Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Cách đây một năm à? Sao mình biết được? Khoan đã, mình có nên để Mạc An xuất hiện hay không?
Tiền Thương Nhất bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Đừng nói nữa!”
Trong lúc Tiền Thương Nhất đang do dự, một tiếng hét vọng đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Hắnquay đầu lại, nhận ra chính là Trí Đa Tinh.
Lúc này, Trí Đa Tinh vừa thét khàn cả giọng; vẻ mặt của gã cũng hoàn toàn khác hẳn lúc trước, giống như đã biến thành một người khác rồi.
“Van xin cậu, đừng nói nữa.” Mặt mũi của Trí Đa Tinh đầy vẻ bi thương; hai mắt của gã đỏ hoe.
Tiền Thương Nhất cau mày, bắt đầu phán đoán.
Dĩ nhiên, không phải Trí Đa Tinh là người nói câu này; kẻ vừa lên tiếng chính là Trương Tư Ba, vai mà Trí Đa Tinh đang diễn.
Tại sao Trương Tư Ba không để Nhu Quang nói tiếp?
Bên cạnh đó, Tiền Thương Nhất cũng rất ngạc nhiên khi không hiểu tại sao Trí Đa Tinh cho Trương Tư Ba xuất hiện vào thời điểm này.
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Chờ đã, có lẽ nào... Đó không phải là chủ ý của Trí Đa Tinh, mà là ý nghĩ của Trương Tư Ba đang cưỡng ép chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể của gã ấy?
Thay vì nghiêng về giả thuyết Trí Đa Tinh cố tình để Trương Tư Ba ra mặt, Tiền Thương Nhất càng tin tưởng giả thuyết thứ hai hơn.
Mà sau khi Nhu Quang nghe xong câu nói này, cả người cô cũng sửng sốt một chút. Tiếp theo, lông mày của cô nhíu lại, càng lúc càng tụ sát vào giữa mi tâm; cô mím chặt môi trên, khóe miệng lệch hẳn về phía sau, trông bộ dáng đúng là cực kỳ phẫn nộ.
Cô bước đến trước mặt Trí Đa Tinh, vung mạnh tay phải ra.
Chát!!!
Lòng bàn tay đập mạnh vào mặt Trí Đa Tinh.
Trí Đa Tinh lùi lại hai bước vì cú tát trời giáng này; sau đó, gã nhấc tay lên, chạm nhẹ vào má mình.
Ngay cả khi biết rằng, chính Yến Nhược Huyên là người điều khiển cơ thể của Nhu Quang và Trương Tư Ba đang kiểm soát cơ thể của Trí Đa Tinh, Tiền Thương Nhất vẫn có chút ngạc nhiên.
Tình hình bắt đầu phát triển đến mức ngoài tầm kiểm soát.
Tát xong một cái, Nhu Quang vẫn chưa chịu dừng tay, thế mà còn lao tới bóp chặt cổ của Trí Đa Tinh, giận dữ thét lên:
“Đều tại mày, đều do mày mà ra!”
Vẻ mặt dữ tợn của cô còn đáng sợ hơn bộ xương trắng kia nữa.
Tiền Thương Nhất và những người khác lao đến tách hai người ra. Dù đã bị cả đám giữ chặt tay lại, Nhu Quang vẫn cố dùng chân đá vào Trí Đa Tinh.
“Bình tĩnh lại, Yến Nhược Huyên.” Tiêu Thiên khỏe mạnh nhất, dễ dàng khống chế Nhu Quang lại.
Nhu Quang vẫn không chịu bỏ cuộc, như thể Trương Tư Ba do Trí Đa Tinh thủ vai và Yến Nhược Huyên mà cô ấy đang đóng có mối thù truyền kiếp vậy.
“Mày cút đi! Cút cho khuất mắt tao” Nhu Quang thét khàn cả giọng, chỉ thẳng ngón trỏ tay phải vào mặt Trí Đa Tinh.
Trí Đa Tinh dùng tay trái che mặt, buông thõng tay phải bên hông, cúi đầu xuống. Thỉnh thoảng, gã lại liếc nhìn Nhu Quang, nhưng khi thấy đối phương trừng mắt đáp lại thì lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi Ninh Tĩnh cũng buông tay Nhu Quang ra, tình hình lại tiếp tục diễn biến theo một chiều hướng không thể kiểm soát nổi.
Một âm điệu thút thít phát ra từ vành môi của Ninh Tĩnh.
Cô vừa lùi lại, vừa khóc; nước mắt chảy dài trên má cô; cô lấy tay lau nước mắt, sau đó tiếp tục khóc nức nở:
“Đừng cãi nhau nữa, được không? Chúng ta cứ giống như trước đây, không được à?
Tại sao phải cãi nhau ỏm tỏi như thế? Chẳng phải cả đám đã từng chơi chung rất vui vẻ sao?”
Vừa nói, Ninh Tĩnh vừa quỳ xuống đất; tiếng khóc càng lúc càng to.
Lúc này, Tiền Thương Nhất nhận ra cơ thể mình bắt đầu bị mất kiểm soát dần. Sau khi lùi lại vài bước, hắn bèn xòe tay ra, nói:
“Mọi người bình tĩnh! Có một vấn đề mà chúng ta cần phải giải quyết ngay lúc này.
Nhưng vấn đề là, bây giờ chúng ta đang phải đối mặt với vấn đề gì? Chính là, làm thế nào để thoát ra khỏi đây. Chuyện gì từng xảy ra cách đây một năm thì lúc này cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nếu tất cả mọi người không muốn nhớ đến, vậy cứ phớt lờ nó đi.
Yến Nhược Huyên, cậu biết cách rời khỏi đây hay không?”
Nói xong, hắn nhìn vào Nhu Quang.
Đây là... lời nói của Mạc An à?
Tiền Thương Nhất rất ngạc nhiên. Hắn bèn lập tức hiểu ra tình hình của Trí Đa Tinh và Ninh Tĩnh. Cả hai người kia đều bị khống chế một cách bất thình lình, thế nên mới hành động như vậy.
Bây giờ, người duy nhất trong số 5 người không bị vai diễn khống chế chính là Tiêu Thiên.
Lúc này, Tiêu Thiên cũng lúng túng, chỉ có thể tiếp tục giữ chặt Nhu Quang lại.
“Nếu biết, mình đã sớm dẫn mọi người rời khỏi đây rồi.” Nhu Quang nghiêm túc đáp.
Trong chốc lát, cả bãi đất trống lại chìm vào im lặng, ngoại trừ một vài âm thanh thút thít thỉnh thoảng vang lên.
Đột nhiên, Trí Đa Tinh ngồi xổm xuống mặt đất, lấy quyển sổ tay của bản thân rồi lật ra. Gã xé một tờ giấy, sau đó, giơ tờ giấy lên rồi xé tờ giấy dọc theo mép giấy. Cuối cùng, gã quay đầu nhìn Tiền Thương Nhất, nói:
“Mình đã hiểu đại khái những gì đã xảy ra với chúng ta rồi. Các cậu có biết về ‘Mặt Mobius’ (1) không?”
Nói đến đây, gã chờ mọi người trả lời.
Nghe câu hỏi này, chẳng ai trả lời cả.
Trong số mọi người, chỉ có Tiền Thương Nhất biết, nhưng hắn lại không thể kiểm soát cơ thể của mình, thế nên dĩ nhiên là không thể trả lời được.
Hắn không rõ là Nhu Quang và Ninh Tĩnh có biết về khái niệm này hay không, nhưng cũng như hắn, hai cô gái kia cũng không thể kiểm soát cơ thể của mình, trong khi Tiêu Thiên chọn cách im lặng.
Thấy không ai trả lời, Trí Đa Tinh tiếp tục nói:
“Mình đã từng đọc về khái niệm này trên một tạp chí khoa học nổi tiếng.
Thông thường, một tờ giấy phổ thông sẽ có hai mặt, mặt trước và mặt sau. Một con kiến muốn bò từ mặt này sang mặt kia, bắt buộc phải đi qua cạnh mép của tờ giấy. Trong khi đó, Mặt Mobius chỉ có một mặt và con kiến có thể bò đến bất cứ đâu trên tờ giấy mà không cần phải đi qua cạnh mép của mẩu giấy đó.
Muốn tạo ra một dải Mobius, vậy cũng rất đơn giản thôi. Làm thế này...”
Sau đó, gã dùng hai tay nắm lấy hai đầu của đoạn giấy vừa mới xé xong, sau đó chấp nối vào giữa. Nhưng trong quá trình chấp nối, đầu giấy ở bàn tay phải bị gã lật ngược lại. Tiếp theo, hai đầu của đoạn giấy đã được chấp nối lại với nhau.
Gã dùng tay phải thít chặt mấu nối rồi nhoẻn miệng cười:
“Chính là như vậy, đây chính là Mặt Mobius.
Mọi người quan sát ngón tay của mình nè.”
Nói đến đây, gã đặt ngón trỏ trái của mình lên đoạn giấy và bắt đầu di chuyển, mãi cho đến khi ngón trỏ ấy lướt qua cả đoạn giấy và quay trở lại vị trí ban đầu – lúc vừa xuất phát.
“Thấy chưa? Đây là một dạng cấu trúc Tô-pô (2); đương nhiên, hiện tại thì chúng ta không cần hiểu rõ về khái niệm này. Mọi người chỉ cần biết rằng, các không gian đa chiều hơn sẽ có thể tạo ra một địa phương tuần hoàn vô hạn tại một không gian kém chiều hơn.
Tương tự, nếu chúng ta cho thêm một chiều không gian khác vào Mặt Mobius này, vậy sẽ có một danh từ mới xuất hiện. Đó chính là ‘Chai Klein’. (3)
Tất nhiên, tôi không thể nào đưa ra một ví dụ ngay bây giờ. Bất quá, các cậu chỉ cần hiểu rằng: Chúng ta của hiện tại trông không khác gì một con kiến trên Mặt Mobius cả.”
Nói đến đây, Nhu Quang đột ngột xen lời.
“Cậu đang nói cái méo gì thế?” Giọng điệu của Nhu Quang đầy vẻ khinh thường.
Trí Đa Tinh cũng chẳng hề nổi nóng, giống như đang cố tình phớt lờ đi, tiếp tục trình bày nội dung trước đó.
“Dù chúng ta có đi như thế nào chăng nữa, cũng không thể thoát ra khỏi đây. Bởi vì, chúng ta đã bị cuốn vào một vòng lặp vượt quá sự hiểu biết của chúng ta.
Mọi người có còn nhớ những gì được ghi trong cuốn sổ tay kia không?... ‘...không thấy thi thể đâu’... Đó chính là một vòng lặp vô tận, thế nên nơi đây vẫn dùng khái niệm Mặt Mobuis để giải thích cho mọi chuyện.”
Gã lấy một cây kéo cắt giấy ra, từ từ cắt đoạn giấy dọc theo vị trí trung tâm:
“Nếu dùng kéo để cắt một dải Mobius dọc theo đường chính giữa, đến cuối cùng, dải Mobius sẽ trở thành một dải băng giấy dài với đầy đủ 2 xoắn, chứ không phải là hai dải riêng biệt như chúng ta đang nghĩ.
Là con kiến, chúng ta không thể xuyên từ dải băng giấy này sang dải băng giấy khác. Đây là lý do tại sao xác chết lại biến mất. Nhưng với thao tác chấp nối lại và tách ra như thế, mình thực sự không rõ ai lại có đủ khả năng làm được như thế. Có lẽ... Đó chính là Nguyệt thần. Đơn giản thôi, vị ấy chỉ cần tiến hành thao tác chấp nối lại, rồi tách ra, vậy đã có thể tùy ý đùa bỡn chúng ta, tựa như nhân loại đang đùa bỡn với một con kiến vậy.
Chúng ta... không thể nào tìm ra quy luật vận hành của nơi này để mà thoát khỏi đây được đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của gã rất dứt khoát, nhưng cũng chất chứa thêm một cảm giác đầy tuyệt vọng.
**************************
Chú thích:
(1) Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/ Mobius strip), về toán học là một khái niệm Tô-pô cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán. Không chỉ vậy, lý thuyết về dải Mobius còn được ứng dụng vào thực tế trong các lĩnh vực như: kiến trúc, xây dựng,... Ngạc nhiên hơn, dải Mobius còn được ứng dụng vào nghệ thuật, bao gồm: Âm nhạc (Bach), hội họa (M.C. Escher), điêu khắc, kim hoàn, thủ công.v.v.
Đây là một mô hình có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng. Trong không gian Euclid có hai loại dải Mobius tùy thuộc vào chiều xoắn: thuận chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.
(2) Tô-pô hay tô-pô học có tên tiếng Anh là Topology, xuất xứ từ trong tiếng Hy Lạp là topologia (tiếng Hy Lạp: τοπολογία) gồm topos (nghĩa là “nơi chốn”) và logos (nghiên cứu), là một ngành toán học nghiên cứu các đặc tính còn được bảo toàn qua các sự biến dạng, sự xoắn và sự kéo giãn nhưng ngoại trừ việc xé rách và việc dán dính. Do đó, tô pô còn được mệnh danh là “hình học của màng cao su”. Các đặc tính đó gọi là các bất biến tô-pô. Khi ngành học này lần đầu tiên tìm ra trong những năm đầu của thế kỉ 20 thì nó vẫn được gọi bằng tiếng Latinh là Geometria situs (hình học của nơi chốn) và Analysis situs (giải tích nơi chốn). Từ khoảng 1925 đến 1975, nó đã trở thành lĩnh vực lớn mạnh quan trọng bậc nhất của toán học.
Thuật ngữ tô-pô cũng để chỉ một đối tượng toán học riêng biệt trong ngành. Với ý nghĩa này, một tô-pô là một họ của các tập mở mà có chứa tập trống và toàn bộ không gian, và nó đóng dưới các phép hội bất kì và phép giao hữu hạn. Và đây là định nghĩa của một không gian tô pô.
(3) Chai Klein (hay bình Klein), trong toán học, là một ví dụ cho mặt không định hướng. Nói cách khác, đó là một bề mặt (một đa tạp hai chiều), mà trong đó khái niệm về trong và ngoài không thể được xác định một cách nhất quán. Một số khái niệm hình học không định hướng liên quan khác có thể kể tới như mặt Mobius hay mặt phản xạ thực. Đối với dải Mobius, đây là một bề mặt có biên, còn chai Klein thì không có biên
Chai Klein đã được mô tả lần đầu vào năm 1882 bởi nhà toán học người Đức Felix Klein, ban đầu được đặt tên là Kleinsche Fläche (“bề mặt Klein”) nhưng tên gọi đó không chính xác lắm so với những giải thích của Kleinsche Fläche (“Chai Klein”), do đó cuối cùng thuật ngữ chai Klein đã được sử dụng trong tiếng Đức.