Vào buổi sớm mai, ánh mặt trời xuyên thủng bóng tối, rắc từng vệt nắng vàng trên bờ cát.
Âm thanh của những con sóng vỗ vào bãi biển nghe như có nhịp điệu rõ rệt, chẳng khác gì một bản nhạc xốc dậy tinh thần lúc tinh sương.
Tiền Thương Nhất vừa mở hai mắt ra, lại phát hiện mí mắt của mình có chút nặng nề. Sau khi ngồi dậy, hắn bèn vừa dụi mắt, vừa ngáp dài.
Sau khi nghỉ ngơi vài giây, hắn bước ra khỏi lều, nhìn xung quanh, sau đó trông thấy Trí Đa Tinh cũng đã thức dậy. Gã ấy đang đứng trên bãi cát, ngắm nhìn biển cả.
Lúc này, Trí Đa Tinh cũng nhận ra phía sau có người, thế nên quay đầu lại. Thấy kẻ xuất hiện là Tiền Thương Nhất, gã cười nói:
“Thương nhất, anh tỉnh rồi à? Tôi cứ tưởng là Tiêu Thiên.”
Tiền Thương Nhất cảm giác Trí Đa Tinh ngầm ẩn ý một thông tin nào đó, thế nên vội suy nghĩ sơ qua rồi đáp:
“Thức dậy trước và thức dậy sau sẽ có khác biệt gì à?”
Trí Đa Tinh lắc đầu, “Không, tôi tùy tiện nói thế thôi.”
Tiền Thương Nhất bước đến bên cạnh Trí Đa Tinh, đứng cạnh gã. Khi hắn định lên tiếng, các diễn viên còn lại cũng dần dần đi ra khỏi lều.
“Đêm qua, cái bóng của tôi...” Nhu Quang vừa nói đến đây, Tiêu Thiên đã xen lời.
“... Cái bóng của cô cũng xảy ra vấn đề à?” Tiêu Thiên xoay người nhìn Nhu Quang.
“Của tôi cũng vậy.” Ninh Tĩnh chen vào một câu.
“Xem ra, tất cả mọi người đều bị như vậy.” Trí Đa Tinh dang rộng hai tay, “Trước tiên, cái bóng tự cắt đầu mình ra, sau đó lại nhặt lên. Tiếp theo, bóng đen ấy hiện ra gương mặt của chúng ta, sau đó ép chúng ta ngủ say.”
Tiền Thương Nhất không nói gì, yên lặng quan sát tất cả.
“Điều đó có ý nghĩa gì?” Nhu Quang đảo mắt, nhìn lướt qua mọi người.
“Có thể là, chúng ta đều bị nguyền rủa!” Ninh Tĩnh ngập ngừng nói, tựa như sợ bị ai đó nghe lén vậy.
Tiền Thương Nhất nhìn sang Ninh Tĩnh, ba người còn lại cũng thế. Bọn họ hy vọng Ninh Tĩnh có thể giải thích kỹ hơn.
Ninh Tĩnh nhếch chân phải, chậm rãi bước về phía bãi biển. Ánh mặt trời chiếu lên người cô, giống như phủ lên một lớp sáng vàng chói lọi. Sau đó, cô quay người lại, nói tiếp:
“Tôi tin rằng, mấy anh chị đây đã từng tham gia diễn một bộ phim tương tự. Sau khi các diễn viên bước vào một nơi bí ẩn, cơ thể của mọi người sẽ bị quỷ hồn hay một dạng tồn tại nào đó áp đặt lên một hoặc một số dấu hiệu đặc biệt. Những dấu hiệu này, chính là nguyền rủa.
Muốn giải lời nguyền ấy, trước tiên phải biết được đó là loại hình nguyền rủa gì.
Có một số lời nguyền liên quan đến thời gian; một khi đến thời hạn mà không giải quyết được lời nguyền ấy, mọi người sẽ chết, hoặc vĩnh viễn bị nhốt ở đâu đó. Có một số lời nguyền cần thông qua một điều kiện nhất định nào đó để kích hoạt; nội dung điều kiện rất đa dạng, tôi cũng khó thống kê hết; nhưng một khi điều kiện ấy được kích hoạt thành công, nguyền rủa sẽ có hiệu lực và kết quả cũng sẽ giống như tôi vừa nói: Diễn viên có thể sẽ chết, không chết thì cũng rơi vào tình huống sống không bằng chết.
Thế thôi.”
Nói xong, Ninh Tĩnh nhìn Trí Đa Tinh, tựa hồ hy vọng gã có thể phát biểu chút ý kiến nào đó.
Trí Đa Tinh cúi đầu suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiền Thương Nhất, “Thương Nhất, anh cảm thấy thế nào? Có phải chúng ta đang bị nguyền rủa không?
“Tôi không chắc.” Tiền Thương Nhất sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, “Không có manh mối gì cả! Bất quá, chúng ta có thể xác định một điểm, rằng...”
Nói đến đây, Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn về phía hòn đảo bên trong. Hòn đảo này được một khu rừng thâm sâu và cực kỳ thần bí bao phủ lấy, “Hôm nay, chúng ta sẽ phải tiến vào hòn đảo trước mặt!”
“Ùm...” Trí Đa Tinh nhìn thoáng qua hòn đảo, không nói gì thêm.
“Mọi người nhìn xem!” Bỗng nhiên, Ninh Tĩnh thét to lên.
Tiền Thương Nhất quay đầu lại, thấy Ninh Tĩnh đang chỉ ngón trỏ tay phải vào cái bóng của cô ta. Nhìn theo chiều hướng mà ngón tay đang chỉ, hắn trông thấy cái bóng của Ninh Tĩnh.
Sao thế? Có gì lạ đâu? À mà khoan...
Tiền Thương Nhất từ từ híp mắt lại. Bởi vì, hắn thấy cái bóng của Ninh Tĩnh xuất hiện một thay đổi nho nhỏ, khi giữa đầu và cổ của cái bóng ấy bị rách ra một ít.
“Vết rách kia...” Trí Đa Tinh ngồi xổm nửa người trên mặt đất, nhìn cái bóng của bản thân, “Tôi cũng bị.”
“Y chang tôi.” Tiêu Thiên nói nhanh.
“Sao lại thế này? Mới xem vừa rồi, đâu có bị như này đâu.” Giọng nói của Nhu Quang run nhẹ.
Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn cái bóng của mình; vết rách đã xuất hiện, hơn nữa có vẻ như đang dần rách rộng ra thì phải?
Trí Đa Tinh đứng lên, nhìn về phía hòn đảo một lần nữa. Lúc này, ánh mắt của gã đã khác hẳn khi trước, “Xem ra, đúng là dính phải nguyền rủa rồi.”
Đến đây, gã quay đầu nhìn về phía Nhu Quang, “Lại nói tiếp, người biết rõ nơi này chỉ có Yến Nhược Huyên, người mà Nhu Quang sắm vai. Trong đầu cô có ký ức liên quan đến Yến Nhược Huyên hay không?”
Nhu Quang khoanh tay trước ngực, lắc đầu nói: “Không có.”
“Đống vật tư kia...” Trí Đa Tinh nhìn mớ thùng gỗ đã được mở sẵn ra, nói tiếp: “...chứng tỏ Yến Nhược Huyên có thể đã tới hòn đảo này trước đây. Thế nhưng mà, cái bóng của Nhu Quang cũng không khác gì chúng ta cả. Vậy có thể xác định rằng, trong lần ghé thăm đảo lần đầu tiên, Yến Nhược Huyên không bị trúng phải nguyền rủa.
Vậy nếu suy nghĩ cẩn thận hơn, nguyên nhân duy nhất có thể chính là: Cô ấy không hề qua đêm trên hòn đảo này. Đây là lý do tại sao chúng ta bị trúng nguyền rủa - vì ngủ qua đêm.
Kỳ thật, tôi vẫn không rõ nguyên nhân tại sao Yến Nhược Huyên lại chọn lúc ban đêm để lên đảo thế này. Có lẽ vẫn còn ẩn tình bên trong.”
Nói đến đây, Trí Đa Tinh cúi đầu nhìn bãi biển, im lặng suy tư.
“Tôi nói này, chúng ta nên tìm cách phá giải lời nguyền trước nhé? Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Tiêu thiên hơi khẩn trương.
Trí Đa Tinh lắc đầu, mở miệng nói:
“Thật ra, có một chuyện mà tôi không nói với mọi người.
Mọi người có còn nhớ tình huống xảy ra tối qua không? Điện ảnh Địa ngục thông báo với tất cả rằng: Trong thời gian Mặt Trăng Máu tồn tại, các diễn viên không thể thảo luận các nội dung nằm ngoài vai diễn.
Lúc ấy, tôi đã hỏi một câu hỏi với nội dung là: Đó là vật tư mà cậu chuẩn bị à?
Chắc hẳn mọi người vẫn chưa quên nhỉ?”
Gã nhìn sang Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất ngẫm nghĩ lại, sau đó xác định là Trí Đa Tinh có nói như vậy. Tuy nhiên, hắn không rõ Trí Đa Tinh muốn biểu đạt chuyện gì.
Dường như Trí Đa Tinh hiểu được suy nghĩ của Tiền Thương Nhất lúc này, thế nên bèn nói tiếp:
“Ý tôi là, lúc đó tôi không hề muốn nói câu đó. Lúc ấy, câu hỏi mà tôi muốn nói chính là: Hay chúng ta quay lại du thuyền để đi về nhà thôi! Mình thay đổi ý định rồi!
Đây mới là câu mà tôi muốn nói vào thời điểm đó.
Sau khi Điện ảnh Địa ngục công bố quy tắc, tôi lập tức vi phạm quy tắc ngay. Mà hậu quả của việc tôi vừa vi phạm quy tắc chính là, thân thể của tôi đã bị mất đi quyền kiểm soát. Nói cách khác, lúc ấy người nói chuyện không phải là tôi, mà là nhân vật do tôi đóng: Trương Tư Ba.”
Tiền Thương Nhất sầm mặt, thầm khiếp sợ trong lòng.
Tại sao gã ấy dám vi phạm quy tắc? Hơn nữa, còn là canh lúc Điện ảnh Địa ngục vừa công bố quy tắc mà đã lập tức vi phạm ngay à? Chẳng lẽ gã không sợ chết sao?
Một loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu Tiền Thương Nhất.
“Anh... Anh không sợ sao?” Ninh Tĩnh run nhẹ khi nói chuyện.
“Đúng vậy, Trí Đa Tinh, chẳng lẽ anh không sợ Điện ảnh Địa ngục tiếp xóa sổ anh à?” Nhu Quang từ trên xuống dưới đánh giá Trí Đa Tinh, muốn nhìn thấu tâm tư của người sau.
“Thật vậy à? Trí Đa Tinh?” Tiêu Thiên không quá tin tưởng.
Trí Đa Tinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp:
“Đương nhiên là tôi sợ chết rồi; chỉ là, tôi cho rằng điều kiện của Điện ảnh Địa ngục rất rộng rãi. Hơn nữa, khi nó không công bố rõ hậu quả, thì có lẽ sự trừng phạt cũng không mấy nghiêm trọng.
Phải có gan mới làm giàu được! Và kết quả cũng giống như sự suy đoán của tôi. Sự trừng phạt chính là biến tôi trở thành người ngoài cuộc, trong khi thân thể của tôi lại bị Trương Tư Ba khống chế.
Mọi người cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này; tôi không phải là một tên điên đâu nhé.”
Nói đến đây, Trí Đa Tinh vẫy tay, tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Đúng rồi! Hay chúng ta xác nhận lại thân phận của từng người một nhé? Để tránh tình trạng 'khoảng tối dưới chân đèn' xảy ra.” Tiền Thương Nhất đột nhiên nêu ý kiến.