Trong căn cứ của Thiên Dương hội, người đàn ông gương mặt góc cạnh hài hòa, trên tay cầm chiếc điện thoại lướt lướt những bức ảnh từ trung tâm thành phố A gửi về. Khóe miệng anh như lộ ra nụ cười khẽ, nhưng ai cũng phải sợ hãi với nụ cười đầy nham hiểm này của anh.
Một nhà ba người, thật hạnh phúc.
Muốn quay về giành lại Tô thị từ anh sao?
Mấy năm nay, Tô Húc Hoàn mắt nhắm mắt mở, không muốn nghĩ đến kẻ phản bội đó. Nay ông ta lại muốn bành trướng thế lực, muốn gây chiến với anh.
"Lão Lục, cậu cử vài anh em theo tôi quay về thành phố A một chuyến." - Tô Húc Hoàn nhìn Lão Lục đang đứng phía dưới, các anh em đang đợi lệnh của cấp trên.
"Đại ca, để em lo việc này được rồi. Anh không cần quay về thành phố A đâu." - Thanh Liêm không hiểu rõ đầu đuôi, nghĩ mọi chuyện đơn giản, cứ như cũ… lén lút mà xử lý.
Hà Siêu nhìn Thanh Liêm lắc đầu, nếu Tô tổng muốn giết Tô lão gia thì đã ra tay từ lâu, không để mọi việc kéo dài đến hôm nay.
Thanh Liêm nhìn Hà Siêu, lập tức hiểu ý, bản thân đã nói sai rồi.
"Em xin lỗi, đại ca."
"Hà Siêu, cậu còn bị thương, lần này không cần đi theo tôi." - Tô Húc Hoàn nhìn Hà Siêu đang đứng bên cạnh.
"Tô tổng, tôi không yên tâm, cứ để tôi theo anh… vết thương này không làm khó được tôi." - Hà Siêu lắc đầu, trước giờ đều là anh kề cạnh Tô Húc Hoàn, lần này sao anh có thể yên lòng mà ở lại nơi này.
"Đại ca, cho em theo anh với… sao chuyện này có thể vắng em được." - Thanh Liêm không muốn bị cho ngồi ngoài nhìn.
Tô Húc Hoàn nhìn Thanh Liêm rồi cười khẽ:" Cậu đi rồi, phụ nữ của cậu ở đây không sợ bị câu mất sao?"
Thanh Liêm nghe xong liền ngẩn ngơ mất mấy giây, anh nào đã có người phụ nữ nào? Lúc sau mới nhớ đến Tiểu Linh, thì ra đại ca luôn cho rằng cô gái này là phụ nữ của anh?
"Đại ca, cô ấy không phải… cô ấy không phải…"
Thanh Liêm nhảy dựng lên, nhưng nhìn thấy Tiểu Linh đi từ bên trong phòng riêng bước ra liền không muốn cô gái này nghe được.
"Tiểu Linh, chúng tôi đang có việc của bang hội, cô tránh mặt một chút nhé." - Lão Lục sợ Tô Húc Hoàn không vui lại đuổi Tiểu Linh nên nhanh chóng chạy đi nói với cô.
"Dạ, em xin lỗi, em nghĩ mọi người đang tập luyện." - Tiểu Linh nhìn về phía Tô Húc Hoàn, có chút không nỡ rời mắt.
Hà Siêu nhìn về phía Tiểu Linh, trong đầu có chút suy tính… đi về phía Tô Húc Hoàn nói nhỏ, sau đó Tô Húc Hoàn nhìn Hà Siêu hơi kinh ngạc… nhưng rồi cũng gật đầu.
"Cô… đến đây." - Tô Húc Hoàn nhìn về phía Tiểu Linh nói.
Tiểu Linh không chút e sợ mà bước về phía bọn họ đang ngồi. Cô chưa thể suy đoán được Hà Siêu đã nói gì với Tô Húc Hoàn.
"Tô tổng, anh gọi tôi có gì cần nói sao?"
"Muốn gia nhập Thiên Dương hội?" - Tô Húc Hoàn hỏi.
"Nếu anh cho phép, tôi sẵn sàng gia nhập và vì bang hội cống hiến." - Tiểu Linh đáp, được gia nhập Thiên Dương hội thì quá tốt rồi.
"Nếu cô kết nạp… phải xóa bỏ quy định không kết nạp phái nữ… vậy phải bổ sung thêm quy định khác… ví dụ như… người trong bang hội không được phép có tình cảm trai gái chẳng hạn."
Lão Lục ngơ ngác nhìn Tiểu Linh… anh ta không muốn Tiểu Linh đồng ý, nhưng trước Tô Húc Hoàn lại không dám lên tiếng.
"Tôi đồng ý tất cả quy tắc của Thiên Dương hôi." - Tiểu Linh gật đầu đồng ý.
"Tốt… thử thách để thử lòng trung thành của cô… lần này theo chúng tôi về thành phố A, nếu cô vượt qua được… Thiên Dương hội hoan nghênh."
"Cảm ơn đại ca, tôi sẽ cố gắng."
Cô ta gọi anh là đại ca hơi sớm rồi… nhưng Tô Húc Hoàn không chấp phụ nữ.
Sau đó, chốt lại Hà Siêu, Thanh Liêm, Lão Lục và Tiểu Linh cùng một số anh em sẽ cùng Tô Húc Hoàn quay về thành phố A…
Lúc anh quay về biệt thự Tô gia đã gần nửa đêm, Lam Y Tịnh đã nằm trên giường say giấc.
Tô Húc Hoàn ngồi trên giường, ngắm nhìn gương mặt hiền lành xinh đẹp của cô khi đang ngủ. Anh đưa bàn tay muốn chạm vào môi cô, nhưng sợ đánh thức cô nên lại tiếc nuối rút tay về.
Nếu như mọi lần, anh sẽ từ căn cứ đến thẳng sân bay để quay về thành phố A. Nhưng lần này lại khác, anh muốn ghé về nhà, muốn nhìn người phụ nữ của anh một chút… tự bao giờ anh lại có cảm giác bình yên như vậy khi quay về nhà… có một cô vợ nhỏ ở nhà, thật đáng để quay về.
"Tô tổng, đã đến giờ rồi." - Hà Siêu nhìn đồng hồ, liền nhắn tin cho Tô Húc Hoàn.
Tô Húc Hoàn nhìn lại thời gian, đúng là có chút trễ rồi.
Anh đứng lên, không kìm chế được mà đặt vào môi cô một nụ hôn thật nhẹ.
"Y Y, đợi anh về, anh sẽ có quà tặng em."
Tô Húc Hoàn khẽ nói thật nhỏ.
Cánh cửa phòng nhẹ đóng lại, Lam Y Tịnh mở mắt ra.
Từ khi Tô Húc Hoàn mở cửa phòng cô đã tỉnh, nhưng cứ vờ như đang ngủ.
Trái tim Lam Y Tịnh đập mạnh liên hồi… những câu nói ngọt ngào từ miệng của người đàn ông đó, thật khiến cô thật sự muốn tin rằng anh cũng có tình cảm với cô.
Lam Y Tịnh nhìn ra cửa sổ, thấy những đoàn xe hơi đen bóng lần lượt đậu một dãy .Từng đoàn người đang đứng thành hàng dài, đợi khi Tô Húc Hoàn bước ra, tất cả đều cúi đầu chào nghiêm trang.
Hà Siêu mở cửa xe, Tô Húc Hoàn hơi quay người nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ… bên trong chỉ le lói đèn ngủ, nên không nhìn thấy Lam Y Tịnh đang dõi theo anh.
"Tô tổng, chúng ta đi thôi."
"Hà Siêu, đã cho người tăng cường bảo vệ chưa?"
Tô Húc Hoàn không yên tâm khi để Lam Y Tịnh ở lại.
"Tô tổng, đã cho thêm người phòng vệ rồi. Anh yên tâm, nhà họ Lục hiện giờ rất loạn sau khi Lục Cẩn Niên bị Thanh Liêm xử lý."
Chuyến bay của Tô Húc Hoàn thuận lợi đến thành phố A phồn vinh tươi đẹp, bao nhiêu con người đều tìm đến để chạy theo những thứ xa hoa phù phiếm.
Tô Húc Hoàn có hẹn tại một khu ăn chơi có tiếng ở thành phố A, các cô gái vũ nữ ăn mặc hở hang đang uốn éo bên chiếc cột thẳng đứng.
"Húc Hoàn, lâu rồi mới gặp cháu… nào…cháu vẫn khỏe chứ."
Người đàn ông tóc đã lấm tấm sợi bạc, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn của thời gian đang tươi cười tay bắt mặt mừng trước mặt đứa cháu trai khó ở.
Tô Húc Hoàn nhìn ông chú ruột thịt còn thua nhìn người ngoài. Anh ngồi xuống ghế nệm êm ái, Thanh Liêm và Hà Siêu đứng phía sau.
"Chú còn hưởng thụ như vậy, tôi sao có thể không khỏe được." - Tô Húc Hoàn đáp.
Ông ta nay cũng trên dưới sáu mươi tuổi, các cô gái xung quanh chỉ tầm dưới hai mươi, vậy mà lại không ngượng ngùng mà ôm ấp.
"Hôm nay hẹn chú ra đây, chắc không phải chỉ là muốn cùng chú tận hưởng, phải không Tô tổng giám đốc." - Tô Trực vừa cười vừa nói, chắc thằng nhóc đã nghe việc anh trai của ông đã quay về, muốn cùng ông liên kết để chống lại thế lực của Tô Lâm.
Tô Húc Hoàn được một cô gái rót đầy một ly rượu, sau đó liền đưa đến tận miệng… nhìn Tô Húc Hoàn như một cực phẩm mê người, cô ta hôm nay gặp may rồi..
"Cút." - Tô Húc Hoàn nắm chặt cô tay của cô gái bồi rượu đang muốn chạm vào người anh.
Người ta đã có vợ rồi, nên giữ thân như ngọc vậy.
Vậy mà vẫn một mực không thừa nhận là đã yêu.
"Các người còn ngồi đó, mau đi hết đi." - Thanh Liêm nhìn các cô gái ngồi bồi rượu bên cạnh lão già đối diện liền đuổi.
"Này Hoàn Hoàn, cháu không thích phụ nữ nhưng chú thích… sao lại đuổi đi. Bọn họ cũng chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi."
Tô Húc Hoàn nhìn Hà Siêu.
Hà Siêu gật đầu.
"Quản lý, chia cho bọn họ."
Hà Siêu đưa một cọc tiền dày cộm, quăng về phía quản lý vừa bước vào sau khi các tiếp viên bị đuổi ra ngoài.
"Bây giờ thì chú đã hết thương hoa tiếc ngọc chưa." - Tô Húc Hoàn nhìn Tô Trực bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Hoàn Hoàn nhà ta thật hào phóng, con xem con cháu nhà họ Tô ngoài con ra đều là kẻ bất tài. Hôm nay gọi chú ra, là có chuyện gì cháu cứ nói đi… chỉ cần cháu hào phóng một chút, chuyện gì chú cũng sẵn sàng."
"Rất tốt, nếu chú đã thẳng thắn thì tôi cũng không vòng vo." - Tô Húc Hoàn nhận tập hồ sơ từ Hà Siêu rồi quăng nó xuống bàn.
Tô Trực nhìn những bức ảnh bị rơi ra liền xanh mặt.
"Tô Húc Hoàn, cháu muốn gì… sao lại cho người theo dõi chú." - Tô Trực chồm lấy tập hồ sơ đầy hình ảnh liền oán giận nói.
Ông ta tự biết bản thân đấu không lại.
Đấu đá với Tô Húc Hoàn cũng chỉ thiệt thân.
Thành phố A này ai không biết thằng nhóc này nhẫn tâm thế nào.
"Cho ông ba ngày, tôi muốn con dấu của Tô Lâm."
"Hoàn Hoàn, con dấu của anh hai, ông ấy giữ nó còn kĩ hơn giữ mạng… sao chú có thể lấy nó cho cháu được."
"Hà Siêu, cậu gửi những bức ảnh này cho Tô lão gia." - Tô Húc Hoàn cười khẩy: "Để ông ta đi xét nghiệm ADN với thằng nhóc kia, nhiều khi lại là con của chú phải không?"
Bí mật động trời này, đã bị Tô Húc Hoàn tóm được. Kế hoạch thâu tóm Tô thị của ông ta xem ra đã phá sản, nhưng ông cũng không thể đểsự thật bị phơi bày, ít ra tài sản của Tô Lâm không hề ít, sau này tất cả đều là của Huân Huân.
"Đừng, chú… chú nhất định sẽ lấy được thứ cháu cần, Hoàn xin cháu giơ cao đánh khẽ, Huân Huân chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
"Ba ngày sau, nếu không có thứ tôi muốn, ông xong đời rồi, chú à."
Tô Húc nói xong liền đứng lên bỏ đi, những nơi thế này không dành cho người đã có vợ như anh.
"Đại ca, náo nhiệt quá…" - Thanh Liêm nhìn thấy sự náo nhiệt tại thành phố A liền kinh ngạc, đây là lần đầu cậu ta đến nơi này.
"Được, mấy hôm nữa tôi đưa cậu đến chơi."
"Tô tổng, Tô lão gia đã nghe được tin anh về, vừa mới nhắn tôi hẹn gặp." - Hà Siêu ngồi trên xe nói.
"Thông tin cũng nhanh lắm."
"Cuộc họp mặt gia đình, có lẽ sẽ có mặt hai mẹ con người đó." - Hà Siêu nói tiếp:" Tôi sẽ từ chối gặp."
Tô Húc Hoàn không đáp, chán ghét khi nhắc đến bọn người lòng lang dạ sói.
Năm đó, mẹ anh đã ôm anh khóc ướt cả gối. Anh biết nhưng còn quá bé, chỉ có thể im lặng nằm trong lòng mẹ.
Năm đó, bọn người nhà họ Lục đến báo mẹ anh đổ bệnh và đột quỵ tại nhà họ Lục… xác cũng đã thiêu rồi… không thể điều tra thêm.
Họ Lục nói Tô Lâm phản bội mẹ anh, nên khi mẹ anh mất họ không trả xác, tự ý quyết định.
Cái chết của mẹ anh, Tô Lâm mừng đến mức không rơi một giọt nước mắt… vài tháng sau liền đưa người phụ nữ kèm cái bụng nhô cao về nhà họ Tô.
Tô Húc Hoàn bị ép đến cô nhi viện một thời gian dài, cho đến khi Lão gia Tô Trúc quay về nước đón anh về, sau đó để lại Tô thị cho Tô Húc Hoàn dẹp loạn thay ông tuổi cao sức yếu.
Tô Thị năm đó hỗn loạn anh em tranh giành đến mức sức đầu mẻ trán.
"Đại ca, Tiểu Linh báo cáo, cô ấy đã tiếp cận được Tô Huân Huân rồi." - Thanh Liêm nhận được tin liền báo cáo.
"Nhanh như vậy?" - Chỉ trong một đêm mà cô ta đã tiếp cận được thằng nhóc đó.
"Tô tổng, sao phải để Tiểu Linh tiếp cận Tô Huân Huân, thằng nhóc đó chỉ ham mê cờ bạc và phụ nữ… chẳng khác gì kẻ vô dụng."
"Vô dụng rất tốt, tôi muốn Tô Lâm phải tức đến chết." - Tô Húc Hoàn cười nhếch mép.
Giết ông ta, rất dễ… nhưng anh đã hứa với ông nội Tô Trúc sẽ không ra tay giết ông ta. Ông nội chỉ sợ anh không giữ được đạo lý làm con, nhưng không trực tiếp giết… anh sẽ khiến ông ta tức đến chết vì những gì ông ta đã gây ra.
"Tô tổng, dì Trương báo lại phu nhân hôm nay hỏi anh có quay về biệt thự không?"
Ánh mắt Tô Húc Hoàn có chút dịu dàng đi.
Đã nhớ anh rồi sao?
Y Y, tôi cũng nhớ em rồi.