Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 141



Lý Cường cười nói: " Đừng nóng vội a, muội hãy tu luyện Huyễn Tinh kiếm đã, mặt khác ca ca còn muốn xử lý một chút chuyện của tiên cung, sau đó chúng ta sẽ đi vào."

Mị nhi gật đầu nói: " Ân, như vậy cũng tốt, Mị nhi còn có không ít pháp bảo cần tu luyện, hì hì, nếu không sẽ không có thứ để đánh nhau."

Lý Cường mang theo ba người Cam Lăng Nhị bay ra tinh xá, hắn phất tay xuất ra Thiên Ti Tử Kim Tốn bảo vệ tinh xá, sau đó hỏi: " Người của tiên cung đều đưa đi hết rồi sao?"

Băng Vũ khom người đáp: " Đều cho đi hết, mỗi người đều cũng tặng cho tài vật nơi này, sau khi trở về nhà hẳn không cần lo lắng cho cuộc sống."

Hải Hoanh Phân nói: " Đại ca, mấy ngày hôm trước có một sư đệ chạy trở về, hắn cũng là khôi lỗi thể, hắn nói cho ta biết ngọc bài trên tay Bích Ngô Tử đột nhiên bị nổ thật kỳ lạ, bởi vậy hắn không cách nào tiếp tục khống chế bọn họ, mọi người lúc đó mới chạy mất. Nghe nói cấm chế của Chiến Quyển đại lục đã giải trừ, rất nhiều người cũng đã hướng ra ngoài di cư, Mãnh Chiêm quốc và Xa Liệp quốc quân đội tại biên cương cũng đang muốn chiếm lĩnh lãnh thổ, hình như là đang rất rối loạn."

Lý Cường theo sơn đạo chậm rãi đi tới, cảnh vật nơi này thanh u, làm cho lòng người sảng khoái, hắn vừa nhìn vừa hỏi: " Sư đệ ngươi ở đâu?"

Hải Hoanh Phân nói: " Ta đã khuyên hắn lưu lại, nhưng hắn lại thu thập đồ vật rồi bỏ chạy, hắn nói, hắn không dám tin tưởng bất cứ ai nữa, tự mình sống được bao lâu hay bấy lâu. Ai, đều là Bích Ngô Tử hại người a."

Cam Lăng Nhị nói: " Sư đệ, đừng nói nữa, Bích Ngô Tử sớm muộn một ngày sẽ nhập ma đạo thôi."

Lý Cường dừng chân lại, trầm mặc hồi lâu nói: " Các ngươi hãy phong bế tiên cung, nơi này sau này sẽ không có ai đến nữa."

Nói xong Lý Cường lại trầm mặc, hắn lẳng lặng đứng nơi đó, một loại cảm giác kỳ dị phát ra, Cam Lăng Nhị ba người cho dù là linh thể cũng mãnh liệt cảm nhận. Bọn họ không dám nói thêm cái gì, khom người thi lễ rồi lập tức đi phong bế tiên cung, cũng may linh huyền có sẵn, trận pháp cũng rất đầy đủ, ba người rất nhanh đã phong bế cả tiên cung.

Lý Cường không nói một lời nhìn ra xa, trong lòng hắn bình tĩnh đến dị thường, tựa hồ mọi chuyện thế gian cũng cách mình rất xa, không có gì làm cho mình lưu luyến. Trong phút chốc hắn chợt cảm nhận được tại sao chủ nhân nơi đây lại gọi là Tịch Mịch lão tiên, đó là một loại cảm giác cô độc và tịch mịch, cái loại cảm giác này giống như đêm tối cắn nuốt hết thảy.

Sắc trời dần dần tối đen, ba người Cam Lăng Nhị trở lại bên cạnh Lý Cường, thấy hắn vẫn còn đứng như vậy, chỉ là trên người lóe lên kim quang nhàn nhạt, phảng phất như muốn bay theo gió. Cam Lăng Nhị ba người không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng phía sau hắn chờ đợi.

Lý Cường cứ như vậy đứng suốt một đêm.

Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Lý Cường, hắn như bị bừng tỉnh, giật mình, trong lòng một trận mê hoặc, hình như là đã phát ngốc trong chốc lát, trời đã sáng sao? Hắn nói với ba người phía sau: " Chúng ta trở về đi."

Cam Lăng Nhị ba người đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, cảm thấy Lý Cường đột ngột trở nên lạnh lùng và sát khí, hình như hắn chỉ cần vươn ra một ngón tay, bọn họ sẽ không còn cách nào bỏ chạy. Bọn họ không biết Lý Cường đã chính thức bước vào tu luyện cảnh giới thứ hai của Nhị Dục Thiên- Hắc Ám Chi Tâm.

Trở lại tinh xá, Mị nhi còn đang phiêu phù giữa không trung, có thể thấy được Huyễn Tinh kiếm đã dung nhập vào trong cơ thể của nàng. Nàng tựa hồ vừa lại lớn hơn một chút, nhìn qua chừng mười một mười hai tuổi, phong tình kiều mỵ bắt đầu hiển lộ ra. Lý Cường biết một khi nàng đạt tới bộ dáng thiếu nữ, thì linh kiếm thể của nàng đã hoàn toàn tu thành, khi đó trình độ mị hoặc so với khi còn là linh thể sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Mị nhi mở mắt ra, hưng phấn cười nói: " Ca ca, thật là thần kỳ, Mị nhi cảm thấy thanh kiếm nay…ca ca, huynh xem!" Trong phút chốc, ánh sáng lan khắp phòng, giống như dòng sông sáng lạn hoa mỹ, kiếm khí lạnh lẽo theo tiếng cười khúc khích của Mị nhi phiêu đãng trong phòng. Lý Cường có chút ngưng thần, liền chụp lấy thân kiếm linh động của Mị nhi, hắn cười nói: " Mị nhi a, kiếm quyết của muội vẫn còn có vấn đề, nên chú ý, điều đó và kiếm quyết của người tu chân có bất đồng, muội có thể hóa thân thành vạn thiên ngàn!"

Băng Vũ kéo Cam Lăng Nhị nhỏ giọng nói: " Sư ca, đại sư tỷ thật là lợi hại a! Ai, lúc nào chúng ta mới có thể tu luyện thành như vậy thì quá tốt rồi." Ba huynh đệ họ rúc trong góc phòng nhìn Mị nhi tu luyện kiếm, ba người đều cũng phi thường hâm mộ thành tựu của Mị nhi, ở Linh Quỷ Giới, tu vi của Mị nhi như vậy xem như đã là cao thủ.

Kiếm quang khắp phòng tiêu tán, linh kiếm của Mị nhi đột nhiên co rút lại thành một quang cầu, chỉ nghe Mị nhi yêu kiều quát: " Tán!" Quang cầu ầm ầm nổ tung, bắn ra quang mang chói mắt, chỉ thấy khắp phòng nổi lên những tiểu quang cầu nhỏ xíu du động chung quanh.

Lý Cường khen: " Thật không tưởng tượng nổi, Mị nhi thật không tưởng tượng nổi, rất thông minh!"

Quang cầu tán đi, Cổ Mị nhi cười cười đứng ở không trung, trên mặt lộ ra anh khí hiếm thấy. Nàng nhào vào trong lòng ngực Lý Cường, dịu dàng nói: " Ca ca, Mị nhi có thể tiến vào Huyễn Ma Châu rồi chứ? Di, ca ca, kỳ quái…sao Mị nhi lại có chút cảm giác sợ huynh a?" Nàng là linh kiếm thể, cảm giác sẽ vô cùng linh mẫn.

Lý Cường có chút cười nói: " Mị nhi, bất luận kẻ nào đều cũng có thể sợ ta, chỉ Mị nhi thì không cần đâu."

Mị nhi lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, sao lại có cảm giác cổ quái như thế này. Nàng cười nói: " Hì hì, Mị nhi đương nhiên tin tưởng mà. Ân, các ngươi lại đây!" Nàng ngoắc gọi ba người Cam Lăng Nhị, ra vẻ bộ dáng của sư tỷ, nói: " Nay cho các ngươi, coi như là lễ gặp mặt cho sư đệ, lập tức bắt đầu tu luyện, trong lát nữa tỷ tỷ sẽ mang bọn ngươi đi đến một chỗ rất vui để chơi, hắc hắc.." Nàng lộ ra bộ dáng xấu xa, làm ba người từng là tu chân cao thủ cũng phải rùng mình.

Trong lòng Lý Cường buồn cười, hắn phát hiện Mị nhi rất thích làm đại tỷ chỉ huy đùa giỡn người, từ khi quen biết nàng ngày đầu nàng cũng không được như vậy, chỉ có một bộ dáng thương cảm đau đớn, không nghĩ tới nàng tu thành linh kiếm thể lại khả ái như vậy, so với Hoa Mị Nương chẳng thua kém chút nào.

Mị nhi cho ba vị sư đệ của nàng ba viên hàn châu, là nàng dùng âm hàn khí của huyền châu luyện chế, đối với linh thể giúp đỡ rất lớn. Nguyên anh trải qua hóa hình cô rồi hóa hình lần nữa, đều thuộc về âm hàn thể, nếu có bảo vật huyền âm ở trên người, đối với sự tu luyện có chỗ tốt rất lớn, tựa như lần đầu tiên nàng gặp Lý Cường đã cấp cho nàng huyền châu.

Cam Lăng Nhị ba người vừa mừng vừa sợ, cung kính đa tạ nói: " Cảm ơn lễ vật của đại sư tỷ." Ba người tiếp nhận hàn châu lập tức nuốt xuống rồi lui về phía sau bắt đầu tu luyện. Mị nhi đắc ý cười khúc khích, may là bên cạnh không có người phàm, nếu không đã thảm, công lực nàng càng sâu thì bản lĩnh mị hoặc càng lớn.

Lý Cường gỡ Huyễn Ma Châu xuống, cười nói: " Vì hạt châu nay, ta đã tu luyện rất nhiều tinh lực, a a, đồ của phật tông đều có chút ngoài dự liệu a." Hắn đưa hạt châu cho Mị nhi: " Mị nhi, muội không phải vẫn muốn nhìn nó hay sao? Bây giờ có thể nhìn, nhưng còn chưa thể khởi động, nếu không ba người họ sẽ bị cuốn vào."

Mị nhi tò mò nhìn Huyễn Ma Châu trong tay, chỉ thấy bên trong hạt châu thanh quang lóe ra, khói sương lưu chuyển, huyễn minh huyễn diệt, bắn ra nhàn nhạt như Hải Thị Thần Lâu, phi thường xinh đẹp. Nàng ước mơ nói: " Oa! Nơi này sau này chính là nhà của Mị nhi a, ca ca, huynh có vào trong xem chưa?"

Lý Cường nói đùa: " Đó là nhà của Mị nhi, chưa có sự đồng ý của nữ chủ nhân, ta không dám đi vào trước nga."

Mị nhi gắt giọng: " Huynh là ca ca a, hì hì, thật không biết bên trong là cái gì, Mị nhi đã gấp không kịp đợi rồi."

Lý Cường cười nói: " Bên trong hẳn là không khác Đại Huyễn Phật Cảnh, là một thế giới kỳ diệu rất lớn, ca ca cũng không có đi vào, sau này muội là nữ vương của thế giới đó, Mị nhi có thích hay không?"

Mị nhi vỗ tay hoan hô: " Hay a, Mị nhi đương nhiên là thích rồi, hì hì, nữ vương? Thú vị, thật là thú vị!" Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Huyễn Ma Châu, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.

Cam Lăng Nhị tu luyện xong đầu tiên, hắn cung kính đi lại cảm tạ: " Cảm ơn đại sư tỷ, ta tu luyện tốt lắm rồi."

Ngay sau đó Hải Hoanh Phân và Băng Vũ cũng đi tới đa tạ. Lý Cường cẩn thận xem xét tình huống của ba người, nói: " Tu vi của các ngươi không đủ a, như vậy đi, Mị nhi, chuỗi ẩn phách châu cho muội, nếu gặp phải lúc nguy hiểm thì ba người các ngươi có thể vào ẩn nấp."

Mị nhi vui vẻ kêu lên: " Vậy được rồi, Mị nhi còn lo lắng ba người bọn họ không được, có vật này thì quá tốt, đến đây! Các ngươi thử xem!"

Trong lòng Cam Lăng Nhị cười khổ, mình là một đại nam nhân mà lại rơi xuống tệ đến nỗi cần phải có một tiểu cô nương đến bảo vệ, thật sự là mất mặt, hắn gật đầu nói: " Ta thử xem trước."

Hắn đột nhiên hóa thành một hắc tuyến, trong chớp mắt tiến vào Ẩn Phách Châu. Mị nhi nói: " Không tệ, không tệ, hạt châu này tốt quá, hai người các ngươi cũng vào đi."

Hải Hoanh Phân và Băng Vũ bất đắc dĩ nhìn nhau, đồng thời hóa thân thành hắc tuyến, cũng tiến vào trong hạt châu. Mị nhi thuận tay đeo Ẩn Phách Châu lên cổ tay, nói: " Được rồi, ca ca, chúng ta vào đi thôi, đáng tiếc Lam Quang không ở đây, Mị nhi nhớ nó quá a." Nàng vẫn nhớ nhung tiểu Hải yêu không quên, đã xem nó là bạn tốt của mình.

Tay của Lý Cường xuất ra Huyễn Ma Châu, viên chí bảo Phật tông này vừa ra lập tức trướng lớn, lơ lửng giữa hai tay Lý Cường, cỡ chừng một quả bóng. Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, một hồi lâu hắn quát: " Mị nhi chuẩn bị cho tốt, chúng ta đi vào!"

Một đạo thanh khí tinh lượng bắn ra, Mị nhi đột nhiên phát hiện Lý Cường mất đi tung tích, ngay sau đó toàn thân căng thẳng, nàng bị thanh khí quấn quýt, trước mắt chợt tối sầm, ngay sau đó một đạo bạch quang hiện lên, Mị nhi phát giác mình đang đứng ở trong một luống khói xanh mông mông, bốn phía không khí âm trầm, nàng nhất thời khẩn trương lên, tay kháp linh huyền quát nhẹ một tiếng: " Tật!" Huyễn Tinh chiến giáp được gọi ra, nàng lớn tiếng kêu lên: " Ca, huynh ở đâu a?"

Vụ khí chung quanh đột nhiên quay cuồng, có vài bóng đen " thu thu" kêu to. Mị nhi mặc dù là linh kiếm thể, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái, nàng sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay quơ Huyễn Tinh kiếm bảo vệ toàn thân, quát: " Ngươi…các ngươi là ai a, mau cút ra cho ta! Ca ca! Ca ca nha..huynh chạy đi đâu rồi!" Nàng nhất thời bị dọa sợ đến hồ đồ, bằng tu vi linh kiếm thể của nàng chỉ chút bóng đen này vốn không cần để ý tới.

Cảnh vật chung quanh dần dần rõ ràng, Mị nhi bối rối phát hiện chung quanh, thấy mình đang đứng ở một vùng núi mênh mông, trước mắt có vô số đại động lớn nhỏ trống rỗng, tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận, mỗi một động khẩu đều cũng có lũ lũ sương khói phiêu đãng, tràn ngập hào khí quái dị.

Mị nhị cảm thấy nơi này có gì đó không hay, nàng liền theo động khẩu bay đi, muốn tìm lối ra ngoài.

Đột nhiên một bóng đen đánh tới, Mị nhi kêu lên một tiếng chói tai, Huyễn Tinh kiếm phảng phất như nổ tung ra, bóng đen rống lên, tiếng như tiếng sấm. Mị nhi đột nhiên tỉnh ngộ, đây là ác linh thể, kém hơn linh kiếm thể của mình mười vạn tám ngàn dặm, nàng không cam lòng, bộ dáng tức giận nói: " Ngươi không đầu hàng, bổn cô nương sẽ diệt ngươi nga."

Ác linh thể bay lui ra sau, lại phát ra " hạp hạp" tiếng quái dị, trong phút chốc, từ bốn phương tám hướng trong động khẩu bay ra vô số dã thú hình thù kỳ lạ quái trạng, dĩ nhiên cũng đều là trong trạng thái linh mẫn thể. Mị nhi sợ nhất mấy thứ cổ quái này, nhìn hình dáng lại hung ác, nàng sợ đến cả người đều cũng nhuyễn, thanh âm như muốn khóc: " Các ngươi muốn chết a? Ca ca ta tới…sẽ đánh chết các ngươi…các ngươi đừng lại đây…oa! Mẹ ơi!"

Mị nhi nhắm mắt lại, kiếm quang quanh thân giống như dòng thủy triều cuồng dũng xông ra ngoài. Linh kiếm của nàng không giống tầm thường, hồn linh nay chỉ cần tới gần lập tức bị đánh tan, nhưng trong lòng tiểu cô nương quá sợ hãi không dám mở mắt.

Hồn linh bị đánh tan lui ra phía sau lần nữa lại tụ về. Phi kiếm hộ thân của Mị nhi chỉ đủ hộ thân, không đủ sức để công kích. Nếu đối thủ là người tu chân, linh kiếm của Mị nhi rất có lực uy hiếp, nhưng linh thể lại thiên biến vạn hóa, linh kiếm chỉ có thể làm chúng bị thương chứ không thể diệt được chúng.

Lúc này thanh âm của Lý Cường vang lên bên tai Mị nhi: " Mị nhi, a a, đừng sợ bọn họ, dùng Linh Chú Tiến Lôi tạc bọn họ."

Mị nhi mừng rỡ vô cùng, Lý Cường vừa đến, dũng khí tin tưởng của nàng nhất thời tăng cao. Nàng mở to mắt, yêu kiều quát: " Các ngươi đúng là đồ vật đáng ghét, xem thủ đoạn của bổn cô nương!" Nàng phất tay bổ ra Linh Chú Tiến Lôi, mỗi chuỗi xuyến bạch quang tiến lôi bay ra, loại Linh Chú Tiến Lôi là do âm hàn khí của huyền châu ngưng kết ngưng luyện mà thành, uy lực kỳ lạ.

Những ác linh xông tới bị Linh Chú Tiến Lôi tạc trúng, phảng phất như bị giam cấm, không cách nào tiếp tục hóa thân biến hình. Lý Cường lại nói: " Mị nhi, dùng Huyễn Tinh kiếm!"

Tinh thần Mị nhi đại chấn, kiếm quang xẹt qua, hồn linh dã thú tuyệt vọng rống to. Hậu quả khi không cách nào biến hóa chính là bị kiếm quang hoàn toàn cắn nuốt, một đoàn hồn linh nhất thời bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ác linh thể kia xoay người định chạy, chỉ thấy sắc mặt Lý Cường lạnh như băng, xuất hiện ngay phía sau hắn: " Đừng chạy, dám khi dễ tiểu muội của ta, lá gan không nhỏ." Cũng không thấy hắn có động tác gì, ác linh thể kia không làm sao động đậy. Hắn hoảng sợ hống lên, Lý Cường đưa tay trảo ra, ác linh thể liền bị hắn hấp vào trong lòng bàn tay. Mị nhi đột nhiên rùng mình, nàng lại một lần nữa cảm thấy Lý Cường rất đáng sợ, trong lòng không ngừng niệm nhỏ: " Đây là ca ca, Mị nhi không sợ, không sợ."

Một đoàn hắc khí trong lòng bàn tay Lý Cường xoay quanh giãy dụa, thanh âm kêu hú càng ngày càng nhỏ. Trong mắt Lý Cường không có một tia cảm xúc, hắn nhàn nhạt nói: " Kết!" Đoàn hắc khí bị một tầng kim quang bàng bạc áp thành một hạt châu màu đen. Nếu Mạc Hoài Viễn nhìn thấy sợ rằng cũng phải giật mình, thủ đoạn này sợ rằng chính Tán Tiên cũng rất khó làm được, mạnh mẽ ngưng luyện linh thể thành hạt châu, giống như hoàn toàn tước đoạt hết thảy của linh thể, đây là thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Lý Cường đưa ác linh châu cho Mị nhi, nói: " Mị nhi, tu luyện một chút, đây là vũ khí rất tốt."

Mị nhi sợ đến co rụt về phía sau, nhỏ giọng nói: " Ca ca, Mị nhi sợ hãi."

Lúc này Lý Cường còn không ý thức được mình tấn nhập Nhị Dục Thiên cảnh giới thứ hai Hắc Ám Chi Tâm thì tâm cảnh có biến hóa rất lớn, một loại lạnh lùng vô hình tràn ngập trái tim, nhưng vì hắn đối với Mị nhi có một lòng trìu mến đặc thù, loại cảm tình này thật rất khó thay đổi.

Lý Cường hòa nhã nói: " Mị nhi đừng sợ, không gian nơi này rất quái lạ, như là một thông đạo, ân, có lẽ chúng ta đã tiến vào một địa phương thần bí, cần phải cẩn thận một chút." Hắn nói chuyện với Mị nhi thì khí tức lạnh lùng cô tịch đã tiêu tản. Mị nhi âm thầm thở dài một hơi, nàng có thể cảm nhận được tâm ý Lý Cường, đó chính là sự quan tâm của thân nhân.

Mị nhi tiếp nhận ác linh châu, tò mò hỏi: " Ca ca, sao huynh cũng tiến vào được? Người tu chân có thân thể vốn là không vào được Huyễn Ma Châu, thật kỳ quái nga."

Lý Cường nói: " Ta cũng không biết, nguyên lai chuẩn bị phân thần tiến vào, không nghĩ tới chân thân cũng vào được, thật sự là chuyện kỳ quái. Đi, Mị nhi, theo ta đi, nơi này tựa hồ không giống như sự tưởng tượng của ta, cảm giác rất kỳ quái." Sau khi học xong tu thần Thiên Tiến Chương, Lý Cường không thể xem như người tu chân nữa, dùng khái niệm người tu chân thì không cách nào giải thích tầng cấp và cảnh giới của hắn.

Mị nhi nhào vào trong lòng ngực Lý Cường, một đạo kim quang chớp động, Lý Cường mang theo Mị nhi thuấn di đi vào.

Đây là một mảnh thế giới có mà xanh đen, cảnh vật toàn là màu lam và đen, nơi này cũng có sông núi và thực vật, chỉ là hình thái rất kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác quỷ dị tuyệt luân. Mị nhi ôm cổ Lý Cường, nhìn chung quanh hồi lâu, nàng nói: " Khí tức của nơi này Mị nhi rất thích, nhưng cảnh sắc nơi nay lạnh như băng, Mị nhi rất chán ghét, chán ghét, ca ca, nơi này là thế giới của Huyễn Ma Châu?"

Lý Cường gật đầu rồi lại lắc đầu. Mị nhi hồ đồ, cười hỏi: " Ca ca nha, sau vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, rốt cuộc là ý gì đây?" Text được lấy tại Truyện FULL

Lý Cường vỗ vỗ lưng nàng, nói: " Mị nhi, nơi này hình như rất cổ quái, ta đem muội qua bên kia nhìn xem…" Hắn liền na di qua.

Mị nhi nhìn thấy trước mắt màu lam trống rỗng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, trong không gian xoay tròn toàn khói màu lam và màu đen, không biết bên trong có bao sâu. Nàng cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên kêu lên: " Muội hiểu được rồi! Ca ca, đây là đường thông tới Linh Quỷ giới, trời ạ! Huyễn Ma Châu thật là không tưởng tượng nổi, dĩ nhiên, lại có thể có thông đạo nằm bên trong đó."

Lý Cường có chút ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: " Linh Quỷ giới? Thật sự là có Linh Quỷ giới? Đó là địa phương như thế nào?"

Mị nhi nói: " Muội cũng chỉ thấy qua trong điển tịch, truyền thuyết trên đời này có vài thông đạo có thể đi đến Linh Quỷ giới, nơi này nguyên anh không đi được, chỉ có quỷ hồn và linh thể mới có thể đến, hình như thần nhân cũng có thể, nhưng muốn quay trở về cũng khó khăn. Kỳ quái, ca ca làm sao mà đến đây được?" Tri thức của tiểu nha đầu thật uyên bác, Lý Cường tự thẹn không bằng.

Lý Cường suy tư, ước chừng vì mình tu luyện Thiên Tiến Chương, Linh Quỷ giới không thể ngăn cản được mình nữa. Lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên: " Mị nhi, có muốn đi xem không?"

Mị nhi hì hì cười nói: " Ca ca đi, Mị nhi phải đi!"

Lý Cường thuộc dạng người đã quyết định thì sẽ làm, hắn cũng mặc kệ sẽ có hậu quả gì, buông Mị nhi, gọi Hỏa Tinh tiên giáp mặc vào, nói: " Mị nhi, bay lên vai ca ca, chúng ta vào xem, ha ha, thật thú vị a."

Mị nhi liền bay lên đầu vai Lý Cường, lại biến thành một người nhỏ xíu, nàng truyền âm nói: " Được rồi ca ca, huynh cẩn thận nga."

Bay ra Thái Hạo Toa, Lý Cường toàn thân bao phủ trong kim quang, cười nói: " Chúng ta đi Linh Quỷ giới chơi đùa nào." Hắn bay thẳng vào trong động không gian.

Một cỗ lực lượng xoay tròn thật lớn cuốn Lý Cường đi vào, Thái Hạo Toa cấp tốc đánh văng tất cả những kình lực tới gần, Lý Cường giống như mũi tên nhọn bắn về phía trước. Trong lòng hắn hiểu được nếu mình vẫn còn là người tu chân, cỗ kình khí mạnh mẽ này rất dễ dàng đánh nát mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái: " Tại sao tán linh lại nhỏ yếu như vậy, nhưng lại có khả năng thông qua thông đạo cuồng bạo này?"

Mị nhi nắm chặt Hỏa Tinh tiên giáp, nàng rất khẩn trương, tiếng rít chung quanh phát ra quả thật điếc tai nhức óc, nàng cũng cảm giác được cỗ uy lực dời non lấp biển, nàng len lén nhìn trộm Lý Cường, chỉ thấy mặt nạ màu đen của hắn toát ra ý vị lạnh như băng, hình như không một chút quan tâm đến những tiếng oanh minh như thế. Trong lòng Mị nhi thật sự là không rõ, ca ca sao lại thay đổi như vậy, trước kia cho tới bây giờ nàng không có phát hiện ra trên người ca ca lại toát ra khí tức kinh khủng như thế. Nàng lại một lần cầu khẩn trong lòng: " Hy vọng ca ca đừng tu luyện đến nhập ma a."

Bỗng nhiên trên người chợt nhẹ đi, Lý Cường kinh ngạc phát hiện bốn phía tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn trầm giọng nói: " Mị nhi, muội có nhìn thấy gì không?"

Mị nhi cũng khẩn trương nói: " Ca ca, Mị nhi cũng nhìn không thấy nhưng Mị nhi có thể cảm giác được."

Lý Cường cười lạnh nói: " Hừ, xem ta đây." Hắn đột nhiên thúc dục Thái Hạo Toa, màu vàng quang mang chói mắt từ trên người hắn phát ra.

Cảnh sắc chung quanh do kim quang chiếu xuống hiển lộ ra, bốn phía đều là từng đoàn từng đoàn vụ khí màu đen thật lớn, hắc vụ quay cuồng ba động, giống như vật còn sống nhuyễn động, trừ thứ này thì cái gì cũng không có. Lý Cường không nghĩ tới Linh Quỷ giới dĩ nhiên lại là như thế nay, không khỏi thất vọng.

Mị nhi hét lớn: " Ca ca mau nhìn!"

Vụ khí màu đen đang quay cuồng đột nhiên vỡ ra một thông đạo thâm sâu, một chút thanh quang chớp động, xuất hiện một đội linh kiếm thể chừng mười người, chậm rãi nhẹ nhàng đi lại. Lý Cường lẳng lặng đứng thẳng, không nói một lời chỉ nhìn, trên người lại toát ra một cỗ khí tức lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà run. Linh kiếm thể có khả năng cảm nhận mãnh liệt khí tức như vậy, trong lòng Mị nhi lo lắng không thôi, ca ca lại bắt đầu quái lạ rồi.

Linh kiếm thể bay tới vây quanh Lý Cường, ngay sau đó một đạo huỳnh quang hiện lên, một thân ảnh cao lớn hiển lộ ra, đó là một đại hán vạm vỡ khôi ngô, trên người cũng có chiến giáp, cả người phiêu đãng trong luồng vụ khí màu xanh, thân hình lúc ẩn lúc hiện, mặt cũng mơ hồ không rõ, tựa hồ như là hình dáng của một trung niên nhân, mặt đầy râu xồm, nhưng là màu xám, bộ dáng rất quái lạ. Hắn cưỡi trên một con ngựa màu đen, cũng hắc khí liễu nhiễu, nhìn bộ dáng là quỷ thú.

Mị nhi lặng lẽ truyền âm nói: " Ca ca, người nọ là linh tướng, lợi hại hơn Mị nhi nhiều lắm, cẩn thận một chút a."

Lý Cường không rõ linh tướng và linh kiếm thể khác nhau thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác ra, công lực của linh tướng rất cao, Mị nhi nói không sai, linh kiếm thể kém xa linh tướng. Hắn vẫn đứng yên lạnh như băng, trong ánh mắt lóe ra kim quang thật vô tình, kẻ khác nhìn thấy mà sợ hãi.

Linh tướng kia mặc dù là cao thủ của Linh Quỷ giới, lại bị Lý Cường làm cho sợ hãi, từ trên người hắn toát ra sự uy hiếp mãnh liệt, linh thể bình thường không thể chịu được, mười linh kiếm thể tới trước đã lui ra thật xa, còn đang run rẩy, đừng nói là xuất kiếm, có thể đứng thẳng thì cũng đã không tệ rồi. Hắn kinh nghi đánh giá Lý Cường.

Lý Cường tản ra hộ thân kim quang, lộ ra Hỏa Tinh tiên giáp màu đen. Nơi này là một thế giới thật âm lãnh, tiên giáp trên người hắn là do Hỏa Tinh biến ảo, lại có uy lực của thiên hỏa, phát ra nhiệt lực không tầm thường, nhất là chiếc mặt nạ màu ám tử sắc, chỉ cần liếc mắt lại ánh lên tử quang trầm trầm u ám, hoàn toàn toát ra ý vị lạnh như băng kỳ dị, thật sự là làm cho người ta sợ hãi.

Linh tướng không dám khinh thường, phát ra một chuỗi thanh âm gì đó như tiếng chim, lập tức có ba linh kiếm thể bay vào trong vụ khí toát ra từ thông đạo.

Lý Cường truyền âm hỏi Mị nhi: " Mị nhi, hắn nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Mị nhi cũng truyền âm nói: " Kỳ quái, Mị nhi cũng không hiểu, chỉ biết ý tứ là hắn gọi ba linh kiếm thể đi tìm vật gì lại đây, là vật gì thì Mị nhi không rõ."

Lý Cường lạnh lùng thốt: " Ngươi là ai?"

Cả người linh tướng bọc khí vụ, hắn tức giận chuyển động, nhìn ra được hắn vừa kích động vừa sợ hãi, ngựa hắn cưỡi chính là Thất Quỷ mã cũng đã cuống quýt kêu lên. Linh tướng thất thanh kêu to: " Đây là không có khả năng, người nào mà có thể đi vào được Linh Quỷ giới?" Hắn khó thể tin được mắt mình.

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Di, ngươi nói ta nghe được ma…đừng có kinh hãi kỳ quái như vậy, tại sao ta không thể đi vào Linh Quỷ giới? Hiếm thấy lắm sao!"

Thanh âm linh tướng đều đã thay đổi: " Ngươi…ngươi…là thần nhân sao?"

Lý Cường lạnh lùng thốt: " Không phải thần nhân thì không thể đi vào sao?"

Trong lòng Mị nhi kinh ngạc vạn phần, ca ca bình thường không như vậy, nàng biết, Lý Cường bình thường thích nhất xã giao kết bạn, cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ mặt nay của ca ca, ca ca rốt cuộc là bị gì thế? Trong lòng nàng khẩn trương, nhịn không được phi thân ra.

Linh tướng vừa nhìn thấy Mị nhi, đột nhiên nổi giận, hắn hét lớn: " Lớn mật! Ngươi dám thu linh kiếm thể!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv