Phiêu Miểu 9 - Quyển Ta Bà

Chương 2: Bát Nhã



Phiêu Miểu 9 – Quyển Ta Bà

Tác giả: Bạch Cơ Oản

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Diệu Âm Vũ

Chương 2: Bát Nhã

Chợ Nam, Phiêu Miểu Các.

Gần đây, Thần Đô xuất hiện nhiều chuyện lạ lùng. Đêm nào cũng có trăng tròn, sáng trong như gương, khiến lòng người bồn chồn lo lắng, ai nấy đều rất kinh hãi.

Trên núi Mang bỗng hiện lên một ngọn núi khổng lồ, thoắt ẩn thoắt hiện như mơ. Thi thoảng, từ trên trời rơi xuống những cơn mưa kỳ dị - lúc thì mưa ếch, lúc lại mưa cá, thậm chí còn có chuột và rắn rơi lả tả. Nếu mưa băng tuyết thì cũng không quá lạ lẫm, chỉ là đây đang giữa mùa hè thì sao lại có tuyết?

Đã giữa trưa mà Bạch Cơ vào cung từ sáng vẫn chưa về. Khi Ly Nô đi chợ mua rau, nghe mọi người xôn xao kể rằng vùng ngoại ô phía Nam vừa đổ trận mưa cá, đủ loại cá từ trời rơi xuống đầy mặt đất.

"Cá rơi từ trời xuống, không nhặt thì không đành," Ly Nô nghĩ bụng, quyết định chẳng cần mua rau cũng chẳng nấu bữa trưa nữa, vội vàng về Phiêu Miểu Các lấy giỏ trúc, dặn dò Nguyên Diệu tự lo bữa trưa rồi gấp gáp ra ngoại ô nhặt cá.

Tại Phiêu Miểu Các, Nguyên Diệu đang trông coi cửa tiệm. Những chuyện lạ liên tiếp xảy ra khiến lòng hắn không yên. Hắn từng hỏi Bạch Cơ liệu có phải yêu quái gây nên không nhưng không có câu trả lời rõ ràng.

Bên ngoài xuất hiện một người với mái tóc nửa búi nửa thả, toàn thân tỏa ra ánh sáng trong suốt, rạng ngời. Đó chính là Đa La Bồ Tát, hay còn gọi là Lục Độ Mẫu.

Trong sự kiện "Lục Độ Mẫu," Đa La Bồ Tát đã ở lại nhân gian để tu hành nhằm tìm lại ánh sáng đã mất. Vì bị Bạch Cơ lừa nên ngài phải xuất hiện dưới hình dạng một thiếu nữ duyên dáng, chính là hình hài Công chúa Bát Nhã Nguyệt của Thải Quang Quốc, mở một lớp yoga tại Thần Đô.

Nguyên Diệu thấy Công chúa Bát Nhã Nguyệt thì vội cúi người cung kính chào: "Tiểu sinh kính chào Đa La Bồ Tát."

Công chúa Bát Nhã Nguyệt mỉm cười, không vào Phiêu Miểu Các mà chỉ đứng ở ngưỡng cửa. Nguyên Diệu còn chưa kịp hỏi lý do Bồ Tát bất ngờ ghé đến thì ngài đã cười, nói: "Ta sẽ về Tây Phương Cực Lạc một thời gian. Ngươi nhắn Bạch Cơ đừng tìm ta mà hãy tự giải quyết mối nguy của thần đô. Đó là thử thách trên con đường tu hành nàng cần phải trải qua. Gốc rễ của tai ương này bắt nguồn từ bảo vật Phật Pháp mà Huyền Trang mang về Đại Đường từ Thiên Trúc. Trong bảo vật ấy có lẫn vào thứ không nên có, lại bị kẻ vô tri xúc phạm nên mới gây ra tai kiếp hủy diệt này. Để hóa giải tai ương thì chỉ có thể trả mọi thứ về vị trí vốn có, xoa dịu cơn thịnh nộ của thần linh, và đưa tiễn thần đi bằng điệu múa của âm thanh diệu kỳ trong ngày mặt trời nuốt chửng bóng tối, ban ngày hóa đêm đen, và khi tai ương mở con mắt hủy diệt thứ ba. Ta sẽ để lại một vật cần thiết cho điệu múa tiễn thần."

Sau lưng Công chúa Bát Nhã Nguyệt xuất hiện một quả trứng vàng từ trong không gian mờ ảo.

Quả trứng ấy trơn nhẵn, lớn cỡ một cối xay, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như pha lê. Nếu lắng nghe kỹ sẽ nghe thấy từ bên trong trứng vọng ra âm thanh kỳ diệu, êm đềm như tiếng chim hót.

