Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
“Đi tới đi lui từng tất đất một, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Nhớ chú ý những chỗ bất thường.” Mắt Ưng quay đầu lại, căn dặn Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất gật đầu, đi về phía bên phải, bắt đầu tìm kiếm dọc theo rìa đất trống hình tròn.
Thời gian trôi qua, Tiền Thương Nhất ngẩng đầu nhìn trời, lòng càng lo lắng hơn.
Hai người vòng đi vòng lại, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của tấm bia Hiến tế.
“Đúng rồi… Mưa…
Nếu bia Hiến tế đang ẩn thân, vậy nước mưa có thể để lộ ra tung tích của nó.
Tiền Thương Nhất lóe lên một ý tưởng mới trong đầu. Tuy nhiên, hắn biết điều đó cũng khó xảy ra.
Nếu có thể tìm thấy vị trí của bia Hiến tế thông qua cơn mưa, vậy cả đã tìm ra nãy giờ rồi.
Mưa ướt tóc, thấm đẫm áo quần, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Tiền Thương Nhất cố gắng trợn to hai mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Tuy nhiên, ngoại trừ vị trí của hắn và Mắt Ưng, chẳng có bất cứ sự thay đổi nào ở những nơi trũng nước còn lại.
Điều này có nghĩa là, tấm bia Hiến tế không nằm trên bãi đất trống này.
Đột nhiên, Mắt Ưng quay đầu lại nhìn Tiền Thương Nhất. Ánh mắt của gã rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Tiền Thương Nhất rất khó chịu.
Đó là một đôi mắt tựa như nhìn thấu mọi thứ, trông như một người lính từng liếm máu trên lưỡi đao. Gã cực kỳ bình thản, chuẩn bị đối diện với kết thúc của cuộc đời bản thân.
“Thời hạn của vật phẩm đặc biệt đã kết thúc.” Giọng nói của Mắt Ưng rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.
Tiền Thương Nhất cúi đầu, nhìn xuống cánh tay của mình; không còn vết cát vàng trên tay nữa.
Trên đường đi đến bãi đất trống, mặc cho cơn mưa có gột rửa thế nào, mớ cát vàng kia vẫn nằm đó, tựa như dính chặt vào cánh tay vậy.
Giờ cát vàng đã biến mất, điều đó cũng có nghĩa là tác dụng bảo vệ của đạo cụ đặc biệt đã biến mất.
Tiền Thương Nhất từ từ quay đầu lại, nhìn về phía ngôi làng Vũ Khê.
Cảnh vật vẫn thế, nhưng Tiền Thương Nhất có thể cảm nhận được bọn bóng đen đang nhanh chóng tiến đến đây.
Một tia chớp màu đỏ xé rách tầng mây; mưa to hơn trước; hạt mưa có kích thước cỡ chừng hạt đậu, va vào mặt, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tiền Thương Nhất đặt tay trái lên trán, nheo mắt lại. Hắn cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần; hai chân hắn không còn đứng vững nữa, đành phải lùi lại một bước để duy trì cân bằng cơ thể.
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng, lại một tia chớp khác xẹt qua bầu trời.
Ngay khi vừa mở mắt ra, hắn lập tức trông thấy những bóng đen đang tụ lại cùng nhau, từ từ di chuyển tới, không khác gì bầy đao phủ đang chuẩn bị hành hình.
Còn Tiền Thương Nhất và Mắt Ưng là những tù nhân trên pháp trường.
“Mắt Ưng, anh chắc chắn phải có cách, đúng không?” Tiền Thương Nhất hét lớn. Dù gì thì cũng đã bại lộ rồi, cho dù bị bóng đen phát hiện cũng không còn là vấn đề nữa.
Mắt Ưng chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ nhìn Tiền Thương Nhất.
“Lên tiếng đi! Làm cách nào mà anh có thể sống sót ở những bộ phim trước? Có lẽ chúng ta có thể tìm ra manh mối nào đó.” Tiền Thương Nhất vừa thét tỏ, vừa chạy về phía Mắt Ưng.
Rốt cuộc, Mắt Ưng cũng lên tiếng:
“Hoàn toàn khác biệt. Những bộ phim trước đó, tôi không có bất cứ một manh mối nào cả. Nhưng bây giờ, chúng ta có manh mối, nhưng tìm theo manh mối lại không thể gặp được đầu nguồn.
Một sợi dây xích bị cắt ngang, trừ phi tìm ra biện pháp ghép nối nó lại.”
Đây không phải là những lời mà Tiền Thương Nhất muốn nghe.
“Vậy, tôi còn có thể làm gì? Anh còn vật phẩm đặc biệt nào khác không? Nếu... Nếu kiên trì thêm chút nữa, biết đâu sẽ tìm được biện pháp.” Tiền Thương Nhất lê đôi chân mệt mỏi đi về phía trước.
“Tôi chỉ có một vật phẩm đặc biệt mà thôi, cũng vừa sử dụng rồi đấy.” Mắt Ưng vẫn không thay đổi thái độ.
Bóng đen đã đến bãi đất trống từ lúc nào, giờ bắt đầu phân tán ra, bao vây hai người vào giữa.
Lần này, chẳng còn đạo cụ đặc biệt nào để chạy thoát nữa.
“Rốt cuộc, tấm bia Hiến tế ở đâu?” Tiền Thương Nhất ngẩng đầu, rống lên thật to.
Tia chớp đỏ lại lóe sáng giữa bầu trời lần nữa, cũng chiếu sáng cả khu vực bãi đất trống.
Xung quanh nơi này, chợt có những bóng người thấp thoáng hiện tra. Dựa theo trang phục mà họ đang mặc, 90% chính là dân làng Vũ Khê.
Hiến tế đang dần biến đổi bọn hắn. Chính vì điều này, bọn hắn mới có thể nhìn thấy dân làng Vũ Khê, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn thoáng qia, lũ bóng đen đang siết chặt vòng vây.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Hắn hít một hơi thật sâu.
Dù đã thầm khủng hoảng đến cực điểm, hắn vẫn đang cố thuyết phục bản thân.
“Làm sao mình có thể bình tĩnh được đây? Mình sắp chết rồi!” Tiền Thương Nhất chạy tới giữa bãi đất trống.
Diện tích nơi đây cũng không nhỏ, mà vị trí trung tâm của bãi đất trống có thể giúp hắn kéo dài một chút thời gian... trước khi bị lũ bóng đen bắt được.
Tiền Thương Nhất muốn sống, ngay cả khi chỉ sống lâu hơn 1 giây.
Mưa tát vào mặt hắn; sự kiệt quệ tích tụ ập đến như một cơn thủy triều, kèm theo một nỗi tuyệt vọng kéo dài.
Tiền Thương Nhất dứt khoát nhắm hai mắt lại, cố thư giãn trong ít giây ngắn ngủi, dù đó chỉ là vài giây.
Hắn quá mệt mỏi rồi.
Vừa mới chạy được vài bước, Tiền Thương Nhất bất ngờ loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
Nhìn Tiền Thương Nhất chống tay xuống đất, Mắt Ưng lập tức nói:
“Cố tình thể hiện mấy màn bay ngã xuống đất cũng sẽ không giúp cải thiện phần chấm điểm nhận vật của cậu đâu, ngược lại còn bị hạ điểm nữa đấy.”
Tiền Thương Nhất quỳ một chân trên đất, nhìn lại nơi mà hắn suýt bị té nhào. Từ chân trái, một cảm giác đau đớn đang dần lan tỏa.
Mặt đất rất bằng phẳng, ngay cả một tảng đá nhỏ cũng không có. Một người bình thường như hắn, làm gì có chuyện tự dưng lại té nhào?
Một chi tiết bất thường vừa xuất hiện, khiến hắn phớt lờ đi tình cảnh trước mắt, đồng thời gấp rút ssuy đoán.
“Vừa rồi, dường như chân trái của mình đụng phải thứ gì đó?”
Tiền Thương Nhất mở to hai mắt, duỗi tay phải ra, hoàn toàn quên đi bọn bóng đen đang tới gần.
“Chắc chắn không phải ảo giác.”
Tay phải của hắn vung vẫy tại vị trí mà hắn vừa ngã xuống, nhưng chẳng hề chạm đến thứ gì cả.
“Chắc chắn phải có thứ gì đó ở đây, không đơn thuần là ẩn thân đâu.
Chẳng lẽ...”
Nhớ lại tình huống vừa rồi, hắn đã phải nhắm mắt lại vì kiệt sức và tuyệt vọng.
Nhắm mắt lại, về cơ bản thì hành động này khác với hành động khi trước.
Hắn chợt nhớ đến căn bệnh quái ác của Lý Thần Hi. Khi phát bệnh, gã ấy bị mù.
Tiền Thương Nhất nhận ra nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh, như thể nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Tay phải của hắn vẫn đang làm điều tương tự; nhưng lần này, hắn nhắm mắt lại.
Trong lúc vung vẩy, tay phải của hắn chạm vào một vật cứng nào đó. Cảm giác hơi đau, nhưng Tiền Thương Nhất không quan tâm, còn vung vẫy luôn tay trái về hướng đó.
Đồng thời, hắn thầm nhớ lại những dòng miêu tả về tấm bia Hiến tế trong quyển bút ký.
Đó là một thứ có hình dạng như chiếc hộp chữ nhật, cao bằng một chiếc ghế bình thường, dày cỡ cỡ chiều rộng ngón tay cái; trên đó, có khắc những biểu tượng kỳ lạ.
Lúc này, tay hắn đã chạm vào một vật cứng, mà độ dày và chiều cao của vật kia đều phù hợp với lời miêu tả mà hắn từng đọc.
Vừa rồi, vật khiến hắn trượt chân chính là tấm bia Hiến tế kia!
“Tôi đã tìm thấy nó! Phải nhắm mắt, mới có thể chạm vào tấm bia Hiến tế!”
Hắn thét lên.
Dưới góc nhìn của Mắt Ưng lúc này, Tiền Thương Nhất đang nửa quỳ trên mặt đất, sờ soạng hai tay về phía khoảng không trước mặt.
“Ý cậu là...?” Mắt Ưng kinh ngạc.
Tiền Thương Nhất không định giải thích, bởi vì ngay sau khi hắn hét lên câu đó, những bóng đen xung quanh bắt đầu tăng tốc dần.
Tại bãi đất trống này có rất nhiều cuốc, xẻng, búa... nhưng xung quanh hắn lại chẳng có món nào.
Ngay khi hắn định chạy đi tìm một cây búa, giọng nói của Mắt Ưng đã vang lên.
“Bắt lấy!”
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, cây búa vừa lúc rơi xuống đất, cách hắn khoảng 1 mét. Chỉ cần xoay người, hắn đã có thể cầm lấy cây búa lên.
Bọn bóng đen cũng đã đến gần. Có lẽ là mất 3 giây sau, bọn chúng sẽ có thể chui vào lòng bàn chân của Tiền Thương Nhất Nghi. Nhưng lúc này, Tiền Thương Nhất chỉ cần 2 giây mà thôi.
“Mẹ kiếp!”
Hắn siết chặt cây búa bằng cả hai tay, nhắm mắt lại, gồng toàn lực bổ cây búa xuống tấm bia Hiến tế đang tự ẩn thân này.