút bình tĩnh mà không dễ thấy được.
Phương Chu là một đứa nhỏ kiêu ngạo, nhất định không để anh trai ở phía trước chống đở thay mình, liền cướp lời nói trước.
"Dì Hoàn nói quá lời. Vốn là nhà của mình, nơi nào tới ăn nhờ ở đậu, còn là huyết thống chí thân sao lại nói mê hoặc, dụ dỗ?"
Phương Hoàn Nhỉ dường như đã quen tranh chấp thế này, trừng nhìn Phương Chu, miệng cười nhạo một tiếng. Trong những ngày qua, Phương Chu đã quán xuyến mọi việc trong cuộc sống của bà một cách chu toàn, ngắn nắp, lo cơm ăn áo mặt, lo nhà cửa, lo phương tiện đi lại, nhưng mà mấu chốt vấn đề cậu lại không hề nói ra một lời nào nên tranh chấp vô nghĩa thế này cơ hồ mỗi lần bọn họ gặp mặt đều sẽ trình diễn. Dù bà cường chế thế nào, Phương Chu cũng không hề nhượng bộ.
Trong dự đoán Phương Hoàn Nhỉ khịt mũi coi thường.
"Nhìn xem bộ dạng hạ mi khom lưng của mày, mẹ mày ở cửu tuyền không biết có bao nhiêu thất vọng, buồn lòng?"
'Đát' tiếng nắp viết máy đóng vào đinh tai nhức óc trong khoảnh khắc yên tĩnh này.
Trên mặt Cảnh Trăn vẫn tươi cười, chỉ có Phương Chu thấy được tức giận dưới lớp mặt nạ kia đang từ từ bốc lên. Anh đem viết trong tay đặt lên sắp bài kiểm tra còn chưa sửa xong, dựa lưng vào ghế xoay.
"Dì, em trai Phương Chu không quy củ, nói chuyện không đúng mực, dì đừng để ý."
Trên mặt Phương Hoàn Nhỉ làm như có vài phần nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền tỉnh táo lại, lời này thật không có chút nào xin lỗi, rõ ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đột nhiên trên mặt liền có chút không nhịn được.
"Nhưng mà....."
Cảnh Trăn không có để ý đến nét mặt thay đổi của Phương Hoàn Nhỉ nói tới đây giọng nói kiên định hơn rất nhiều.
"Phương Chu tuy còn nhỏ nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của em ấy không phải sao?"
Phương Hoàn Nhỉ giống như con thỏ bị đạp vào đuôi nhảy dựng lên, đưa ngón trỏ chỉ chỉ Phương Chu, ánh mắt nhìn Cảnh Trăn chăm chăm vẫn không làm lông tơ của anh dao động chút nào.