Nguyên Diệu nghe lời Bồ Tát nhưng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết ngài sẽ trở về Tây Phương Cực Lạc một thời gian và để lại cho Bạch Cơ một quả trứng vàng.

Quả trứng lơ lửng trong không trung, chầm chậm bay về phía Nguyên Diệu. Hắn vội đưa tay ra đỡ lấy trứng.

Quả trứng tuy lớn như cối xay nhưng may mà không nặng.

Nguyên Diệu nâng quả trứng vàng trong tay, hỏi: "Xin hỏi Bồ Tát, đây là trứng gì vậy?"

Công chúa Bát Nhã Nguyệt mỉm cười nói: "Đây là trứng của chim Ca Lăng Tần Già*."

*Ca Lăng Tần Già: Chim Diệu Âm, một loài thần điểu ở thế giới Phật quốc. Trong "Chánh Pháp Niệm Kinh" có đoạn: "Trong núi rừng hoang dã, thường có chim Ca Lăng Tần Già cất tiếng hót diệu kỳ, tiếng hót của nó dù là thiên nhân hay thần tiên cũng không thể sánh bằng, chỉ trừ âm thanh của Như Lai (Phật)."

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Dám hỏi Bồ Tát, Ca Lăng Tần Già là gì vậy ạ?"

Công chúa Bát Nhã Nguyệt mỉm cười trả lời: "Ca Lăng Tần Già, còn gọi là chim Diệu Âm, là một loài thần điểu ở thế giới Cực Lạc, tiếng hót của nó là âm thanh kỳ diệu nhất trần gian."

Nguyên Diệu tò mò hỏi thêm: "Trứng này dùng để làm gì vậy vậy?"

"Ấp nó đi." Công chúa Bát Nhã Nguyệt mỉm cười trả lời.

Nguyên Diệu định hỏi thêm vài điều nhưng Công chúa Bát Nhã Nguyệt đã mỉm cười rồi biến mất, chỉ để lại lời căn dặn rằng Bạch Cơ tự biết công dụng của trứng Diệu Âm này. Trong con hẻm vắng lặng còn vương lại âm thanh Phật pháp huyền diệu của Lục Độ Mẫu và những cánh hoa sen xanh lấp lánh trên mặt đất.

Nguyên Diệu không dám chậm trễ, chẳng còn nghĩ đến việc mua bánh Tất La mà vội vã nâng niu trứng Ca Lăng Tần Già mang vào gian trong. Hắn nhẹ nhàng đặt quả trứng vàng lên giường quý phi, lo sợ nó sẽ lăn xuống đất vỡ tan nên lấy tấm thảm lông Ba Tư cuộn quanh cho chắc chắn.

Xong xuôi đâu đấy, Nguyên Diệu mới ra ngoài mua bánh. Chợ Nam vắng tanh, người đi lại thưa thớt, nhiều hàng quán đóng cửa. Những hiện tượng dị kỳ gần đây khiến ai nấy hoang mang, và thêm nữa, Võ Tắc Thiên ưa điềm lành nhưng lại sợ lời đồn về yêu quái làm lung lay quyền lực của mình. Bà phái quân Bắc Vệ Nam Đình tuần tra khắp Thần Đô, bắt giữ những ai dám có những phát ngôn bất lợi cho nữ đế, khiến người dân vừa sợ yêu quái lại vừa e ngại nữ hoàng, phần lớn đều đóng cửa ở nhà hoặc về quê lánh nạn.

Nguyên Diệu đến tiệm bán bánh, thấy cửa đóng im ỉm. Hỏi sang chủ tiệm quạt kế bên mới biết chủ tiệm bánh đã đưa cả gia đình về quê, không biết bao giờ mới mở lại.

Nguyên Diệu bối rối định đi xa hơn tìm món khác lấp đầy bụng, nhưng lại lo ngại các tiệm cũng đóng cửa như vậy. Hắn lại thêm phần lo lắng cho quả trứng Ca Lăng Tần Già trong gian phòng, sợ rằng nếu không có người canh giữ thì quả trứng sẽ lăn xuống đất và vỡ nát.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định nhịn đói mà về tay không.

Dọc đường trở về Phiêu Miểu Các, Nguyên Diệu thấy cảnh chợ Nam tiêu điều vắng lặng, bầu trời xám xịt đầy mây đen mà lòng càng thêm ưu tư. Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc Thần Đô sẽ biến thành một thành phố chết mất thôi.

Khi về đến Phiêu Miểu Các, vừa qua bức bình phong Hà Đồ Lạc Thư, Nguyên Diệu phát hiện Bạch Cơ đã trở về từ Thái Sơ Cung.

Bạch Cơ mặc chiếc váy lụa trắng điểm họa tiết mây lành, khoác áo mỏng thêu hoa ngọc lan trắng, tóc đen vấn thành búi, cài trâm bạc có đính san hô, bên tóc mai cài một đóa mẫu đơn đỏ thẫm. Hôm nay vì vào cung nên nàng trang điểm rất tỉ mỉ, lông mày vẽ đen như tơ, dán miếng vàng hình chiếc lá, môi tô son đỏ hồng thành dáng cánh hoa.

Bạch Cơ ngồi nghiêng trên giường quý phi, mắt thấp thoáng ý cười nhìn quả trứng vàng của chim Diệu Âm.

Nguyên Diệu chào: "Bạch Cơ về rồi đấy à."

Bạch Cơ ngẩng lên, thấy Nguyên Diệu thì mỉm cười hỏi: "Hiên Chi đi đâu vậy? Ly Nô đâu rồi?"

Nguyên Diệu trả lời: "Tiểu sinh ra ngoài mua bánh, nhưng cửa tiệm đã đóng cửa nghỉ bán nên không mua được. Còn Ly Nô nghe nói ở ngoại ô phía Nam có trận mưa cá, nghĩ bụng cá từ trên trời rơi xuống chẳng tốn đồng nào bèn chạy ra ngoài thành nhặt cá rồi."

Bạch Cơ mỉm cười nói: "Chỉ sợ Ly Nô sẽ phải thất vọng thôi. Loại cá từ cơn mưa kỳ quái này là do uế khí của đất trời tích tụ, vừa rơi xuống đã mục nát, hôi thối khó ngửi, chẳng thể ăn được đâu."

Nguyên Diệu liền hỏi: "Bạch Cơ, những chuyện kỳ quái này là thế nào vậy?"

Bạch Cơ thở dài, nói: "Chuyện này phức tạp lắm, khó mà nói rõ trong một lời. Trước tiên, Hiên Chi hãy kể xem vì sao lại có trứng Ca Lăng Tần Già xuất hiện tại Phiêu Miểu Các đã?"

Nguyên Diệu bèn kể lại cuộc viếng thăm của Lục Độ Mẫu vào buổi trưa.

Bạch Cơ suy tư một lát rồi buồn bã nói: "Hoàng đế triệu ta vào cung, bảo phải giải quyết những hiện tượng kỳ lạ ở Thần Đô. Người nói ta là Hầu tước núi Mang, có nghĩa vụ phải giải thích hiện tượng ngọn núi khổng lồ bỗng dưng xuất hiện trên núi Mang. Ngay từ đầu ta đã biết chuyện này không nhỏ, có liên quan đến vận khí của trời đất và thần Phật. Chuyện của thần Phật không phải là việc mà ta có thể can thiệp. Thần Đô còn một vị Bồ Tát tôn quý, đáng lẽ nàng phải là người hóa giải tai ương cho thế gian. Ta định đi tìm Công chúa Bát Nhã Nguyệt, nhưng không ngờ nàng lại đến Phiêu Miểu Các báo cho ta rằng nàng sắp rời đi. Bồ Tát mà rời đi thì ta sẽ lo lắm, không biết mình có đủ khả năng giải quyết chuyện này hay không đây."

Nguyên Diệu ngẩn người, hỏi: "Còn Quang Tạng Quốc Sư thì sao? Ông ấy đã trở về chưa? Hoặc có gửi tin về chưa? Thường thì khi Thần Đô có yêu quái xuất hiện, Quốc Sư sẽ ra tay, lo liệu thay Hoàng đế mà."

Quang Tạng vì lỡ làm mất thần thú của mình là Sư Hỏa nên vô cùng hối hận, đau đớn. Vào đầu mùa hè, ông đã dâng đơn từ chức lên Võ Tắc Thiên, quyết định đến Đông Hải để tìm lại Sư Hỏa rồi.

Võ Tắc Thiên không chấp nhận đơn từ chức của Quang Tạng, nhưng cho ông nghỉ phép một năm.

Quang Tạng đã rời Thần Đô, lao mình về Đông Hải, giờ cũng không rõ ông đang ở nơi nào trên Đông Hải.

"Quốc Sư rời đi, từ đó không thấy tin tức gì. Chính vì Thần Đô không có Quốc Sư, không ai giải quyết được những chuyện yêu quái kỳ dị nên Hoàng đế mới triệu ta vào cung đó." Bạch Cơ buồn bã nói.

Nguyên Diệu cũng lo lắng, nói: "Quốc sư đã đi, Bồ Tát cũng đi rồi. Bạch Cơ, trong Thần Đô giờ chỉ còn lại mình ngươi thôi."

Mắt Bạch Cơ sáng lên, nói: "Ý Hiên Chi là chúng ta cũng thu dọn hành lý rồi trốn đi ngay trong đêm sao?"

Nguyên Diệu giật mình, nói: "Sao Bạch Cơ chỉ nghĩ đến việc bỏ trốn thế?! Ý ta là trong Thần Đô giờ chỉ còn Bạch Cơ thôi, Bạch Cơ nhất định phải tìm cách giải quyết chuyện này, để mọi người trở lại cuộc sống yên bình như trước."

Bạch Cơ thở dài, nói: "Đây là tai họa của thần linh thì sao ta có thể giải quyết cho được?"

Nguyên Diệu nhắc nhở: "Đa La Bồ Tát chẳng phải đã chỉ dẫn cho Bạch Cơ sao? Tiểu sinh dù không hiểu hết nhưng cũng nghe ra rằng cần phải tìm bảo vật Phật pháp mà Huyền Trang pháp sư để lại. Còn về điệu múa 'Diệu Âm' thì tiểu sinh thật sự không hiểu."

Bạch Cơ nhìn quả trứng Ca Lăng Tần Già màu vàng, vừa suy nghĩ vừa nói: "Điệu múa Diệu Âm, điệu múa tiễn biệt thần linh... Nếu thật sự muốn giải quyết chuyện này thì phải biết được vị thần nào đang giận dữ và vì sao. Bây giờ ta vẫn chưa rõ manh mối. Nhưng lời nói của Lục Độ Mẫu cũng đã gợi ý ít nhiều."

Đúng lúc đó, Ly Nô mang giỏ trúc về, miệng lầm bầm khó chịu.

"Cái gì mà mưa cá chứ? Toàn là cá thối tôm rữa! Nhìn thôi đã buồn nôn, ta tốn công chạy một chuyến lại bị dính toàn mùi tanh khó chịu."

Ly Nô bước vào trong phòng, thấy Bạch Cơ bèn đặt giỏ trúc xuống than thở: "Chủ nhân, ngày qua ngày toàn chuyện kỳ lạ, trời không rơi ếch thì cũng là cá thối tôm rữa. Người phàm còn không chịu nổi huống chi là yêu quái chúng ta, thật khó mà ở lại Thần Đô này. Ly Nô cảm thấy sắp có đại họa, chi bằng ba người chúng ta thu dọn ít đồ rồi lẻn đi nơi khác ẩn thân một thời gian đi."

Bạch Cơ nói: "Ly Nô, vừa rồi ta cũng nghĩ đến việc thu dọn đồ đạc rồi trốn đi trong đêm, nhưng Hiên Chi không đồng ý. Hiên Chi muốn ta ở lại giải trừ tai họa cho Thần Đô."

Ly Nô bực bội nói: "Mọt sách kia, ngươi đọc sách đến ngu rồi sao? Nhìn tình hình yêu quái kỳ lạ này chắc chắn là thần tiên xung đột, không phải việc mà yêu quái chúng ta nên xen vào."

Ánh mắt của Nguyên Diệu bị thu hút bởi vật gì đó trong giỏ trúc.

Trong giỏ trúc của Ly Nô là một cây đinh ba cáu bẩn. Đinh ba quấn đầy rong rêu và bùn đất, nhìn không rõ hình dáng ban đầu, còn bốc mùi hôi thối.

"Ly Nô lão đệ, trong giỏ của ngươi có thứ gì thế?" Nguyên Diệu tò mò hỏi.

Ly Nô đáp: "Đây là cây đinh ba ta nhặt được ở chỗ mưa cá. Cá tôm đều thối rữa, không thể mang về, nhưng ta thấy cây đinh ba này, nghĩ cũng không thể đi về tay không nên nhặt đại. Dù hơi bẩn nhưng cũng không tệ, trông giống đinh ba của Dạ Xoa, làm sạch rồi có thể dùng để khều củi khi nhóm lửa, còn có thể xiên cá nướng."

Nguyên Diệu chỉ thấy mùi thối, nói: "Ly Nô lão đệ cứ để thêm một chút nữa thôi thì cả phòng sẽ toàn mùi hôi mất. Nếu ngươi muốn giữ cây đinh ba này lại thì mau đi rửa cho sạch đi."

Bạch Cơ cũng đưa tay áo lên che mũi.

Ly Nô: "Được rồi, ta sẽ đi rửa ngay." Nói xong, hắn cầm giỏ trúc ra sau vườn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv