Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 262



Thiên Thú kinh ngạc nói: " Di, Thiên Na Thần làm sao bay đến đây? Thông đạo bị ta phong bế rồi a."

Thanh Đế mặt trầm như nước, âm thanh lạnh lùng nói: " Đừng vội đi vào, chúng ta qua xem." Hắn phất tay mang theo mọi người đi tới.

Lệ Cấm Thiên Quân nói: " Nguyên Cổ Thượng Nhân còn quá mềm lòng, Đế Quân, thật sự không được thì cấm chế hắn đi thôi, đỡ cho hắn đến đảo loạn." Text được lấy tại Truyện FULL

Thanh Đế nói: " Cấm chế hắn...Cổ tiên nhân của Hâm Ba Giác sẽ gây nháo, người này đúng là có tâm nhãn, vậy mà cũng tu luyện đến cảnh giới này, vẫn còn nhìn không ra...hắn thật sự muốn ồn ào thì cũng chỉ đành cấm chế hắn thôi." Ngữ khí của hắn có chút tiếc nuối.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Đế mang theo mọi người dừng lại, nói: " Thiên Chân, các ngươi đợi ở chỗ này, Lệ Cấm quân, chúng ta đi tới nói một tiếng."

Lý Cường vội vàng nói: " Đưa ta đi theo với, a a, sư tôn, ta cũng muốn nhìn một chút."

Xích Minh cũng kêu lên: " Sư...cái..kia..sư tôn, ta cũng muốn đi!"

Thanh Đế nói: " Các ngươi đừng đi tới, Thiên Na Thần thần thông không nhỏ, cẩn thận ảnh hưởng tới các ngươi." Nói xong mang theo Lệ Cấm Thiên Quân tiến tới.

Vụ Tinh Hàn Nữ nói: " Xem! Đã có người tiến vào Hâm Ba rồi!"

Bóng đen trên Hâm Ba đã khoách lớn rất nhiều, Cổ tiên nhân dừng tại thái không trung linh linh tiến tới gần Hâm Ba, còn có số ít Cổ tiên nhân hướng bên này bay tới.

Lý Cường nói: " Nơi này không phải không thể tranh đấu hay sao, Thiên Na Thần chẳng lẽ dám vi phản quy củ nơi này?"

Thiên Thú giải thích: " Nếu hắn cố tình đảo loạn, vậy không có cách nào, một khi kìm chế Cổ Thần cấm chế, Cổ Thần cấm chế mặt ngoài của Hâm Ba sẽ đóng cửa, cứ như vậy, tuyệt đại bộ phận người khác không thể nào vào được nữa."

Lúc này Lý Cường mới hiểu được, khó trách Thiên Cô và Thanh Đế khẩn trương như thế, nếu mình và Xích Minh vào không được, bọn họ cho dù tiến vào cũng không hữu dụng. Hắn nhẹ nhàng kéo Xích Minh, nói: " Chúng ta đi lên xem, cẩn thận một chút, đừng đến gần quá."

Hai người lặng yên tách ra, hướng phía trước bay đi. Thiên Chân hét lớn: " Đừng đi!" Rồi vội vàng dặn mọi người: " Các ngươi chờ, ta đi theo bọn họ!" Rồi hóa thành lưu quang đuổi theo.

Thiên Na Thần điên cuồng kêu lên, ý đồ đánh về phía mặt ngoài Hâm Ba, hắn cũng đã nhìn thấy Thiên Động bên ngoài Hâm Ba đã mở ra.

Thanh Đế đột nhiên xuất hiện phía trước hắn, nói: " Na Thần, dừng tay đi, ngươi hẳn là biết, lần này Cổ Thần Tàng của Hâm Ba mở ra, có thể giải quyết được khốn nhiễu của Ba Nạp Nhân các ngươi, ngươi cần gì phải cố chấp như thế."

Nguyên Cổ Thượng Nhân lặng yên từ gần đó toát ra, nàng vẫn giữ bộ dáng thiếu niên, vui vẻ cười nói: " Yêu, ngươi rốt cuộc đến rồi." Nàng ở một bên nói chuyện với Thanh Đế, một bên rất nhanh đánh ra vài linh huyền, sau đó dừng thân, cười hì hì nhìn Thanh Đế.

Thanh Đế cúi người hành lễ, không nói cái gì, ánh mắt thủy chung chăm chú vào trên người Thiên Na Thần.

Thiên Na Thần tựa hồ biết tình huống không ổn, hắn lắc đầu, nhìn Thanh Đế, rồi lại nhìn Nguyên Cổ, ác hung hăng nói: " Các ngươi chẳng lẽ muốn liên thủ?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân cười hì hì hỏi lại: " Ngươi nói chúng ta sẽ thế nào?"

Lý Cường và Xích Minh dừng lại xa xa, Xích Minh nhỏ giọng nói: " Di, sao bọn họ không đánh?"

Thiên Chân từ phía sau chạy lên, oán giận nói: " Hai tiểu tử các ngươi...ai, quả thật không biết tốt xấu, ta thật thương cảm...lại thành bảo tiêu của các ngươi rồi." Hắn vừa nói vừa bố trí cấm chế rất nhanh, nhanh chóng hoàn thành một vòng cấm chế không lớn, sau đó nói: " Đừng chạy loạn, ở chỗ này chờ, vòng cấm chế này có thể ngăn cản được một lát."

Thiên Na Thần quát mắng: " Các ngươi thật hèn hạ! Hừ, dù cho hai người các ngươi liên thủ ta cũng không sợ, nói cho các ngươi, ta sẽ giảo loạn lần mở ra lần này của Cổ Thần Tàng."

Nguyên Cổ Thượng Nhân nhẹ giọng cười, đột nhiên biến mất vô tung, hắn tựa hồ đã đạt sự ăn ý nào đó với Thanh Đế.

Thanh Đế nhàn nhạt nói: " Thiên Na Thần, nếu ngươi cố ý phá hư lần mở ra này của Cổ Thần Tàng, vậy không có gì hay để nói nữa, đừng tưởng rằng ngươi có thể đi tới nơi đây thì lợi hại không tưởng nổi, đó là do Nguyên Cổ Thượng Nhân hạ thủ lưu tình, hừ, bằng vào thực lực của ngươi, Nguyên Cổ nếu muốn hủy diệt ngươi cũng không phải là việc khó!"

Thân hình tròn trịa cuồn cuộn của Thiên Na Thần ở không trung phiêu phù không ngừng, người này bị Thanh Đế chọc tức, hắn tức giận hét vang như sấm: " Oa nha nha, ngươi này hỗn đản! Người khác sợ ngươi...Thiên Na Thần ta không sợ, không tin ngươi thử nhìn xem!" Cả người hắn toát ra ngân mang chói mắt, trong tay kháp động linh huyền, bộ dáng như muốn liều chết quyết đấu.

Thiên Chân che chở Lý Cường và Xích Minh, nhìn Thiên Na Thần không chớp mắt, đột nhiên hắn cả kinh kêu lên: " Đáng chết, Thiên Na Thần có phải điên rồi không? Hắn dám dùng cấm chế công kích đại quy mô."

Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, phao xuất ra một viên hoàn màu đen không có gì đặc sắc, một tiếng sét đánh vang lên, viên hoàn màu đen đột nhiên trướng lớn, chỉ nghe Thanh Đế quát: " Na Thần, ngươi tự mình muốn chết!" Thái không trung đột nhiên tràn ngập vô số viên hoàn màu đen, viên hoàn này rất nhanh kết thành chuỗi xuyến tạo thành một dây chuyền, giống như một con rắn lớn du động, đem Thiên Na Thần vây thành từng đoàn.

Trong phút chốc, Thiên Na Thần cũng hoàn thành cấm chế, hắn không để ý hết thảy phóng thích ra ngoài, từng đạo quang hoa màu bạc giống như tia chớp hồ quang, hướng phía ngoài bôn lưu ra.

Hồ quang màu bạc cấp tốc khoách triển khai ra, tỏa liên( dây chuyền khóa) căn bản không cách nào khóa hết, mắt nhìn hồ quang hướng xa xa bay đi, một trận ba động cổ quái tùy thời dựng lên.

Thiên Chân sắc mặt đại biến, hắn nổi giận mắng: " Đồ hỗn trướng! Hắn không biết đang có nhiều Cổ tiên nhân tiến vào Hâm Ba a..."

Lý Cường hỏi: " Như thế nào?"

Thiên Chân vẻ mặt phẫn nộ nói: " Cấm chế công kích bây giờ của hắn, chỉ cần chạm vào bất cứ loại Cổ Thần cấm chế nào, thì Cổ Thần cấm chế sẽ làm cho Thiên Động đóng cửa, ngươi xem, bây giờ có nhiều Cổ tiên nhân đang đi vào trong, nếu đang lúc tiến vào mà bị đóng cửa, ngươi nói sẽ phát sinh chuyện gì?"

Lý Cường không khỏi rùng mình, chiêu thức ấy của Thiên Na Thần ác độc cực kỳ, đây là hắn muốn mượn Cổ Thần cấm chế để giết người.

Thiên Na Thần đánh ra cấm chế xong, lập tức hướng ra phía ngoài tránh đi. Thanh Đế thần thái thản nhiên nói: " Thiên Na Thần, chỉ tiếc ngươi không may rồi!" Hắn căn bản không để ý tới cấm chế công kích vừa bày ra, đưa tay hư trảo một cái trong không trung, chỉ thấy tỏa liên màu đen đột nhiên tản ra, mỗi viên hoàn màu đen đều cũng thả ra một tia ti kim mang, tỏa liên không ngờ cũng biến ảo thành hắc võng thật lớn, từ bốn phương tám hướng bao đi tới.

Trong lòng Lý Cường không giải thích được, hắn nhìn hai người tranh đấu cũng không có chỗ gì đặc biệt, loại trình độ thủ đoạn công kích này tự mình cũng biết. Xích Minh nhỏ giọng nói thầm: " Bọn họ đánh nhau sao lại không thú vị chút nào, không có một chút hay ho..."

Thiên Chân cuống quýt lắc đầu, nói: " Các ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng a, ở chỗ này có thể ra tay đã là chuyện không tưởng nổi, ngươi cho là Cổ Thần cấm chế này chỉ là tấm bia thôi sao...ta cảnh cáo hai người các ngươi, ngàn vạn lần đừng có ra tay, nơi này và bên ngoài là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

Thiên Na Thần nanh ác cười nói: " Hừ, Phược Tiên Hoàn của ngươi có lợi hại hơn, cũng đỡ không được cấm chế công kích của ta, ha ha, Cổ Thần cấm chế của Hâm Ba sẽ đóng cửa rồi!" Nói xong, hắn lại bắn ra vô số ngân quang đoàn xoay tròn, trong phút chốc, vô số Thiên Na Thần xuất hiện tại thái không trung.

Lý Cường kinh ngạc kêu lên: " Hay thật, ngoài thân hóa thân thần thông."

Thanh Đế quát: " Hay!" Hai tay hắn phóng ra, một quang hoa màu xanh lưu bay ra, Phược Tiên Hoàn hình thành hắc võng đột nhiên co rút lại. Hơn mười Thiên Na Thần cùng nhau đánh sâu vào tiến tới, trong đó còn có vài đạo ngân quang bắn ra phía ngoài, trong tiếng oanh minh, Phược Tiên Hoàn tụ thành một quả cầu màu đen. Thanh Đế đưa tay ra chụp tới, tiếng sét đánh liên tiếp vang lên, Phược Tiên Hoàn bay vào trong tay Thanh Đế.

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Vậy là đã bắt được Thiên Na Thần rồi?"

Thiên Chân nói: " Như thế nào có thể, đây đều là phân thân, ngươi nhìn không ra là Nguyên Mộc đang trì hoãn thời gian hay sao?"

Cũng quả nhiên, Thiên Na Thần từ cách đó không xa xông ra. Không đợi hắn làm gì, không gian bốn phía đột nhiên vặn vẹo, Thiên Na Thần phát ra cấm chế công kích lập tức hóa thành mây khói, dù sao khoảng cách hắn công kích thật quá xa.

Thiên Chân ngơ ngác nhìn xa xa, thì thào lẩm bẩm: " Cứng cỏi được rồi, đây là Nguyên Cổ Thượng Nhân...đây là Bối Dã Tiên Na Cấm lợi hại nhất của hắn, Thiên Na Thần không xong rồi..."

Lý Cường nhìn thấy sắc mặt của Thiên Chân cũng đã thay đổi, bộ dáng có vẻ rất sợ hãi, nhịn không được hỏi: " Ngươi làm sao biết?"

Thiên Chân thở dài một tiếng nói: " Ta thật thương cảm a, lúc đầu ta từng...ta là như thế này mà bị nhốt vào trong Bối Dã Đan Đỉnh đó..ai.."

Thiên Na Thần tựa hồ cũng phát hiện không hay, hắn rít gào: " Nguyên Cổ! Nếu ngươi dám cấm chế ta...chúng ta cùng đồng quy vu tận( cùng ôm nhau chết) đi!"

Thanh Đế nhoẻn miệng cười, vô tình nói: " Đồng quy vu tận? A a, ngươi không có cơ hội nữa...chuyết!"

Lệ Cấm Thiên Quân bên người hắn đột nhiên phao xuất ra một cây thước, Lý Cường liếc mắt thì nhận ra đó chính là Di Đạo Xích.

Thiên Chân cười khổ nói: " Ai, ta đã bị Nguyên Mộc Thượng Nhân gạt rồi, hắn tranh thủ thời gian là vì để cho Lệ Cấm Thiên Quân bố trí cấm chế...di, Nguyên Cổ Thượng Nhân chạy đi đâu rồi?" Hắn xoay đầu nhìn chung quanh.

Trong lòng Lý Cường bội phục tới cực điểm, mấy lão gian cự hoạt này, phối hợp ăn ý bày ra cạm bẫy, dễ dàng đem Thiên Na Thần đi vào. Hắn âm thầm suy tư, nếu bọn họ muốn tính kế trên mình, thì tự mình căn bản không có một cơ hội chạy thoát, đừng nói tới phải tranh đấu gì nữa.

Di Đạo Xích ở không trung cấp tốc xoay quanh, từng đạo quang hoa màu trắng rất nhanh đem Thiên Na Thần bao phủ. Lệ Cấm Thiên Quân nói: " Đế Quân, hắn trong thời gian ngắn sẽ không ra được, thời gian vậy là đủ rồi." Hắn vừa nói xong, phía trên lóe ra vô số đạo quang hoa bảy màu, Bối Dã Đan Đỉnh huyền đứng ở thái không trung.

Xích Minh kinh ngạc nói: " Ác yêu, không nghĩ tới Bối Dã Đan Đỉnh có thể biến lớn như vậy a!"

Lý Cường là người từng học qua Bối Dã Thiên Kinh, hắn đương nhiên biết hình thái công kích của Bối Dã Đan Đỉnh lợi hại thế nào, mặc dù hắn không biết thần linh huyền công kích này.

Lý Cương nhìn một chút, Bối Dã Đan Đỉnh bây giờ đã cao chừng trăm thước, từ miệng đỉnh xoay quanh bảy đạo quang hoa đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, giống như một dải thải hồng huyến lạn, bảy khỏa minh châu xoay quanh miệng đỉnh. Nguyên Cổ Thượng Nhân hiển xuất thân hình, cười nói: " Ngoài thân hóa thân của Na Thần đích xác không giống bình thường, các ngươi nếu không ra tay, ta còn không bắt được chân thân của hắn."

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Ở chỗ này động thủ băn khoăn nhiều lắm, Di Đạo Xích có thể tạm thời vây khốn hắn, trong chốc lát ta sẽ đưa hắn dẫn tới miệng của Bối Dã Đan Đỉnh, phía sau phải xem thủ đoạn của Nguyên Cổ Thượng Nhân rồi." Hắn vừa nói vừa chỉ huy Di Đạo Xích.

Lý Cường nói: " Chúng ta đến xem." Hắn bay ra ngoài trước tiên. Thiên Chân lắc đầu, phất tay triệt tiêu cấm chế bố trí, kéo Xích Minh nói: " Ngươi đừng đi, ở cùng chỗ với ta, ai, ngươi xem ta đi, một lão đầu cô độc, ta thật..."

Xích Minh lập tức nhấc tay đầu hàng: " Được rồi, được rồi, đừng kêu thương cảm nữa, ta đi theo ngươi, đi theo ngươi có được chưa?" Hắn thật sự là bị Thiên Chân kêu đến sợ hãi. Thiên Chân là từ đáy lòng e ngại Nguyên Cổ Thượng Nhân, hắn vô luận thế nào cũng không dám đi tới xem náo nhiệt.

Lý Cường bay đến bên người Lệ Cấm Thiên Quân, cười nói: " Sư thúc, nguyên lai ngài lấy Di Đạo Xích về là vì dùng ở chỗ này? Chẳng lẽ ngài biết có ngày này hay sao?" Hắn muốn xác định Thanh Đế có biết bói toán hay không, nếu thật sự tính ra được, vậy Thanh Đế nói mình sẽ không tự bạo thì cũng không phải là không xác thật.

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Bằng không sao ta lại vội vàng chạy tới Phong Duyên Tinh làm gì? A a, đương nhiên là dùng sử dụng ở chỗ này! Uy lực của Di Đạo Xích rất bình thường, nhưng lại là một tuyệt giai mê trận, bất luận kẻ nào hãm đi vào đều không dễ dàng đi ra."

Lý Cường một khi chứng thật Thanh Đế biết thôi trắc, ngược lại có chút là lạ, hắn không đặc biệt hưng phấn, trái ngược trong lòng rất bình tĩnh, biết mình sẽ không tẩu hỏa tự bạo, nói cách khác, trong Cổ Thần Tàng nhất định có phương pháp giải quyết nguy cơ tự bạo của mình. Hắn lại hỏi: " Cần phải cấm chế Thiên Na Thần hay sao?"

Thanh Đế nói: " Bây giờ chỉ có thể cấm chế hắn, đợi khi vấn đề của Ba Nạp Nhân được giải quyết, thì lại phóng hắn đi ra, như vậy coi như là có sự giao phó với bọn họ, nếu hắn còn dám gây loạn, ta nghĩ không ai có thể cứu được hắn."

Nguyên Cổ Thượng Nhân nói: " Lệ Cấm quân, ngươi dẫn hắn đến miệng đỉnh đi." Hai tay nàng không ngừng biến ảo thần linh huyền. Lý Cường ở một bên thừa cơ quan sát, hắn phát hiện Nguyên Cổ Thượng Nhân thu về thần linh huyền bất đồng, rất nhiều thứ hắn cũng xem không rõ, cũng may hắn từng tu luyện qua Thất Tập Đan, đối với linh huyền cơ bản phi thường thuần thục, chậm rãi, hắn cũng nhìn ra được một ít phương pháp công kích.

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Lần này nhờ có Di Đạo Xích, nếu không thì phiền toái rồi...nơi này phạm vi có thể công kích thật quá nhỏ." Hai tay hắn vừa nhấc, bắn ra hai đạo kim quang, trong thời gian ngắn, Di Đạo Xích biến ảo ra quang mang màu trắng chói mắt hướng lên trên na di. Lệ Cấm Thiên Quân hét lớn: " Chuẩn bị, tới!" Hắn thu tay về, đồng thời thuận tay hư trảo, theo một tiếng sét đánh vang lên, một đạo ánh sáng trắng chói mắt khởi lên, một tiếng rít gào chói tai truyền ra, Thiên Na Thần hiển xuất thân hình trên miệng Bối Dã Đan Đỉnh. Lệ Cấm Thiên Quân đã sắp thu hồi Di Đạo Xích.

Thiên Na Thần tuyệt vọng phát hiện mình bị thần quang bảy màu của Bối Dã Đan Đỉnh hấp trụ thân thể, hắn tê hống liều mạng giãy dụa. Nguyên Cổ Thượng Nhân lắc đầu: " Na Thần, ta khuyên ngươi đừng giãy dụa, ngươi cho dù là thần chính thức...tới bước này cũng khó mà chạy thoát!" Nàng nói xong thì phóng thần linh huyền trong tay ra.

Bối Dã Đan Đỉnh phát ra quang hoa sáng ngời chói mắt, trên thân đỉnh lưu chuyển hồng quang giống như sóng biển cuồn cuộn, bảy khỏa minh châu gắt gao vờn quanh Thiên Na Thần. Bối Dã Đan Đỉnh bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, cùng lúc đó, quang hoa bảy màu cũng càng phát ra mãnh liệt. Lý Cường ngạc nhiên phát hiện, theo tốc độ thu nhỏ của Bối Dã Đan Đỉnh, thân hình của Thiên Na Thần cũng bắt đầu thu nhỏ lại, hắn bị lôi kéo mạnh mẽ xuống miệng đỉnh.

Trong lòng Thiên Chân còn sợ hãi nói: " Bối Dã Đan Đỉnh quá lợi hại rồi, một khi nó toàn lực phát động, thì căn bản không có biện pháp tránh thoát, ai, nghĩ năm đó..."

Xích Minh bị hắn hành hạ đến cơ hồ nổi điên, người này cứ lao thao nói mãi một vấn đề.

Xích Minh ôm đầu, kêu rên: " Nghĩ năm đó...nghĩ năm đó ta ở tại hắc ma giới xưng vương xưng bá, nếu ai dám ở trước mặt ta lao thao như vậy, ta nhất định khiến cho hắn sống không bằng chết! Ta...ta nhất định đem hắn tê thành mảnh nhỏ!"

Thiên Chân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bay lên một cước đá Xích Minh ra thật xa, quát mắng: " Hắc hắc, dù ngươi chính là đệ tử của Nguyên Mộc, ta cũng sửa trị ngươi! Cũng dám nói lời đáng ghét đó với ta..." Hắn lướt tới kẹp cổ Xích Minh, nghiêng đầu qua, mở miệng rộng kề sát tai Xích Minh, kêu lên thật to: " Ta thật thương cảm a, ta thật thương cảm a..." Liên tục kêu tới mười bảy, mười tám tiếng mới chịu thôi, sau đó cười cười nhìn Xích Minh, ý tứ rất rõ ràng: nhìn ngươi còn dám không nhịn được!

Xích Minh hoàn toàn chịu thua, hắn sầu não rên rỉ nói: " Rốt cuộc là ai thương cảm a?"

Thiên Chân vui vẻ ha ha cười to: " Đương nhiên là ta rồi, ngươi ngay cả cơ hội thương cảm cũng không có!"

Xích Minh lắc đầu, hai tay dùng sức đẩy ra Thiên Chân, vẻ mặt thống khổ nói: " Ai, ta không thể, ta thật là xui xẻo!"

Bối Dã Đan Đỉnh phát ra quang hoa bảy màu chiếu sáng cả thái không, so với quang huy của Hâm Ba không kém hơn chút nào. Thiên Na Thần xuất pháp bảo, bất đắc dĩ dưới uy lực thật lớn của Bối Dã Đan Đỉnh, hắn có vẻ vô cùng nhỏ bé. Tiếng hô của hắn ngày càng yếu ớt mỏng manh, thân hình đã co rút lại như trẻ con, phảng phất như bị bao trong một viên khí phao, bảy khỏa minh châu cấp tốc xoay tròn bên ngoài, nhìn qua quái dị tuyệt luân.

Thiên Na Thần luống cuống tay chân bay ra vô số quang mang chói mắt màu bạc, tựa hồ muốn đột phá hấp lực của Bối Dã Đan Đỉnh. Nguyên Cổ Thượng Nhân nhàn nhạt nói: " Na Thần, hết thảy là do ngươi tự tìm lấy, tính tình của ngươi quá táo bạo, cứ ở trong Bối Dã Đan Đỉnh mà tiềm tu một đoạn thời gian đi, để cho ngươi ổn định tâm thần bất an."

Xa xa bay tới mấy Cổ tiên nhân, trong đó có Bột Bối Tư Thượng Nhân và Ba Dung Thượng Nhân, còn có hai vị Cổ tiên nhân khác mà Lý Cường không nhận ra, xem tướng mạo đều là Ba Nạp Nhân.

Bốn Cổ tiên nhân nhìn Bối Dã Đan Đỉnh, Bột Bối Tư Thượng Nhân cầu tình: " Đế Quân, có thể thả Na Thần ra không?"

Thanh Đế hòa nhã nói: " Bột Bối Tư, không có biện pháp, Na Thần cứ nhất định phá hư lần mở ra này của Cổ Thần Tàng, ngươi cũng biết Nguyên Cổ Thượng Nhân đã hết sức khuyên ngăn rồi...lần này có thể tìm được cách giải quyết vấn đề của Ba Nạp Nhân, các ngươi cũng không muốn để cho lần mở ra này hóa thành bọt nước phải không?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân bắn ra một chút kim quang, quát khẽ: " Phong đỉnh! Sất!" Một tiếng nổ bạo, Bối Dã Đan Đỉnh hút Thiên Na Thần đi vào. Bối Dã Đan Đỉnh xoay một vòng trong không trung, thải quang dần dần ảm đạm xuống, Nguyên Cổ Thượng Nhân phất tay xuất một chiêu, Bối Dã Đan Đỉnh nhanh chóng thu nhỏ lại, từ không trung hạ xuống.

Tay Nguyên Cổ Thượng Nhân nâng Bối Dã Đan Đỉnh chỉ cỡ nắm tay, cười nói: " Yên tâm đi, ta sẽ không vận chuyển thần trận hành hạ hắn, đợi khi chuyện của Ba Nạp Nhân giải quyết xong, tự nhiên sẽ thả hắn đi ra, các ngươi không cần lo lắng."

Ba Dung Thượng Nhân lớn tiếng nói: " Nếu Nguyên Cổ Thượng Nhân và Nguyên Mộc Thượng Nhân đã làm cam đoan, chúng ta cũng không lời để nói, chỉ là sau khi tiến vào Cổ Thần Tàng, có vật phẩm liên quan đến việc hóa giải nguy cơ của Ba Nạp Nhân, bất luận là ai được tới, đều phải giao cho Ba Nạp Cổ tiên nhân chúng ta."

Thanh Đế cười nói: " Hiệp nghị của chúng ta vẫn hữu hiệu."

Ba Dung Thượng Nhân gật đầu nói: " Như thế là tốt rồi, cáo từ, chúng ta đi Cổ Thần Tàng trước đợi." Hắn thi lễ với Nguyên Cổ Thượng Nhân, mang theo mấy Cổ tiên nhân hướng Hâm Ba bay đi.

Lệ Cấm Thiên Quân nói: " Đế Quân kỳ thật không cần khách khí như thế với bọn họ."

Thanh Đế than thở: " Chúng ta dù sao cũng là nhất mạch tương thừa, Ba Nạp Nhân cũng quá thương cảm."

Nguyên Cổ Thượng Nhân lộ ra hàm răng tuyết trắng, cười nói: " Đế Quân, đừng thương cảm Ba Nạp Nhân quá, lần này nếu không tìm được biện pháp đột phá cảnh giới, mấy người chúng ta sợ rằng so với bọn hắn còn bi thảm hơn."

Lý Cường thế mới biết, Nguyên Cổ Thượng Nhân, Bác Tụ Thượng Nhân và Thanh Đế thậm chí còn cả Thất Đại Thiên Quân và Cổ tiên nhân, đều đã tới lúc mấu chốt, thì nguy cơ bọn họ gặp phải so với Ba Nạp Nhân còn lớn hơn, nhưng thật ra chính mình cũng như thế. Hắn bây giờ đã giải thích được, tại sao những cao nhân tuyệt thế này đều không từ thủ đoạn tiến vào Cổ Thần Tàng. Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được hỏi: " Chúng ta lúc nào đi vào?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân nhìn Hâm Ba nói: " Đế Quân, ngươi mang bọn họ đi vào trước, ta thủ ở chỗ này, vừa rồi đã làm ảnh hưởng một chút Cổ Thần cấm chế, hoàn hảo là ta quen thuộc cấm chế loại này, đã bị ta tạm thời ngăn chặn, nhưng một lát nếu còn không đổi thì không còn chuyện gì nữa."

Thanh Đế gật đầu nói: " Được, chúng ta đi vào trước chờ ngươi tới."

Nguyên Cổ Thượng Nhân nói: " Yên tâm đi, ta sẽ tới rất nhanh." Nói xong liền biến mất vô tung.

Thanh Đế nói: " Chúng ta chia làm những tổ nhỏ mà đi, ta mang theo hai người bọn họ, Lệ Cấm quân, Phạm Khải quân và Hàn Nữ tự đi, Thiên Chân, Thiên Thú mang theo Thiện Dong, nhớ kỹ không được đi gần quá, cẩn thận xúc động Cổ Thần cấm chế...ở trong Hâm Ba có nguy hiểm không ai dám cứu, sinh tử do trời đi thôi."

Thiên Chân biết tranh không lại Thanh Đế, con ngươi hắn vừa chuyển, nói: " Ta ở phía trước mở đường, các ngươi theo phía sau." Hắn nghĩ thầm đi phía trước thì ít nhất Thanh Đế không bỏ rơi mình được, nếu đi theo phía sau, nói không chừng sẽ tìm không được bọn họ nữa.

Thanh Đế không sao cả, nói: " Cũng tốt, người mở đường phía trước có thể lưu lại đủ không gian và dấu hiệu, người mặt sau không nên đi lạc đó."

Thiên Chân kêu một tiếng: " Ta thật thương cảm a." Rồi xoay người hướng Kiền Thiện Dong bọn họ bay đi.

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Đế Quân bảo trọng, gặp lại ở Cổ Thần Tàng." Lại hướng Lý Cường gật đầu chào, sau đó lắc mình hướng Hâm Ba Giác bay đi. Thiên Thú nói: " Các ngươi đi thôi, ta đi cuối cùng."

Thanh Đế mỉm cười, nói: " Chúng ta đi." Rồi mang theo Lý Cường và Xích Minh hướng Hâm Ba bay đi.

Lý Cường nhận thấy được Thanh Đế phi cũng không nhanh, hắn nhịn không được hỏi: " Sư tôn, tại sao tiến vào Hâm Ba phải tách ra mà đi? Chẳng lẽ nhiều người thì vào không được hay sao?" Hắn vẫn tưởng rằng Thanh Đế đang lấy cớ bỏ rơi Thiên Chân, nhưng xem tình hình lại không giống.

Thanh Đế gật đầu nói: " Phải dưới năm người tiến vào, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Lần đầu tiên mở ra Cổ Thần Tàng, chính vì có nhiều Cổ tiên nhân kết bạn tiến vào, kết quả Ba Nạp Cổ tiên nhân tổn thất thảm trọng, chừng hơn trăm Cổ tiên nhân và tu thần giả cũng không có đi ra, thế lực Ba Nạp Nhân từ đó về sau hoàn toàn hỏng mất, cho nên tiến vào Hâm Ba tối kiêng kỵ chính là kết bạn tiến vào, người càng ít ngược lại càng an toàn."

Lý Cường cảm thấy khó thể tin: " Hơn trăm Cổ tiên nhân và tu thần giả? Lão thiên gia, quả thật quá kinh khủng."

Thanh Đế nói: " Đúng vậy, hơn trăm người, cụ thể là bao nhiêu không ai biết rõ, nhưng ít nhất cũng hơn trăm người, tuyệt đại bộ phận đều là Ba Nạp Nhân. Khi đó, Cổ tiên nhân chúng ta rất ít, căn bản không cách nào tranh với bọn họ, ta và Nguyên Cổ còn có Bác Tụ là tiến vào cuối cùng, lúc ấy ta còn không nhận ra bọn họ, rất may mắn là lần đầu tiên Cổ Thần Tàng mở ra, chỉ có ba người chúng ta tiến vào." Hắn thở dài một tiếng, lại nói: " Mặc dù chúng ta có được nhóm đồ vật đầu tiên, nhưng cũng bị vây trong Hâm Ba Cổ Thần Tàng...tu luyện thật lâu sau mới thoát khốn đi ra."

Lúc này Lý Cường mới hiểu được tại sao ba người có khả năng xưng bá các giới, dựa vào những loại điển tịch và thần khí họ tu luyện, còn có ai đấu qua được bọn họ?

Xích Minh cười hì hì nói: " Sư...tôn, Ba Nạp Cổ tiên nhân có trốn ra được không?"

Thanh Đế lắc đầu: " Người lâm vào Cổ Thần cấm chế, ai có thể thoát được đi ra? Cho dù bây giờ ta lâm vào Cổ Thần cấm chế, sợ rằng cũng rất khó chạy thoát, phương pháp an toàn duy nhất...chính là không nên xúc động Cổ Thần cấm chế."

Thần sắc Thanh Đế trở nên nghiêm túc: " Sau khi tiến vào Hâm Ba, bất luận nhìn thấy ai bị Cổ Thần cấm chế hấp trụ, đều cũng không thể ra tay cứu giúp, phải nhanh chóng rời đi." Hắn nhìn Lý Cường liếc mắt, nói: " Ta biết cách làm người của ngươi, nhưng ở chỗ này không cho ương bướng, nếu không sẽ hại chết người, hiểu chưa?"

Lý Cường cười nói: " Nếu bằng hữu hãm đi vào cũng không cứu hay sao?"

Thanh Đế không chút phiền não giải thích: " Vấn đề không phải cứu hay không cứu, mà là...chỉ cần ngươi ra tay cứu giúp, chúng ta sẽ cùng nhau bị hãm đi vào, nơi này chúng ta không thể khống chế." Hắn ngừng một chút còn nói: " Cổ Thần cấm chế của Hâm Ba rất kỳ lạ, một người bị Cổ Thần cấm chế hấp trụ còn có thể thoát thân, hai người bị hấp trụ thì hy vọng thoát thân ít đi một nửa, nếu là ba người, thì cơ hồ không có hy vọng chạy thoát nữa đâu."

Xích Minh lại càng hoảng sợ: " Chúng ta là ba người cùng nhau đi vào? Không phải muốn chết hay sao?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv