Phong Lưu Pháp Sư

Chương 233: Cảnh xuân ở Lệ Nhân phường



 

Dịch: Long Nhất

Đó là một cửa hàng trang trí toàn một màu hồng quyến rũ, chia ra thành hai tầng trên dưới. Tầng một là các loại nữ trang và đồ trang sức của nữ hài, tầng hai lại la liệt đủ màu các loại nội y, yếm ngực có, trang phục tình thú vô cùng hiện đại cũng có, quả thật là vô cùng dụ nhân.

Danh tiếng của Lệ Nhân phường ở Thương Lan đại lục có thể nói là vô cùng nổi tiếng, là lựa chọn hàng đầu của đám tiểu thư, quý phụ. Lúc này, tầng trên của Lệ Nhân phường râm ran toàn tiếng yến giọng oanh, rất đông tiểu thư phu nhân lượn lờ trong đó để chọn đồ nội y cho mình, mà đoàn người Long Nhất ầm ầm ĩ ĩ tiến vào khiến đám tiểu thư phu nhân đó cùng giật mình, né tránh không kịp chỉ đành đứng đờ ra đó. Vốn nam nhân tới cửa hàng nội y của nữ nhân, đám nữ nhân sao lại không biết xấu hổ chọn lựa trước mặt nam nhân chứ, đặc biệt kẻ đến lại là Tây Môn nhị thiếu gia dâm danh vang khắp thiên hạ. Đám tiểu thư phu nhân đó tự nhiên là tránh xa như tránh rắn rết bò cạp.

Lão bản của tòa Lệ Nhân phường này là một nữ nhân khó đoán được tuổi thật, nhìn lướt qua thì áng chừng hai chín tuổi, nhưng nhìn kỹ một chút lại giống như mới chỉ đôi chín. Trên người nàng ta có hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau cùng tồn tại. Một là thành thục dễ thương, hai là trong sáng đáng yêu, vì thế dễ dàng khiến người khác sinh ra ảo giác.

Cô chủ thấy sinh ý bị quấy rối vội vàng chạy tới xem. Một nữ nhân có thể mở một cửa hàng đồ dùng cho phái yếu sang trọng như vậy ở khu buôn bán sầm uất nhất Đằng Long thành dĩ nhiên phải có bối cảnh nhất định, nhãn lực cũng phải cao minh, chỉ lướt qua một cái đã đại khái biết được thân phận mấy người. Ả tự nhiên là nhận ra Tây Môn nhị thiếu gia, mà hai đại mĩ nhân bên cạnh hắn trên người cũng tỏa ra khí chất dù không giống nhau nhưng đều là quý khí (khí chất cao quý), tuyệt đối là đại tiểu thư nhà đại gia quý tộc mà ả ta vừa mới biết được thân phận. Một là đại tiểu thư Đông Phương gia tộc, một là tam tiểu thư Nam Cung gia tộc. Cho tới Tiểu Y, Man Ngưu và Lệ Thanh đứng sau Long Nhất, ả cũng nhìn ra bọn họ chỉ là người hầu.

"Ai da, đây chẳng phải là Tây Môn nhị thiếu gia sao? Cơn gió nào thổi người tới đây vậy. Hàm Yên đúng là được sủng ái mà lo sợ a." Nữ nhân tự xưng Hàm Yên tỏ ra hân hoan tiến tới, mỗi một điệu cười câu nói đều tỏa ra nét quyến rũ tới tận trong xương cốt, nhưng vẻ mặt lại vẫn giữ được nét trong sáng ngây thơ. Loại nữ nhân này quả thực có khả năng đoạt hồn người a.

"Hàm Yên? Tên hay lắm." Long Nhất thần hồn điên đảo hít thật sâu hương thơm quyến rũ, không ngờ nổi nữ chủ nhân cửa hàng này lại là một vưu vật như vậy, hồi đó sao lại chạy thoát khỏi cặp mắt Tây Môn Vũ chứ.

"Tây Môn nhị thiếu gia quá khen, hôm nay đến gian hàng nhỏ bé này là để chọn nội y cho hai vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bên cạnh đây sao?" Hàm Yên che miệng cười, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ vui vẻ nhưng có trời mới biết trong bụng ả ta lại tuôn ra không biết bao nhiêu câu chửi mắng.

Long Nhất quan sát thân hình rực lửa của Hàm Yên một lúc. Hắn dám khẳng định nữ nhân này tuyệt đối là hàng thật đúng giá, muốn xôi có xôi, muốn oản có oản, đặc biệt là dáng vẻ phong tao đó, là thứ mà nam nhân nhìn thấy đều bị cuốn hút, hấp dẫn.

Đúng lúc đang trắng trợn xơi kem bằng mắt, đột nhiên vùng thịt mềm nơi mạng sườn Long Nhất nhói lên, thì ra Đông Phương Khả Hinh và Nam Cung Hương Vân mỗi nàng một bên đang tức tối véo hắn. Tên gia hỏa này cũng thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vừa trông thấy mỹ nữ đã không lê nổi chân đi nữa.

Long Nhất định thần lại, hai tay bóp chặt hai bàn tay xinh của lưỡng nữ, ngón cái lại ngầm náo động lòng bàn tay hai nàng. Lưỡng nữ lập tức thân hình run rẩy, vừa xấu hổ vừa luống cuống đành an phận trở lại.

Xem ra đối phó với nữ nhân vẫn còn một chiêu tối hữu hiệu này a, Long Nhất trong lòng cười hắc hắc.

"Hàm Yên, ở đây nàng có những loại nội y nào mới nhất, gợi tình nhất, có thể phô bày đường cong nữ nhân đẹp nhất, đem toàn bộ ra đây cho ta." Long Nhất cười nói với lão bản nương, cặp mắt vẫn không ngừng dán chặt lên cặp nhũ câu nổi bật của nàng ta, trong lòng thì tưởng tượng đến hình ảnh cô nàng chỉ mặc trên mình nội y gợi tình uốn éo trước mặt mình. Chỉ tưởng tượng vậy thôi mà cũng nóng rực lên rồi a.

"Tây Môn nhị thiếu gia đến thật đúng lúc, hôm nay vừa đến một lô hàng mới, đều là hàng thượng hảo hạng, mỗi loại đều làm cho mị lực của nữ nhân phát huy tới hai trăm phần trăm. Ta sẽ đi lấy tới đây." Hàm Yên quay người uốn éo như mình rắn đi vào một gian phòng ở gần đó. Lúc quay đi trong đôi mắt ả thoáng lướt qua một tia kinh ngạc. Mặc dù Long Nhất sau khi nhìn thấy ả dáng vẻ tỏ ra đầy vẻ dâm tà nhưng lại mang đến cho ả cảm giác thâm bất khả trắc.

Long Nhất nhìn chằm chằm vào đồn bộ căng tròn trong lớp quần bó sát người của Hàm Yên, khóe miệng hiện ra tia cười mờ nhạt. Nữ nhân này cũng không đơn giản a.

Chỉ một lát sau, Hàm Yên đã ôm theo một cái túi tinh xảo quay trở lại, đem từng món nội y bên trong bày lên trường kỷ dùng cho khách ngồi nghỉ chân.

"Những đồ nội y này bất kể là chất liệu hay thợ khéo đều thuộc hàng đầu bảng. Đông Phương tiểu thư và Nam Cung tiểu thư cứ việc chọn lựa, nhất định sẽ khiến các nàng hài lòng." Hàm Yên cười nói.

Lông mày Long Nhất nhíu lại, quang mang trong mắt lóe lên. Đông Phương Khả Hinh và Nam Cung Hương Vân đều trở lại Đằng Long thành chưa lâu, rất ít người có thể nhận ra họ, vậy mà một cô chủ của một cửa hàng nội y nhỏ nhoi lại chỉ một câu đã vạch ra thân phận các nàng, nếu nói không có vấn đề thì ngay cả quỷ cũng chẳng tin.

"Á, sao mỏng quá vậy, không có chỗ nào dày hơn chút sao?" Nam Cung Hương Vân nhón lên một chiếc lá tam giác gần như trong suốt, gương mặt nóng bừng như lửa. Loại nội y này mặc vào thì có khác gì không mặc chứ.

Nội tâm Đông Phương Khả Hinh cũng rất xấu hổ e ngại, nhưng thân thể nàng từ mười ba năm trước đã thuộc về Long Nhất, ở trước mặt tình lang có khoe ra một chút cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, vì thế nàng phản bác: "Như thế mới thật tình cảm chứ. Vậy biểu ca mới có thể phán đoán chính xác cơ thể ai quyến rũ nhất."

Long Nhất cười hi hi quay người nói: "Man Ngưu, Lệ Thanh, hai người xuống gác dưới lầu, không cho phép bất kỳ ai lên đây."

Hai người ứng tiếng xoay mình đi xuống lầu. Long Nhất vẫn chưa cảm thấy ổn thỏa, hoa tay bố trí một kết giới chắn tầm nhìn cho toàn bộ tầng trên.

Ánh mắt Hàn Yên lóe sáng, có thể không cần niệm bất kỳ chú ngữ nào vẫn thi phóng ra được ma pháp kết giới, biểu hiện của Tây Môn nhị thiếu gia này khiến người khác khó tránh khỏi kinh hãi.

"Ừm, bản trọng tài tuyên bố, cuộc so tài chính thức bắt đầu, hai vị đại tiểu thư, các nàng mau bắt đầu thôi." Long Nhất cười hí hí, cặp mắt say mê không ngừng quét qua quét lại cơ thể nhị nữ.

Đến lúc lâm trận thực sự, lưỡng nữ đều không nén được có chút trù trừ. Dù sao thì hai nàng đều là hoàng hoa khuê nữ chưa chồng, ở trước mặt một nam nhân chỉ mặc đồ nội y trong suốt đầy gợi tình khó tránh khỏi cảm giác buông thả quá.

Cuối cùng, vẫn là Đông Phương Khả Hinh nghiến răng, lựa lấy một bộ nội y gợi tình màu phấn hồng trông có vẻ kín đáo bước vào phòng thay đồ, còn Nam Cung Hương Vân thấy Đông Phương Khả Hinh đã hành động đành hít sâu một hơn đè nén nỗi lòng, chọn một bộ nội y màu xanh biếc bước vào trong.

Long Nhất chuyển ánh mắt sang lão bản nương Hàm Yên, đột nhiên tiến tới hai bước tới sát cạnh ả, bàn tay sói khẽ đặt lên eo lưng thon thả của ả ta.

Thân thể Hàm Yên hơi đờ ra, nhưng thật nhanh lại khôi phục như thường. Ả nở nụ cười đầy mị lực chủ động dựa thân hình lên người Long Nhất, cặp nhũ phong căng tròn áp vào hắn, cười khẽ nói với Long Nhất: "Người thật xấu xa, đã ăn trong bát lại trông trong nồi."

Long Nhất bỗng nhiên cảm thấy tinh thần Hàm Yên bắt đầu ba động kỳ lạ, trong lòng hắn nhói lên, không ngờ là mị thuật cao cấp. Chuyện này khiến hắn không khỏi nhớ lại đám hồ ly đầy cám dỗ của hồ tộc.

"Hắc hắc, Hàm Yên, nàng quả thật là mê người a. Đợi đến lúc nàng chân chính thưởng thức được chỗ hay của ta rồi sẽ không nói ta như vậy nữa đâu." Long Nhất cười, cặp mắt dần trở nên ngẩn ngơ, bàn tay lại lần xuống dưới nhào nặn kiều đồn tròn lẳn mịn màng của Hàm Yên, cảm giác thật quá sức tuyệt vời.

Hàm Yên gượng cười. Nàng vừa thi triển Mê Hồn Thuật với hắn, đáng ra hắn phải an phận mới đúng, sao lại biến thành thêm lợi cho hắn thế này, chẳng lẽ là cường độ không đủ. Hàm Yên nghĩ vậy bèn tăng cường sức mạnh tinh thần.

"Mỹ nhân, ta muốn nàng." Long Nhất đột nhiên lẩm bẩm như đang mơ ngủ, một tay nhanh như điện chớp án lên ma huyệt trên cổ Hàm Yên còn tay kia lại hung hãn lần tới bộ ngực tràn đầy sức sống của ả.

Hàm Yên kinh hãi định hét lên nhưng phát hiện toàn thân mình mềm nhũn, cổ họng không ngờ không phát ra nổi một âm thanh nào, cơ thể chỉ đành để mặc cho tên dâm tặc đó khinh nhờn. Đột nhiên, ả cảm giác thấy bàn tay đang hoạt động trên đôi gò bồng đảo của mình lần xuống dưới, chăm sóc cho khu cấm địa giữa cặp đùi.

Đúng lúc này, Long Nhất đột nhiên đẩy ả ra, dáng vẻ như vừa giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn Hàm Yên đang hoảng loạn luống cuống chỉnh lại y phục, nghi hoặc hỏi: "Hàm Yên, ta vừa làm chuyện gì thất lễ à? Sao ta lại không nhớ chút gì nhỉ."

Hàm Yên đành chỉ có thể nghiến răng nuốt cục tức vào lòng. Ả nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì dáng vẻ đã như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, nụ cười vẫn quyến rũ mê người. Ả không hiểu được đáo để đã xảy ra tình huống gì, Mê Hồn Thuật của ả với Long Nhất sao lại có hiệu quả ngược hẳn với thông thường như vậy. Có thể là hắn không hề bị ảnh hưởng, mọi thứ đều chỉ là giả vờ như vậy.

Đúng lúc Hàm Yên định kiếm cớ giải thích qua loa thì cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra, Đông Phương Khả Hinh khuôn mặt bừng đỏ từ từ bước ra, từng bước từng bước đung đưa tiến tới.

Con ngươi Long Nhất tức thì mở lớn hết cỡ, không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực. Chỉ thấy da thịt khiết bạch như ngà voi của Đông Phương Khả Hinh lõa lồ phần lớn, tán phát ra một thứ ánh sáng mê người, chiếc nội y màu phấn hồng gần như trong suốt ôm khít lấy khuôn trăng, cặp thỏ ngọc căng tròn được kéo ép vào nhau tạo thành một khe sâu hun hút vô cùng hấp dẫn, còn trên chóp đôi gọng kính đó nổi lên hai hạt đậu hồng thật khiến người phải phun máu mũi. Lướt xuống dưới là chiếc eo nhỏ nhắn mịn màng, mảnh mai tới mức khiến người phải thương yêu. Chiếc tiểu khố trong mờ màu phấn hồng che lấy vùng tam giác thần bí nhưng do phía trước tơ dệt mỏng khiến cho cả một đám cỏ non đen mượt như nhung xuyên qua cả lớp lụa ra ngoài.

Ực ực, ực ực, cổ họng Long Nhất không ngừng hoạt động lên xuống, lỗ mũi bắt đầu nóng bừng lên, tiểu huynh đệ cũng đã ngẩng đầu lên cất tiếng ca ngợi vẻ đẹp.

"Muốn chết người a, muốn chết người a." Trong lòng Long Nhất không ngừng rên la còn cặp mắt thì đóng chặt lên ngọc thể của Đông Phương Khả Hinh như tượng.

Đông Phương Khả Hinh cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng đó của Long Nhất, cảm thấy ánh mắt hắn chạm tới từng khu vực mẫn cảm của nàng, cả thân hình mềm mại không khỏi hồng lên, tựa như đang được hắn ve vuốt, từng trận cảm giác tê dại lan tỏa vào tận đáy lòng, dường như còn có cái gì đó từ nơi thâm sâu tiết ra khiến nàng không tự chủ được khép chặt đôi đùi ngọc lại.

"Không tệ, xoay người đi để ta xem nào." Long Nhất hít một hơi thanh khí đè nén ngọn lửa dục đang chực bùng lên nói.

Đông Phương Khả Hinh xấu hổ xoay người. Trong lòng Long Nhất lại nổi lên một trận tán thưởng, đơn giản là những đường cong hoàn mỹ. Mảng lưng sáng bóng đó, cặp mông trắng nõn căng tròn kia đều khiến Long Nhất hồn vía lên mây.

"Biểu ca, nhìn đẹp không?" Đông Phương Khả Hinh xấu hổ hỏi.

"Đẹp lắm, đẹp không chê vào đâu được. Thân hình biểu muội quả thật quá tuyệt vời." Long Nhất cười hắc hắc đáp.

Lúc này, Long Nhất nhìn thấy Nam Cung Hương Vân đang co đầu rụt cổ trong phòng thay đồ bèn nói với nàng: "Tiểu nữu, thay xong rồi còn không mau ra đi, để ta xem xem đáo để là thân hình ai đẹp hơn."

"Ta không ra." Nam Cung Hương Vân lúc này chẳng còn chút can đảm nào, nàng không thể nào buông thả được. Lại nói mình cũng không thích tên gia hỏa này, để hắn nhìn thấy cơ thể mình thật quá lỗ vốn mà.

"Chẳng lẽ ngươi nhận thua, tự nhận thân hình không đọ được với Đông Phương Khả Hinh." Long Nhất nói khích. Hắn cũng thật sự muốn xem xem Nam Cung Hương Vân khi mặc đồ nội y gợi tình thì sẽ như thế nào.

Nam Cung Hương Vân trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nói: "Ta nhận thua không được sao? Không so nữa."

Khóe miệng Long Nhất hiện ra một tia tiếu ý. Nói thật, vào thời điểm quan trọng Nam Cung Hương Vân quyết định rút lui hắn tuyệt không phải là không vui, ngược lại còn có chút mừng rỡ. Điều này chí ít cũng chứng tỏ Nam Cung Hương Vân vẫn là một nữ hài biết cân nhắc nặng nhẹ. Nàng rõ ràng là không thích hắn, nhưng nếu chỉ vì thể diện và chút lòng hư danh chẳng hề có tác dụng gì chấp nhận cởi đồ trước mặt nam nhân mà mình không thích thì Long Nhất mặc dù có thể no mắt nhưng trong lòng nhất định sẽ đánh giá thấp nàng.

Nhưng Long Nhất tóm lại vẫn chẳng phải là người quân tử. Không được nhìn dáng vẻ Nam Cung Hương Vân lúc mặc đồ nội y gợi tình hắn thật chẳng cam lòng. Hắn nở nụ cười quỷ quyệt, ngón tay phải cong lại, đột nhiên bắn một tia kình về phía phòng thay đồ. Cả căn phòng thay đồ được dựng lên bằng những tấm gỗ mỏng đột nhiên tan thành nhiều mảnh đổ ập ra ngoài. Lúc này Nam Cung Hương Vân chính đang thay đổi lại y phục nên Long Nhất liền được ngắm một màn hương diễm vô cùng đặc sắc.

Nam Cung Hương Vân quay lưng về phía Long Nhất, nội y phía trên đã cởi ra, tấm lưng sáng bóng không có thứ gì che đậy, lại còn mơ hồ nhìn thấy nét xuân ở song phong phía trước. Càng chết người là lúc này nàng đang kéo nội khố bên dưới xuống, phần lớn đồn bộ tuyết bạch tròn lẳn đang nghểnh lên trên, quả thật là vô cùng ướt át.

Nam Cung Hương Vân kinh hãi "a" lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống. Nàng chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được nhất định là Long Nhất đã giở trò quỷ.

"Tây Môn Vũ, ngươi là tên hỗn đản." Nam Cung Hương Vân quơ vội một tấm áo che đậy xuân quang đang bộc lộ, nghiêng mình lườm Long Nhất hét lên.

"Vô tình, chỉ là vô tình. Ngươi cứ tiếp tục đi, ta quay lại đây, tuyệt đối không nhìn trộm." Long Nhất cười hắc hắc quay mình đi nói.

Lúc này, Đông Phương Khả Hinh đã thay đổi lại y phục bình thường, còn bộ nội y nàng đã mặc qua tự nhiên là phải mua rồi. Trên nội khố đó vẫn còn lưu lại chút dấu tích ẩm ướt mà.

Đợi cho lưỡng nữ thay đổi y phục xong, Long Nhất chỉ vào đống nội y mà lão bản nương đã mang ra nói: "Ta mua toàn bộ chỗ này, các nàng trở về cứ từ từ mà mặc."

"Vậy mau chóng gói đồ lại ngay, xin Tây Môn nhị thiếu gia đợi cho một chút." Hàm Yên làm ra vẻ kinh ngạc vui mừng, bưng đống nội y đó sang một bên để đóng gói.

Nam Cung Hương Vân vẫn dùng ánh mắt giết người nhìn Long Nhất, tên gia hỏa này thật sự quá khả ố, đã nói không so nữa mà vẫn cố hại mình tiết lộ hết xuân quang. Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, nàng thực chỉ muốn cắn cho hắn hai cái.

"Biểu ca, huynh nói thân hình muội với biểu tẩu tương lai ai đẹp hơn a." Đông Phương Khả Hinh ôm cánh tay Long Nhất hỏi.

Ách,. thân hình lưỡng nữ đúng là mỗi người mỗi vẻ, thật khó nói được cơ thể ai đẹp hơn ai. Đúng lúc Long Nhất đang định nói vài câu, hắn đột nhiên cảm giác được dưới lầu vọng lại tiếng đả đấu huyên náo.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv