Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 34



Đây là một cách nhìn thật kỳ diệu, có thể nhìn hết cả ba trăm sáu mươi độ xung quanh, cảnh vật đều nhập sâu vào trong lòng.

Ngọn núi nơi Hắc ngục hoàn toàn khác hẳn những gì Lý Cường từng nhìn thấy. Khắp bốn phía chỉ có màu đen, miên duyên chập chùng, duy nhất là Hắc ngục nằm ngay ngọn núi cao ngất trong mây, có vẻ giống như hạc giữa bầy gà, hoàn toàn bất đồng với những nơi khác. Huyệt động ngay giữa sườn núi nhìn qua cỡ như quả trứng gà, Lý Cường vừa đi vào thì lại thấy rất lớn.

Chỉ thấy một khối màu trắng dài, ánh lên hồng quang, không ngừng ra vào huyệt động này. Tâm niệm khẽ động, Lý Cường đã tới ngay phía trên bọn họ. Ở trên khối màu trắng này, đứng đầy những binh lính mặc toàn võ trang.Vào sâu bên trong, chỉ thấy vô số binh lính đang tụ tập sâu trong huyệt động. Lý Cường liền đi theo phương hướng hành quân của binh lính.

Một tiểu đội rồi lại tiếp một tiểu đội binh lính, hạ xuống phía trên tầng tầng Hắc ngục. Binh lính vừa tới cũng đều lo sửa sang lại vũ khí trang bị, không khí có vẻ phi thường khẩn trương âm trầm, có những binh lính cầm những pho tượng kỳ quái, tựa hồ như đang cầu khẩn.

Lý Cường lại đi ra ngoài núi, hắn định tìm một con đường để chạy trốn. Bốn phía cảnh sắc hoang vu, ngoại trừ nham thạch và bùn đất màu đen, còn có nhiều thực vật quái dị sinh trưởng, có màu trắng, màu xanh, màu đỏ, duy nhất chỉ không có màu xanh biếc. Hình dáng cũng thật là cổ quái, có chút giống như con ếch, lại có chút giống hạt châu, đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn không ra có đường nào để có thể đi được.

Đang còn do dự, trên mặt đất đột nhiên chợt động, vài cọng thực vật vỡ vụn, bùn đất màu đen phun ra, một cái đầu có sừng dài quái dị chui ra, nó khẽ động đậy một chút rồi thân thể cũng chui từ trong đất ra, dài chừng năm, sáu thước, thân thể có những hoa văn che kín, nằm dài trên mặt đất. Chỉ thấy nó giống như con rắn ngóc lên, hướng lên bầu trời kêu lên một tiếng "cô oa" quái dị.

Lý Cường nhìn lên bầu trời, chỉ nghe có người cười nói: " Di, là Bàn Thực Trùng, loại đồ vật này cũng được lắm, có thể dùng để luyện khí."

" Sư bá, hình như Hắc Doanh ngay phụ cận, đừng động đến nó."

Tâm thần Lý Cường đột nhiên bay tới, chỉ thấy một đám người đứng ở không trung, nhìn kỹ đều là người quen. Đầu lĩnh đúng là Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh, Triệu Hào, Mai Tinh Tinh, thậm chí có cả Hoa Mị Nương, bên trong còn có một người đang bị cầm giữ cúi đầu ủ rũ, chính là An Lãng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh đồng thời cảm giác được cái gì đó, quát: " Là ai?"

Hoa Mị Nương cười khanh khách nói: " Phó đại ca, ngươi nhìn thấy cái gì vậy?" Nhìn thấy bộ dáng đầy vẻ hớn hở của nàng, thật không dám tin nàng chính là tiểu yêu nữ đỉnh đỉnh đại danh.

Ánh mắt Phó Sơn chợt nhìn trừng trừng, nói: " Là nguyên thần của ai đang nhìn?"

Lý Cường nhất thời chấn động, tâm thần chợt tản ra, cảnh vật nhất thời đột nhiên tiêu mất. Lý Cường vừa mở mắt, phát hiện đã trở lại thân thể, hắn kích động đến nỗi cả người run lên, thì thào lẩm bẩm: " Phó đại ca tới, bọn họ đều cũng tới…"

Cảm giác tuyệt xứ phùng sanh( cùng đường gặp hy vọng sống) dâng tràn trong trái tim.

Một lần nữa hắn đem tâm thần chìm vào trong nguyên anh, cố gắng dụng nguyên thần liên lạc cùng Phó Sơn, đợi cả nửa ngày cũng không cách nào xuất ra nguyên thần trở lại. Kỳ thật vừa rồi hắn nhờ sự trợ lực của Khảm Tiến Thạch, kích thích lực lượng của Thái Hạo Toa, mới có thể kích động tiến lên Xuất Khiếu kỳ sơ kỳ, may mắn là bị Phó Sơn làm cho sợ hãi tán đi, nếu nguyên thần ở bên ngoài thời gian dài thì đã bị tẩu hỏa nhập ma.

Buông tha cho ý niệm liên lạc với Phó Sơn trong đầu, Lý Cường từ mặt đất bật lên, lao ra khỏi phòng.

" Một bộ trang bị phòng hộ, nếu mở nó ra mức độ lớn nhất, có thể chống đỡ hữu hiệu sự thương tổn của tích thương, nhiều nhất là ngươi chỉ có cảm giác bị chấn động, không có gì nguy hại lớn. Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để bị đánh trúng liên tục, nếu không khi ngươi phát hiện thì, hắc hắc, ngươi đã chết…cho nên trong lúc chiến đấu…"

Khảm Khảm Kỳ huơ tay, miệng liên tục giảng giải cho đám tân binh, liếc mắt nhìn thấy Lý Cường đang chạy nhanh tới, xẹt qua bên người bọn họ thì để lại một câu: " Đi theo ta.", rồi chạy đi xa. Trực giác cho Khảm Khảm Kỳ biết có chuyện phát sinh liền chạy ngay theo sau.

Đứng ở giữa đám người, Lý Cường cũng còn cảm thấy quá thấp bèn phi lên không trung.

Nạp Thiện buồn bực hỏi Lâm Phong Hợp: " Lão Đại làm sao vậy? Ngươi xem khuôn mặt hắn đã hồng lên như vậy, có phải là có bệnh hay không?"

Lâm Phong Hợp liếc mắt trừng hắn, mắng: " Ta xem ngươi mới là có bệnh, chắc cần phải có lão Đại chữa cho mới tốt."

" Ai, lão Nạp ta không phải là có ý đó…"

" Câm miệng!" Khảm Khảm Kỳ cũng nhịn không được đá cho hắn một cước, nói: " Ngươi nói nhiều quá, mau nghe coi lão Đại nói cái gì kìa."

" Mọi người hãy lắng nghe đây, Hắc Doanh binh mã sẽ nhanh chóng xuống tới…" Câu nói này đã khiến cho cả đại sảnh ong ong thành một mảnh, trên mặt họ đều xuất hiện vẻ sợ hãi.

Nạp Nạp Đôn quát to: " Im lặng! Nghe lão Đại nói xong đi."

Lâm Phong Hợp cũng đã rống to, ra lệnh mọi người yên tĩnh.

" Bất quá mọi người cũng không nên quá sợ hãi, chỉ cần chúng ta phòng thủ được một thời gian, viện quân của ta cũng sẽ tới kịp." Lý Cường hưng phấn kêu to, hắn thật sự vui mừng vô cùng, mong muốn được gặp lại Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh bọn họ.

Hàn Tấn không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Mộc Tử huynh đệ, ngươi nói có viện quân là ý tứ gì? Chẳng lẽ bên ngoài có người đến cứu chúng ta sao? Bọn họ là ai?"

Nạp Nạp Đôn cũng hỏi: " Lão Đại, có phải là quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc tới đây không? Có bao nhiêu quân đội a?"

Lý Cường đắc ý huơ tay, cười nói: " Là huynh đệ của ta và bằng hữu, khoảng hơn mười người đó."

Cũng lạ là Lý Cường không giải thích rõ ràng, sự thật là hắn cũng không biết làm sao giải thích, hơn mười tu chân cao thủ thực lực tới bậc nào hắn cũng không biết được, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng với thực lực của họ thì đám binh lính của Hắc Doanh không cách nào chống đỡ nổi. Nhưng hắn cũng không cách nào giải thích được với đám khổ tù này.

Cơ hồ mọi người đều ngây ngốc, hơn mười người? Như vậy làm sao có khả năng cứu được mọi người chứ? Có phải là Mộc Tử lão đại điên rồi không?

Nạp Nạp Đôn cơ hồ nói không ra lời, trong lòng không che giấu được nỗi thất vọng khôn cùng. Hắn biết mình là quan chỉ huy, vui buồn không để lộ ra ngoài, nhưng vừa rồi Lý Cường cho hắn hy vọng thật là rất lớn, vất vả lắm hắn mới bình tĩnh trở lại.

Lòng tin tưởng của Nạp Thiện đối với Lý Cường cơ hồ mù quáng, lão Đại nói làm tức là phải làm, hắn mở miệng rộng cười to, nói: " Thật tốt quá, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, oa haha, di, tại sao các ngươi lại rầu rĩ quá vậy?"

Vừa rồi Lý Cường thật sự là quá hưng phấn, sau khi bình tĩnh lại, cũng hiểu được là lời nói vừa rồi của mình quá buồn cười, nơi này không có ai biết sự lợi hại của Phó Sơn bọn họ, trước tiên nên bố trí phòng ngự trước đã.

" Nạp Nạp Đôn và Lâm Phong Hợp, các ngươi lập tức bố trí phòng ngự, nghĩ biện pháp giữ chân binh lính Hắc Doanh, cố gắng giảm bớt tổn thất. Có gì cần ta hỗ trợ thì cứ nói, nếu không có thì lập tức bắt đầu bố trí ngay đi."

Lý Cường phi thường sáng suốt đem quyền chỉ huy giao cho bọn hắn, chiến tranh thật sự không phải là điều hắn am hiểu.

" Phó lão gia tử, vừa rồi là nguyên thần của ai a, sao Nữu Nữu nhìn không thấy?"

" Không biết là nguyên thần của ai, bất quá nguyên thần của người này tựa hồ rất yếu, Hầu lão đệ, ngươi xem thế nào?" Phó Sơn vừa cười vừa nói " Nữu Nữu, khi nào tu vi của ngươi so với nguyên thần vừa rồi cao hơn, mới có thể cảm giác được hắn."

" Ân, không biết sao lão tử lại có cảm giác quen thuộc…thật kỳ quái."

Hầu Phích Tịnh và Lý Cường ở cùng một chỗ so với Phó Sơn thì thời gian dài hơn nên cũng rõ ràng hiểu được cấp bậc tu chân của Lý Cường đã đến đâu, hơn nữa Lý Cường cũng có tu luyện qua công pháp của Nguyên Thủy Môn, cho nên Hầu Phích Tinh có sự nhạy cảm hơn, bất quá hắn không có cách xác định có phải là nguyên thần của Lý Cường hay không.

" Có phải là sư tôn của đệ tử không a?" Triệu Hào vội vàng nói, hắn quan tâm nhất là an nguy của Lý Cường.

Mắt Mai Tinh Tinh sáng rực lên, kêu: " Thật chứ? Có thể là ca ca không?"

Ánh mắt vô cùng nhiệt tình, thấy vậy lông tóc của Hầu Phích Tịnh cũng dựng lên, hắc hắc cười nói: " Tiểu nha đầu, đừng nhìn lão tử như vậy…tình ca ca của ngươi.."

Hoa Mị Nương nắm lấy Mai Tinh Tinh cười nói: " Hầu lão gia tử, ngươi dám khi dễ tiểu muội muội của ta…"

Hầu Phích Tịnh xem ra đã chịu không ít đau khổ từ Hoa Mị Nương, hắn xấu hổ cười nói: " Ai, có người nào mà khi dễ Nữu Nữu đâu, nói cho lão tử, lão tử sẽ đem hắn lột da… rút gân…đổ máu…nga, được rồi, cảm giác vừa rồi đúng là nguyên thần của lão đệ a."

Hắn thật sự là nói cho qua chuyện, bởi vì vừa rồi có đúng là nguyên thần của Lý Cường hay không hắn cũng không nắm chắc, trước tiên nói cho qua chuyện đã.

Phó Sơn mỉm cười, nhìn Hầu Phích Tịnh liếc mắt một cái, nét mặt già nua của Hầu Phích Tịnh cũng hồng lên, may mắn là da mặt hắn cũng dày lắm.

Đôi mắt của Mai Tinh Tinh đỏ lên, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.

Hầu Phích Tịnh thấy cảnh này như bị mù, hắn sợ nhất là nhìn thấy tiểu cô nương khóc, luống cuống tay chân nói: " Đừng khóc, đừng khóc, tiểu yêu nữ mau mau cứu lão tử a, không phải, không phải tiểu yêu nữ, là tiểu tiên nữ a, tiểu tiên nữ…"

Hoa Mị Nương nhìn Phó Sơn, cười duyên nói: " Quên đi, không cùng ngươi so đo nữa. Tiểu muội, nếu đúng là nguyên thần ca ca ngươi, hắn nhất định là ở ngay phụ cận…tốt rồi, đừng khóc nữa a."

Lần này Phó Sơn dẫn theo bằng hữu và cao thủ Trọng Huyền Phái, tại Thiên Đình Tinh bắt được cung phụng Lệ Đường quốc An Lãng, đánh bị thương Tư Đồ Ung. An Lãng vừa nhìn thấy Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh, biết là chạy không khỏi, không thể làm gì khác hơn là đem tình huống của Lý Cường nói cho bọn họ, bọn họ mới biết Lý Cường bị bán đi làm nô lệ. Phó Sơn lập tức dẫn người chạy tới Thản Bang Tinh, lần này Thản Đặc quốc xem như là chọc vào đại phiền toái.

Nhìn ngọn núi lớn trước mắt, Phó Sơn nhàn nhạt nói: " Nếu Thản Đặc quốc dám đem huynh đệ của ta bắt làm nô lệ, vậy không nên trách Phó Sơn ta khi dễ bọn họ nữa…"

Quay đầu nhìn Hầu Phích Tịnh nói: " Thế nào, cùng nhau hoạt động chân tay một chút đi, đã lâu không cùng nhiều người chơi đùa rồi." Ngữ khí bình thản của hắn làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.

Hầu Phích Tịnh hắc hắc cười nói: " Do ngươi làm chủ đi, lão tử trước tiên đến Hắc Doanh nhìn xem đã rồi hãy nói, đi cũng còn kịp." Hắn cũng vẫn tính nết cũ, thích độc lai độc vãng (đi lại một mình).

Phó Sơn cũng biết quái tính của hắn, nói: " Cũng tốt, mọi người tản ra chia nhau cầm giữ các phía đông, nam, bắc ba hướng, buông ra phía tây. Được rồi, bắt đầu đi."

Những cao thủ tu chân lập tức tản ra. Triệu Hào, Mai Tinh Tinh, Hoa Mị Nương theo sát phía sau Phó Sơn, bốn người bay về phía ngọn núi Hắc Doanh.

" Tới rồi, mọi người cẩn thận." Khảm Khảm Kỳ cầm chặt tích thương, hắn suất lĩnh hơn hai mươi người canh giữ ở một cửa thông đạo chủ yếu, họ đào móc một đường hào rồi xuống dưới ẩn trú.

Tổng cộng có bảy, tám thông đạo đều có binh lính mai phục, chờ đợi binh lính Hắc Doanh đến. Lý Cường suất lĩnh Bí, Hàn Tấn, Kiều Vũ Hồng và Mạt Bổn trấn thủ tại thủy trì đại sảnh, nhìn xuống phía cửa thông đạo, tựu là bọn hắn vừa đến nơi này.

Lý Cường nhìn Kiều Vũ Hồng nói: " Hồng đệ, ngươi đến chỗ nào ẩn nấp cho tốt đi, không nên đi ra, Mạt Bổn cũng đi." Rồi lại nói: " Bí, ngươi núp trên tảng đá, dụng Tinh Nguyên Cung phong bế cửa vào."

Bí nghe xong phiên dịch, xoay người đi tới.

Kiều Vũ Hồng nhìn Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Ca, ngươi phải cẩn thận…"

Lý Cường mỉm cười nói: " Yên tâm đi, nhanh đi ẩn kỹ, nghe lời a."

" Hàn đại ca, ngươi đến chỗ Nạp Thiện, nơi này có ta ở đây được rồi."

" Người nơi này quá ít, ta cần lưu lại…"

Lý Cường cắt lời hắn: " Ta lo lắng Nạp Thiện tên hỗn cẩu, ngươi đi giúp ta trông chừng hắn."

Hàn Tấn cười khổ đáp ứng, hắn biết không thể cãi lại Lý Cường, nói: " Mộc Tử huynh đệ, bảo trọng!"

Thân ảnh Hàn Tấn vừa mới biến mất ở cửa thông đạo, oanh long long tiếng nổ mạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Oanh"

Nham thạch trên vách động vỡ vụn ra, phách phách ba ba âm thanh đánh vào trên người Nạp Thiện, tâm lý của hắn đã sôi lên. Binh lính khổ tù bốn phía đã có chế thức khải giáp đều đem phòng ngự khai mở lớn nhất, đá vụn bị bung ra không đợi trúng người đã bị nổ tan, chỉ có những binh lính ở xa không có chế thức khải giáp bị tạc trúng mấy người, thống khổ rên rỉ.

" Con mẹ nó, mọi người mau chuẩn bị, nghe khẩu lệnh của ta…" Nạp Thiện vươn thứ tích thương, vẻ mặt dữ tợn, một con mắt mở to, quát: " Phóng…"

Đứng bật dậy, phóng ra năng lượng quang cầu, một loạt người đồng thời xạ kích, nhất thời cả thông đạo đều bị chiếu sáng, sương khói tràn ngập có thể nhìn thấy rất nhiều thân ảnh của binh lính Hắc Doanh.

" Trở về…không cho chạy." Hàn Tấn vừa tới, dùng chân đá vào hai khổ tù đang định chạy trốn quay trở lại. Một khổ tù máu lưu đầy mặt nói: " Ta không có khải giáp, ta không có khải giáp, sẽ bị đánh chết đó…ta không muốn chết…"

Hàn Tấn nắm lấy khổ tù đang than khóc, mắng: " Không muốn chết..mẹ kiếp ngươi…bị chết nhanh nhất chính là loại vương bát đản như ngươi, trở về cho ta."

Nạp Thiện thấy Hàn Tấn đến, mừng rỡ gọi: " Lão Hàn, mau lại đây."

" Cẩn thận." Hàn Tấn kêu to.

Nạp Thiện bị năng lượng quang cầu đánh trúng bay lên "binh" đập vào trong vách động, tức giận đến mở miệng mắng to.

Hàn Tấn nhanh chóng chạy lại gần, nói: " Chuẩn bị bạo đạn, nghe ta đếm đến ba…"

Đây là một cái thông đạo lớn cỡ bảy, tám thước, binh lính Hắc Doanh chậm rãi bức lại gần, trong bóng tối khải giáp chớp động lóe lên thanh quang nhàn nhạt, Hàn Tấn nắm chặt một bạo đạn, đếm: " Một…hai…ba..ném.." Cơ hồ đồng thời binh lính Hắc Doanh cũng bắn tới quang cầu đạn, oanh oanh long long cả thông đạo nổ tung thành một mảnh.

Lý Cường đứng ở bên cạnh thủy trì, nhìn cái cửa động phía trên đại sảnh, trong lòng cầu khẩn: " Phó đại ca, các ngươi nhanh lên một chút a, khổ tù nơi này chống đỡ không được bao lâu nữa đâu…"

Đột nhiên hắn nhìn thấy trong động xuất hiện một quả cầu đỏ, hướng thẳng tới thủy trì, trong lòng hắn cả kinh, hét lớn: " Nằm xuống.."

Một đạo bạch quang chói mắt bay tới, một tiếng nổ như sét đánh, tựa hồ như cả Hắc ngục đều bị chấn sụp, tiếng vang oanh long còn quanh quẩn. Bí đứng trên tảng đá bị lực chấn ngã xuống mặt đất, nước trong ao sôi trào lên.

Kiều Vũ Hồng nắm chặt thứ tích thương, chui đầu vào giữa hai cánh tay, nàng có cảm giác đang ngồi trong một cái thuyền nhỏ đang vượt qua phong ba bão tố, bên tai những tiếng nổ oanh long cũng không còn nghe thấy. Nàng chỉ lo an nguy của Lý Cường, dùng sức mở mắt ra nhìn, mừng rỡ nhịn không được bật khóc.

Đá vun bay tung, khói bụi mịt mù, chỉ thấy Lý Cường lơ lửng giữa không trung, Lan Uẩn chiến giáp lóe sáng kim quang, một làn khói màu tím kỳ dị hình rồng đang xoay quanh thân thể hắn, bảy đạo kim quang lóe sáng đang duy hộ ở bên ngoài, cả đại sảnh đều bị lóe sáng, trông hắn như một pho tượng chiến thần.

Khỏa đại bạo đạn vừa rồi, bởi vì Lý Cường đoán không chính xác nó lợi hại thế nào, liền đem tất cả phòng hộ mở hết ra, ngay cả Huyễn Dương Hoàn cũng kích động, trên thực tế dụng phòng ngự lực đến mức này để đối phó với loại bạo đạn vừa rồi có chút không đáng.

Lý Cường phi đến gần cửa động, phiêu phù ngay mép cửa, hắn biết Hắc Doanh binh lính chuẩn bị xuống tới.

Cũng quả nhiên trong chốc lát, có binh lính có phi dực bay xuống, hai người mặt đối mặt. Binh lính kia sợ đến không biết làm sao, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, có người không cần có phi dực mà cũng có thể đứng giữa không trung, hơn nữa bạo đạn vừa rồi không có nổ chết hắn. Lý Cường nhếch miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng khe khẽ nói một câu tiếng Thản Đặc quốc, chính do hắn nhờ Mạt Bổn dạy cho, nghĩa là " Bổn đản."

Binh lính kia nghe hiểu được, chỉ một sát na Lý Cường khép miệng lại, hắn cảm giác được cổ họng mát lạnh, tiếp theo lại nhìn thấy được thân thể của mình, rồi lại chứng kiến nước trong ao đập vào mặt, rồi đột nhiên hắn hiểu được đầu mình đã rớt xuống.

" Bá bá" Từ bên trên bay xuống bảy, tám binh lính có phi dực, Lý Cường dán sát mình trên trần đại sảnh, liếc mắt nhìn thấy một binh lính trên tay cầm hai quả bạo đạn cùng loại với quả mới ném xuống vừa rồi, hắn đắc ý cười, có một chủ ý thật tốt.

Hắn như tia chớp bay qua trước mặt binh lính đó, đánh mạnh lên tay cầm hai quả bạo đạn cho rớt xuống, chụp lấy một viên ném lên cái động khẩu phía trên, còn một viên làm thuốc dẫn nổ. Trong nháy mắt sẽ nổ ngay, chỉ nghe hắn động một tiếng lách mình đến bên người Kiều Vũ Hồng, binh lính này bị những hành động rất nhanh của hắn làm cho hồ đồ, ngây ngốc đứng ở giữa không trung.

Lại thêm một lần nổ mạnh, bảy, tám binh lính có phi dực bị nổ tung giống như mũi tên bắn khỏi dây cung, văng ra khắp bốn phương tám hướng, đập mạnh vào vách động. Bọn họ cho dù có chế thức khải giáp cũng không thể chịu nổi lực chấn động mạnh như thế, mỗi người đều bị đoạn cốt mà chết ngay tại chỗ.

Nhưng trong động càng thêm kinh khủng, cả đường hầm đều bị nổ tan, thương cảm cho binh lính Hắc Doanh ở bên trong, cơ hồ không một người chạy thoát. Thông đạo này từng là nơi các khổ tù bị đẩy xuống tuyệt lộ, bây giờ đã đến phiên binh lính Hắc Doanh, thông đạo này đã trở thành thông đạo địa ngục.

Tạm thời trong đại sảnh không có binh lính Hắc Doanh xuống tới, Lý Cường bay lên nói: " Bí, bảo vệ cho nơi này..ta đi nơi khác nhìn xem. Hồng đệ, các ngươi tự mình cẩn thận đó."

Bốn người Phó Sơn vừa mới tới gần ngọn núi, đã nghe được tiếng nổ mạnh truyền đến từ trong núi, Triệu Hào nghi hoặc nói: " Sao mà đánh nhanh vậy, Hầu sư bá vừa mới qua đó a?"

Từ trong động núi bay ra rất nhiều điểm nhỏ, rất nhanh đã đến gần. Chừng ba trăm Phi Dực binh( binh lính có cánh), tay cầm thứ tích thương xông tới, cầm đầu là một quan quân mặc hồng giáp tiến lên hỏi: " Các ngươi là người nào?" Hắn nhìn thấy bốn người này không cần phi dực mà có thể phi hành, trong lòng không biết được tình huống chính xác, không dám tùy tiện động thủ.

Trong bốn người chỉ có Phó Sơn và Hoa Mị Nương nghe hiểu câu hỏi của hắn, Hoa Mị Nương cười duyên nói: " Ai yêu, tiểu hỗn đản, chúng ta đến tìm người, nghe nói các ngươi ở nơi này bắt tới rất nhiều người, bên trong có một người là đệ đệ bổn cô nương, không tìm được thì đương nhiên là phải hỏi các ngươi rồi."

Mai Tinh Tinh nhịn không được cười nói: " Ai, Hoa tỷ tỷ, tỷ kỷ kỷ cô cô nói cái gì vậy a? Muội nghe không hiểu được."

Hoa Mị Nương cười nói: " Nữu Nữu, muội biết gì chứ, Thản Bang ngôn ngữ tỷ tỷ cũng biết đó, sau này muội đi nhiều cũng sẽ học được thôi."

Quan quân kia không biết sát tinh chiếu vào mặt, chỉ nhìn thấy hai cô nương kiều mỵ, lại không thấy họ cầm vũ khí, sắc tâm liền nổi lên, nói: " Được, dám mắng quan quân, đem bọn họ bắt lại. Ha ha, ta thích đám tiểu cô nương này đó." Trong lòng phi thường khoái hoạt.

Hoa Mị Nương như nghe được một chuyện hết sức buồn cười, cười khanh khách không ngừng, thân thể kiều mỵ như hoa trong gió chập chờn khiến cho quan quân nọ cảm giác không thở được, thật sự là quá đẹp khiến tâm thần hoảng hốt, tựa hồ như nhìn thấy một đoàn phấn sắc bay đến tỏa trên thân, cả người thấy tê rần. Hắn vừa cúi đầu nhìn, nhịn không được sợ hãi kêu to. Chỉ thấy trên người hắn cắm đầy những cây châm nhỏ rậm rạp, xuyên qua khải giáp, phòng ngự của khải giáp không có một chút tác dụng nào, đột nhiên cả người đau đớn vô cùng, cái cảm giác đau đớn tận xương cốt làm cho hắn chỉ muốn được chết ngay tức khắc.

Phó Sơn lắc nhẹ đầu, dùng một ngón tay chỉ tới tên quan quân đó. Hơn ba trăm Phi Dực binh không nói được một lời nhìn đội trưởng của bọn họ, cũng không thấy Phó Sơn dùng vũ khí gì, chỉ dùng một ngón tay mà đội trưởng của họ đã bị xé thành bốn, năm mảnh. Phi Dực binh không hẹn mà cùng bay ngược ra sau, đồng thời giơ thương điên cuồng bắn tới.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv