Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Tiền Thương Nhất nằm trên sàn xe; cơ thể của hắn đang dần hồi phục và cảm giác đau đớn cũng nhanh chóng biến mất.
Chỉ qua 2 giây, hết thảy đều đã khôi phục nguyên trạng, tựa như mọi chuyện vừa rồi chủ là ảo giác.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ghế lái.
Bác tài xế quỷ dị vốn dĩ khiến hắn cảm thấy sợ hãi tột bậc, nay lại tạo cho hắn một cảm giác an toàn.
Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, cảm nhận phổi mình đang phập phồng, tiếp theo mới thở hắt ra một hơi.
“Đúng thật là đã khôi phục tất cả; ngay cả trạng thái mệt mỏi cũng không còn.”
Nói xong, hắn chống hai tay đất, đứng lên, nhận ra quần áo trên người mình đều đã trở về nguyên trạng. Tiếp theo, hắn lại quay đầu nhìn về phía trong xe; lúc này, Mắt Ưng đã ngồi trên ghế sô-pha.
“Cứ ngồi xuống nói chuyện. Bây giờ, chúng ta đã an toàn.” Mắt Ưng chỉ vào ghế sô-pha đối diện.
Tiền Thương Nhất bước đến chỗ ngồi của mình, thầm suy nghĩ về tình huống vừa rồi.
Lúc ấy, có thể nói là hắn đã đặt một chân vào Quỷ môn quan, rơi vào đường chết 100%. Kết quả là, hắn không ngờ Mắt Ưng vẫn còn sống.
Sau khi vừa ngồi xuống, Tiền Thương Nhất lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng:
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Tôi rất tò mò... Bóng đen... Chính là bóng dáng hình người màu đen đã đuổi giết chúng ta vừa rồi kia, vì sao lại xuất hiện ở sau lưng tôi?
Nếu anh đã chạy vào trong xe từ lâu, vậy bóng dáng đen ngòm ấy phải xuất hiện trước mặt tôi mới đúng chứ? Nếu nó đã xuất hiện sau lưng tôi, vậy đáng lý anh cũng phải ở sau lưng tôi. Vậy mà, thực tế lại không hề như vậy.
Chẳng lẽ có biến cố gì khác à?”
Nói xong, hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt Mắt Ưng, chờ gã trả lời.
Mắt Ưng suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng đáp:
“Đúng vậy, cậu phân tích không sau. Nguyên bản, bóng đen kia vẫn luôn đuổi theo tôi. Nhưng trong lúc chạy đến một địa điểm nào đó, nó bỗng dưng buông tha tôi.
Có lẽ là thời gian rượt đuổi quá dài, hoặc có lẽ là vào thời điểm đó, khoảng cách giữa cậu và bóng đen ấy còn gần nhau hơn là khoảng cách giữa nó và tôi..
Tóm lại, ở giữa chừng, nó buông tha tôi, chuyển hướng rượt đuổi câu.
Mà cậu cũng không cần phải cảm ơn gì hết. Cậu đã sống sót, nhưng chủ yếu là tự lực cánh sinh. Vào phút cuối, tôi chỉ giúp trì hoãn một ít thời gian mà thôi.”
Đối mặt với lời cảm ơn của Tiền Thương Nhất, Mắt Ưng vẫn chỉ thờ ơ, tựa như gã rất thường xuyên trông thấy cảnh này.
Tiền Thương Nhất khẽ gật đầu. Tuy ngoài mặt thì Mắt Ưng nói như vậy, nhưng chính hắn biết rõ, nếu không có hành vi câu giờ cuối cùng của Mắt Ưng thì đã có một kết cuộc khác phát sinh.
Trong nhiều trường hợp, giữa quá trình và kết quả có thể gợi lên các vấn đề tranh luận; nhưng trong chương trình Điện ảnh Địa ngục, kết quả quan trọng hơn.
Vì nếu chết trong chương trình Điện ảnh Đại ngục, sẽ là chết thật.
“Bên cạnh đó, rốt cuộc thì tấm bia Hiến tế kia có xuất xứ từ đâu? Những bóng đen đó là gì?” Tiền Thương Nhất nhìn xuống mặt bàn, bắt đầu suy nghĩ.
Hắn đã có phỏng đoán của riêng mình, chỉ là muốn nghe xem ý tưởng của Mắt Ưng thế nào.
“Cậu có ý kiến gì không?” Mắt Ưng dứt khoát hỏi ngược lại.
“À...” Tiền Thương Nhất chớp mắt, “Tôi cho rằng, bóng đen không phải là dân làng Vũ Khê, mà là một dạng tồn tại đặc thù bên trong bia Hiến tế.”
“Nói tiếp đi.” Mắt Ưng gật đầu.
“Những bóng đen này có lẽ là người trước kia bị bia Hiến tế chuyển hóa, cũng là kết cục cuối cùng của dân làng Vũ Khê. Nếu Biên Triết cùng Trương Tử An không trốn thoát, kết cuộc của hai người bọn họ cũng sẽ là bóng đen.” Tiền Thương Nhất không khỏi nhớ tới kết thúc của màn 5 trong kịch bản.
Dân làng Vũ Khê chờ Biên Triết và Trương Tử An trở về tại cổng làng, tựa như nhóm vong linh đang quan sát đám người sống.
Tiền Thương Nhất thấy Mắt Ưng không mở miệng, chỉ nghiêm túc lắng nghe, thế nên nói tiếp:
“Bóng đen ấy tồn tại theo phương thức 2D, phải bám vào một vật thể nào đó. Mà bóng dáng đen ngòm kia cũng chính là quỷ quái được hình thành sau khi bia Hiến tế vỡ vụn, nghĩa là dùng hình thức 3D để tồn tại ở thế giới này.
Tôi đoán rằng, cái gọi là bất tử chính có thể là biến sinh vật 3D thành một loại trạng thái đặc thù trong dạng 2D.
Nó vừa có thể tồn tại chân thực, nhưng lại không cần tiến hành chuyển hóa thành sinh vật 3D. Đó là thể sống rất độc đáo.
Nhưng nói thật, tôi không chắc đó có thể được tính là thể sống hay không.
Về phần tấm bia Hiến tế, chúng ta vẫn không biết rõ lai lịch và quá khứ của nó. Bất quá, có thể phân tích ra một ít manh mối dựa trên quyển bút ký của Lý Thần Hi.
Trong quyển bút ký có đề cập đến một giấc mơ, mà tấm bia Hiến tế trong giấc mơ ấy được thờ cúng trong từ đường Hiến tế, có địa vị rất cao quý.
Dù giấc mơ đó có do tấm bia Hiến tế cố tình tạo ra ảo ảnh để gã thấy, hay sự thật đích xác là như thế, thì tấm bia Hiến tế kia đều có địa vị cao hơn các dân làng kia.
Có lẽ...”
Nói đến đây, hắn ngừng lời. Dù sao, hắn không có chứng cớ xác đáng về mọi việc. Nhưng từ sự phát triển của tình tiết trong kịch bản kết hợp với kinh nghiệm sống sót của hai người, chắc chắn là chẳng có chứng cứ xác đáng nào tồn tại cả.
Thôn trưởng Vi Quang Viễn và Lý Thần Hi, người từng cử hành Hiến tế, đã có thể ghi lại bút ký vào thời gian cuối cùng. Đối với người đến sau, tình tiết này đã là một đầu gợi ý rất quan trọng rồi.
“Có lẽ gì?” Mắt Ưng nhắc nhở.
Tiền Thương Nhất đan chéo mười ngón tay vào nhau, kẹp ra sau cổ, đáp:
“Có lẽ tấm bia Hiến tế kia cũng là một loại sinh vật, một loại sinh vật cao cấp hơn người thường. Tất cả những người bị Hiến tế chuyển hóa sẽ trở thành nô lệ của nó.
Mặt khác, tôi còn có một ý nghĩ lớn mật hơn, rằng không chỉ có mỗi một tấm bia Hiến tế duy nhất. Rất có thể là nó còn đồng lõa khác.
Đương nhiên, đều là do tôi đoán.
Mắt Ưng! Còn anh nghĩ sao? Anh có ý kiến gì không?”
Nói xong, hắn buông hai tay ra, ngã lưng vào ghế tựa.
“Tôi cũng đoán như cậu. Cơ mà, tôi còn đoán rằng, có thể tấm bia Hiến tế từng là một con người trước kia.” Mắt Ưng chia sẽ quan điểm của bản thân.
“Hửm?” Tiền Thương Nhất nhíu mày, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.
Mà ngay thời điểm này, xe buýt dừng lại.
Mắt Ưng quay đầu, nhìn thoáng qua cửa sổ tối đen, sau đó đứng lên, nói với Tiền Thương Nhất:
“Tôi phải xuống xe đây. Chúc cậu may mắn!”
Nói xong, gã đeo kính râm vào, bước về phía cửa xe.
Tiền Thương Nhất chợt nhớ ra, mình vẫn còn một chuyện rất quan trọng mà chưa kịp hỏi, thế là vội vàng mở lời:
“Chờ đã! Mắt Ưng, liệu chúng ta có đóng chung trong bộ phim tiếp theo hay không?”
Đi đến cửa, trong lúc chờ cửa xe mở ra, Mắt Ưng nghe hắn hỏi thế thì trả lời lập tức:
“Bộ phim tiếp theo là gì? Ai diễn bộ phim đó? Tất cả đều do chương trình Điện ảnh Địa ngục phân phối ngẫn nhiên.
80% là chúng ta sẽ không đóng cùng một bộ.
Hẹn gặp lại!”
Nói xong, Mắt Ưng nhấc chân phải lên, bước xuống xe buýt.
Tiền Thương Nhất thở dài.
Xe buýt nổ máy lần; vài phút sau, chiếc xe lại dừng bánh.
Tiền Thương Nhất vừa quay đầu nhìn về phía sau; toa xe bắt đầu trở nên trong suốt, có thể thấy rõ tình huống bên ngoài.
Hắn rất quen thuộc với quang cảnh bên ngoài; đó là khu vực gần nơi hắn ở.
Tiền Thương Nhất đứng dậy, đi tới trước cửa xe; chờ cửa mở ra, hắn bèn bước xuống.
Trạm xe buýt mà hắn chờ xe đến đã xuất hiện ngay trước mắt. Tại trạm chờ, có vài thanh niên đang đứng đấy.
Tuy nhiên, những người này không hề chú ý đến chiếc xe buýt màu đen kỳ lạ phía sau Tiền Thương Nhất cả, đồng thời cũng không ai nhận ra sự hiện diện của hắn.
Mọi thứ vẫn vậy, vẫn hiển nhiên khi hắn vô hình với mọi người ở ngay điểm đưa - rước này.
Tiền Thương Nhất đi thẳng đến trạm xe buýt, sau đó quay đầu nhìn lại.
Chiếc xe buýt đen kịt đã đi xa, rời khỏi tầm nhìn của hắn sau khi rẽ vào một con đường khác..
“Hình như sẽ có phát thưởng sau khi diễn xong?” Tiền Thương Nhất bắt đầu cuốc bộ về nhà mình.