Phong Lưu Pháp Sư

Chương 361: Mỹ Nữ Thổi Tiêu



 

Ước chừng khoảng hơn một tuần, nhờ vào thụ yêu che dấu, nhóm người Long Nhất nhanh chóng xuyên qua những phiến lãnh địa dị giới vong linh khác, trong đó không ngờ còn có cốt long, dị giới phi ưng là những dị giới vong linh nằm trên đỉnh Kim tự tháp xếp hạng của dị giới vong linh, những kinh hoàng, nguy hiểm trong đó không từ nào có thể tả được.

Không chỉ Long Nhất 4 người toàn thân đổ mồ hôi,mà cả Thụ yêu vương cũng run rẩy sở hãi, may mà dị giới vong linh này tuy cực kỳ khủng bố nhưng trí tuệ lại có khiếm khuyến, lại nói thụ yêu là sinh vật đặc thù trong dị giói vong linh, bình thường không phải chịu công kich của những dị giới vong linh khác.

Không nói thì không biết, 4 người Long Nhất đúng là rất may mắn,nếu không được thụ yêu bao che, bằng bọn họ muốn vượt qua thật sự gần như không tưởng, không nói tử vong không gian này đối với bọn họ đã có ảnh hưởng, trong lãnh địa cốt long có cả ngàn cốt long có thể làm bọn họ chết một cách nhanh chóng, lúc này xem ra, dùng đầu thì tốt hơn dùng thực lực bản thân nhiều a.

Sau khi dùng thụ yêu làm khiên che dấu, cả đám người Long nhất xuyên qua lãnh địa của dị giới phi ưng, Thụ yêu vương thật sự không nguyện ý tiếp tục tiến tới. Khi Vô Song vấn hỏi tại sao thì hắn đáp phía trước chính là lãnh địa của chúa tể của dị giới vong linh Tam Đầu Ma Long, không những cực kì khủng bố mà còn có trí tuệ cực cao, trò lừa bé xíu của bọn họ có thể lừa những vong linh khác nhưng muốn hí lộng mà làm cho Tam Đầu Ma Long không nghi ngờ thì đúng là tự đâm đầu vào đường chết.

Vừa nghe phía trước là lãnh địa của Tam Đầu Ma Long, Long Nhất lập tức kêu khổ trong lòng, tử vong không gian này đúng là đem tất cả đỉnh phong vong linh của vong linh thế giới tề tụ lại, hắn nắm được triệu hoán vong linh thuật nên đối với Tam Đầu Ma Long cũng có thể nắm được, toàn thân đao thương bất nhập, ma pháp căn bản miễn dịch, tùy tiện phát ra một cổ Tử Vong Long Tức(hơi thở tử vong của rồng) so với cấm chú còn lợi hại hơn ba phần, tính ra tám tên,mười tên pháp thần, kiếm thần đối mặt cũng tuyệt đối không dám đùa, dựa vào bọn họ làm sao có thể xông qua a.

"Long Nhất, xem ra thụ yêu vương nói đúng là thật. Chúng ta thả bọn chúng đi nha." Vô Song chuyển thân hướng Long Nhất nói.

Lúc này Long Nhất cách thụ yêu vương không có lực công kích chỉ hai bước dài, lúc thụ yêu vương kiên trì không chịu đi tiếp thì hắn đã từ từ tiến đến gần thụ yêu vương.

"Thả? Tại sao phải thả?" Long Nhất hắc hắc cười, bàn tay lớn nhanh như điện đem thụ yêu vương từ dưới đất nắm lên.Đem lôi cầu đã chuẩn bị sẵn nhập vào thể nội của thụ yêu vương, sau đó quăng mạnh hắn lên không trung.

"Bùm" một tiếng, điện quang lóe ra, thụ yêu vương kêu chưa kịp kêu một tiếng đã bị nổ thành bụi phấn, một khỏa tinh thể hình trụ phát ra ánh sáng đen phiêu phù trong không trung, bị Long Nhất vươn một tay nắm lấy.

Những thụ yêu còn lại thấy đại vương bị giết, cũng không dám lưu lại, đột nhiên chạy tản ra vô ảnh vô tung.

"Long Nhất.chàng." Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt run người nhìn Long Nhất, trong một lúc không biết nói gì, khác với Vô Song chỉ hỏi,Nạp Lan Như Nguyệt thì còn có biểu tình sợ hãi.

"Đừng nhìn ta như thế.Nghĩ rằng ta tàn nhẫn lắm sao?" Long Nhất thấy biểu tình của Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ giọng nói, khó mà biết được nhiều năm như thế mà Nạp Lan Như Nguyệt vẫn như cũ không hề thay đổi.

"Long Nhất, ngươi vì Hắc Sắc Tinh Thể trong thể nội của thụ yêu vương?" Vô Song hỏi

Long Nhất gật gật đầu đáp "Không sai, ta cần thứ này."

"Ân, ta chỉ thấy kì quái, thì ra trên thân thể có thứ người cần. Có giết thì cũng đã giết rồi." Vô Song nhẹ nhàng nói, nàng ngược lại không thấy có chuyện gì không ổn, tính ra giết người nàng còn không nhíu mày, huống chi chỉ là thụ yêu địch nhân.

"Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, Tam Đầu Ma Long phía trước chính là cửa ải cuối cùng, nhưng cũng là cửa ải khó khăn nhất." Long Nhất nhìn xung quanh nói, liền đó chọn nơi phù hợp bắt đầu hạ trại.

Nạp Lan Như Nguyệt sau khi ngơ ngơ ngác ngác cả nửa ngày, bắt đầu đi theo phía sau Long Nhất, có chút ủy khuất hỏi "Chàng làm thiếp khó chịu a, chàng phải nghĩ đến thụ yêu vương dù sao cũng đã giúp chúng ta, lại nói hắn không có khả năng làm hại chúng ta, tại sao phải giết hắn a."

Long Nhất đem trường bồng cố định cho tốt. Quay đầu lại nhìn Nạp Lan Như Nguyệt nói "Như Nguyệt, nàng có lòng nhân từ thì cũng là chuyện tốt, nhưng cũng phải tùy đối tượng, phân ra trường hợp, thụ yêu vương giúp chúng ta nhưng có thật sự nguyện ý giúp chúng ta không? Là không, bởi vì tiểu mệnh của hắn bị chúng ta nắm trong tay, nếu chúng ta không chế phục được hắn, hiện tại chúng ta đã thành phân bón cho chúng rồi."

"Lại nói ta cần Hắc Linh tinh phách trong nội thể hắn, cho nên hắn phải chết, trong tử vong không gian này, thứ hữu dụng đối với chúng ta thì phải không từ thủ đoạn mà đoạt được, thứ làm trở ngại cho chúng ta, tính ra không thể không quyết tâm hủy diệt, bởi vì không thể xác định nhân tố nào sẽ đem đến tai họa hủy diệt cho chúng ta, đó là pháp tắc sinh tồn."

"Nếu như nàng không có thể minh bạch thì tốt,ai lại không hi vọng nữ nhân của mình hiểu được mình, nếu nàng không thể hiểu được thì ta cũng không có biện pháp, ta là dạng người đó,nàng nếu không vui vẻ thì vẫn còn có thể lựa chọn.

Long Nhất quay đầu đi vào trường bồng, để lại Nạp Lan Như Nguyệt đứng như trời trồng, tâm lý hắn cũng buồn phiền, nha đâu này cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, lúc trước đến Mễ Á công quốc đến cầu hỏa hệ Đại Ma Tầm Sư Phổ Tu Tư giúp ngăn cản chiến tranh khả dĩ cũng đã có thể thấy được, chỉ là loại tính cách này không hợp với thời chiến loạn, trong thời thái bình thì có thể nói rằng khã dĩ sẽ được mọi người ngưỡng mộ.

"Long Nhất nói cũng không sai, nàng là công chúa của Nạp Lan đế quốc, đối với việc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu đáng lẽ phải hiểu một cách rõ ràng, nếu vẫn khăng khăng giữ sự thiện lương thì cũng sẽ bị coi là ngu muội."Âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Vô Song từ một bên truyền đến.

Nạp Lan Như Nguyệt cả người rung lên, thế giới này đúng là mạnh được yếu thua, Ngạo Nguyệt đế quốc chẳng phải thấy Nạp Lan đế quốc của nàng yếu nhược mà muốn nuốt bọn họ sao? Huống chi giết một thụ yêu căn bản đã có ý giết họ thì đã sao, chính mình tại sao lại làm náo loạn để cho phu quân không vui?

"Trên nguyên tắc phu thê không nhất trí thì không thể hạnh phúc được, ta thấy các người sớm phân khai thì tốt hơn." Vô Song cũng vén trường bồng, nhẹ giọng để lại một câu trước khi tiến vào.

"Nàng…." Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh bạch y phiêu phốt của Vô Song, sau khi nghe được câu nói của nàng thì thật sự không thể không khó chịu, Vô Song rõ ràng muốn xúi giục nàng và Long Nhất chia tay.

"Muốn chia rẽ ta và phu quân sao, sau đó để nàng được lợi sao, ai nói ta cùng phu quân không nhất trí chứ, chỉ giết một thụ yêu vương thôi, cũng chẳng là gì cả." Nạp Lan Như Nguyệt lẩm bẩm nói, dậm chân đứng dậy vội vã hướng trường bồng Long Nhất đi vào.

Nhưng Vô Song trốn trong trường bồng nghe thấy lời lẩm bẩm của Nạp Lan Như Nguyệt bỗng nhiên mỉm cười, xếp bằng tiến nhập vào trong minh tưởng, ai biết đợi chút nữa hai người kia có làm chuyện gì không.

Nạp Lan Như Nguyệt tiến vào trường bồng của Long Nhất, thấy Long Nhất duỗi chân nằm dài trên giường, chính là đang đọc một quyền sách mang theo hắc ám khí tức.

"Phu quân, thiếp.thiếp.sai rồi, chàng đừng giận có được không?" Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng đi đến bên giường Long nhất, có chút thảm thương nói.

Long Nhất tạm dừng nghiên cứu vong linh triệu hoán thuật, dùng bàn tay không vỗ vỗ vị trí kế bên mình nói "Nàng không sai, thật là vậy, chúng ta chỉ là quan điểm bất đồng, tuy chúng ta không tán đồng quan điểm với đối phương,nhưng căn bản không có phân rõ ai đúng ai sai,cho nên không cần phải xin lỗi."

Nạp Lan Như Nguyệt ngồi xuống giường, ôm lấy một tay Long Nhất rồi ép vào lòng hắn, nói "Thiếp phải xin lỗi, chỉ vì quan niệm của thiếp trong hoàn cảnh như thế là không đúng, trong thế giới còn chưa có thái bình này cũng không đúng, nhưng thiếp không ngờ không hiểu được chàng, thiếp trong lòng rất khó chịu."

Long Nhất bỏ cuốn sách xuống, ôn nhu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, một tay ôm lấy vai nàng nói "Nàng thật sự đã minh bạch?"

"Ân." Nạp Lan Như Nguyệt bị tay Long Nhất ôm lấy, thân thể không tự chủ nóng lên, nàng chủ động dùng môi chế trụ môi của Long Nhất.

Bốn cánh môi tiếp xúc, hai cái lưỡi không biết mệt mỏi chơi đùa với nhau, mà lang trảo của Long Nhất cũng không cam chịu tịch mịch chia hai đường tập kích hai ngọc phong cao vút, dùng đủ hết 18 thủ pháp mà nắn bóp.

Nạp Lan Như Nguyệt thân thể mềm mai như rắn lắc lư, nghênh đón sự trêu chọc của Long Nhất, mà môi thơm lại dùng sức mà mút chặt, tựa hồ chỉ có như thế mới khả dĩ làm cơ thể nóng bỏng của nàng thấy tốt hơn.

"Phu quân, dừng…dừng lại đã, ta hình như. muốn tiểu." Nạp Lan Như Nguyệt đẩy lưỡi Long Nhất ra, thở dốc. Mị hoặc liếc Long Nhất một cái.

Long Nhất hơi bối rối, rồi đột nhiên bắt đầu cười hắc hắc, bắt đầu tăng tốc dùng ngón tay hoạt động giữa hai chân Nạp Lan Như Nguyệt, nói "Muốn tiểu thì tiểu đi, Phu Quân sẽ không cười nàng đâu."

Nạp Lan Như Nguyệt vốn đã đạt đến điểm cao triều, bị Long Nhất vuốt ve, thân thể run mạnh mấy cái, đột nhiên cong eo, hai chân khẩn trương co chặt lại,đôi môi đỏ phát ra một tiếng rên dài, một dòng nhiệt lưu từ nơi riêng tư phún xuất ra tay Long Nhất.

Kêu lên một tiếng thoải mái, Nạp Lan Như Nguyệt toàn thân như vô lực ngã vào lòng Long Nhất, linh hồn rời khỏi cơ thể phiêu lãng trong không trung, trên mặt đỏ ửng sau khi đạt đến đỉnh điểm cao triều.

Long Nhất đem Nạp Lan Như Nguyệt thoát y như một pho tượng trắng. Tự mình cũng thoát quang sách, hai người cùng xích lõa ôm lấy nhau, cảm giác không có một chút cách trở nào làm hắn phi thường vui sướng.Hắn nhẹ nhàng vuốt ve phía lưng của Nạp Lan Như Nguyệt. Hạ thân cũng bắt đầu phát động, muốn đứng lên mà tận tình phát công trên cơ thể nàng.

Một lúc lâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt từ cao triều hồi thần, cuối đầu xuống nhìn thì thấy tiểu huynh đệ của Long Nhất nộ hỏa bừng bừng.Không tự chủ thầm cảm thấy kinh ngạc, lại ngẩng đầu lên thấy biểu tình có chút thống khổ của Long Nhất. Nàng vươn bàn tay nhỏ đã đổ mồ hôi, cầm lấy tiểu huynh đệ nóng bỏng của Long Nhất, cắn môi nói "Phu quân,chàng muốn thiếp không.người ta.người ta.không làm chàng thỏa mãn à?"

Long Nhất hít một hơi lạnh, vỗ một cái lên kiều đồn tuyết bạch của Nạp Lan Như Nguyệt, làm nổi lên một trận rung rinh, hắn cười nói "Tiểu dâm phụ, nàng thật sự không thể thỏa mãn đủ a. Nhưng hiện tại là lúc nguy hiểm, làm sao ta có thể lấy đi trinh tiết của nàng lúc này đây?"

"Chuyện đó…làm sao thiếp có thể làm chàng cảm thấy tốt hơn đây." Nạp Lan Như Nguyệt sau khi trải qua tiếp xúc thân mật với Long Nhất, ngược lại cũng lá gan cũng to lên.

Long Nhất nhìn đôi môi nhỏ như anh đào của nàng, màu đỏ phối hợp với hàm răng trắng bạch chỉnh tề, không ngờ có thể hấp dẫn người khác như thế, hắn trong đầu vì thế nảy sinh một ý niệm tà ác.

"Biện pháp đương nhiên có, bất quả nàng thật sự nguyệt ý không?" Long Nhất một bên nói, một bên hướng dẫn bàn tay nhỏ của Nạp Lan Như Nguyệt hoạt động, bản năng tựa hồ sinh ra đã có, Nạp Lan Như Nguyệt nhanh chóng tự giác di chuyển bàn tay nhỏ.

"Nguyện ý….bất luận chuyện gì thiếp cũng nguyệt ý." Nạp Lan Như Nguyệt nghịch nghịch tiểu huynh đệ của Long Nhất, đã đến như thế này, còn có chuyện gì không nguyện ý chứ?

Long Nhất cười hắc hác, mở miệng nói nhỏ vào tai nàng.

"A…" Nạp Lan Như Nguyệt mở to miệng, rất nhanh khẩn trương khép lại, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đã đỏ giờ như bị đun nóng. Nàng làm thế nào cũng không tưởng đến phương pháp này.

"Không nguyện ý à? Biết là thế mà." Long Nhất làm ra bộ tội nghiệp nói.

"Không…không phải…Thiếp.thiếp nguyện ý." Nạp Lan Như Nguyệt có chút hoảng loạn lập bập nói.

Nạp Lan Như Nguyệt hít sâu hai hơi, quỳ xuống giữa hai chân Long Nhất, kiều đồn trắng bạch cao cao nhổng lên, mà đầu nàng lại từ từ hạ xuống….

Long Nhất sảng khoái rên lên, loại đãi ngộ này thật không phải lúc nào cũng được hưởng thụ, tuy kỹ xảo của Nạp Lan Như Nguyệt không ra gì, nhưng làm cho cảm giác của hắn cảng thêm kích động, lại nghĩ đến thân phận quang minh thánh nữ của nàng, thú huyết lại càng sôi lên.

Long Nhất giang tay vén tóc của Nạp Lan Như Nguyệt qua, như thế có thể thấy rõ hơn, cũng làm cho thị giác của hắn càng thêm tăng lên mãnh liệt.

Gần nửa giờ,khi cơ mặt và lưỡi của Nạp Lan Như Nguyệt đều phát tê, Long Nhất cũng cảm thấy từng trận kích động từ tiểu huynh đệ, tiếp đó nhanh chóng bắt đầu khai pháo.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hai người lại nằm trên giường lớn.

"Làm nàng ủy khuất rồi." Long Nhất cảm thấy có lỗi với nàng.

Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng Long Nhất lắc lắc nói "Chỉ cần thiếp làm chàng thỏa mãn thì thiếp cũng hạnh phúc, huống chi loại cảm giác đó….thiếp.cảm thấy cũng tốt." Nói xong, Nạp Lan Như Nguyệt vùi đầu vào trong ngực Long Nhất,không dám ngẩng lên nữa.

Long Nhất cười, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve người ngọc trong lòng không nói nhiều nữa, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, Nạp Lan Như Nguyệt nhanh chóng tiến vào trong mộng.

Nạp Lan Như Nguyệt yên ổn nghĩ ngơi, Vô Song thì không cảm thấy tốt như thế, tuy Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt không có chân chính tiêu hồn, nhưng làm nàng cảm thấy cũng không kém gì. Nàng cùng Long Nhất có một loại kinh nghiệm tương tự, loại khoái cảm như thủy triều này vô luận thế nào cũng phải ráng chế trụ, khi nàng không thể chế trụ được nữa, không thể làm gì hơn là để ý thức của chính mình trầm vào sâu trong ý thức hải.

Chính tại lúc này, một thân ánh mở nhạt lại xuất hiện trong ý thức hải của Long Nhất.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv