- Ta và con của Ma Đế Hoàng là An Đức Liệt đều bị Chủ Thần thứ mười bốn đặt dấu ấn. Hơn năm trong mươi năm qua, ta và An Đức Liệt vẫn không ngừng tranh đoạt địa vị chính thống người hầu của thần, cũng chính là tranh đoạt quyền thống trị Ma Giới sau này. Nếu như trước kia Đế Thích Thiên từng dùng thần thức dò xét tình hình Ma Giới, sau đó đưa ra phán đoán một trăm năm mươi năm dựa trên tình hình giết chóc của Ma Giới bình thường, vậy thì giết chóc thảm liệt trong năm mươi năm nay nhất định sẽ khiến cho tính toán của y xảy ra sai lệch.
- Có ý gì? Sao ta nghe không hiểu?
Thân thể ba người bất giác nghiêng về phía trước, lộ ra vẻ chú ý.
- Trong truyền thuyết của Thái Cổ, Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ thứ gì?
Tâm Ma không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Thời gian, giết…
Huỳnh Hoặc trả lời ngay.
Lần này ngay cả Phượng Phi cũng hiểu được. Sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi.
- Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ thời gian và giết chóc. Chỉ cần có giết chóc, hắn sẽ có thể không ngừng hấp thu thần lực từ trong đó. Giết chóc trong năm mươi năm qua quá kịch liệt, đống xương khô của Ma Giới nếu đặt ở Thái Cổ, có thể phủ lên cả Thái Cổ một lớp dày. Chỉ riêng yêu ma chết dưới tay bản tọa cũng không thể đếm hết được rồi.
Tâm Ma dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Mặc dù ta có thể hóa thân thành chủ nhân Sát Lục, hấp thu nguyên lực giết chóc trong phạm vi nhất định, nhưng vẫn không thể nào sánh được với Chủ Thần thứ mười bốn.
- Thời hạn một trăm năm mươi năm, e rằng phải rút ngắn lại rất nhiều.
Tâm Ma bỗng nhiên đứng lên:
- Việc đã đến nước này cũng không có cách nào. Các ngươi hãy cẩn thận hơn. Bản tọa đi trước. Khi nào có tin tức về Chủ Thần thứ mười bốn, nếu như không tổn hại đến lợi ích của bản tọa, ta sẽ thông báo cho các ngươi.
Dứt lời, Tâm Ma liền cuốn tay áo bào, muốn rời khỏi Thái Cổ.
- Chờ một chút!
Sau người đột nhiên vang lên tiếng gọi của một cô gái.
- Còn có chuyện gì?
Tâm Ma cũng không quay đầu lại, mái tóc dài quá vai lay động trên áo choàng dày nhẵn bóng.
- Ngươi, ngươi có thể dừng cuộc chiến với An Đức Liệt kia không? Như vậy chắc hẳn có thể kéo dài thời gian Chủ Thần thứ mười bốn khôi phục.
Vẻ mặt Phượng Phi lo lắng nói.
- Công chúa điện hạ, để hắn đi thôi! Bây giờ chuyện này không thể do một mình hắn quyết định được nữa.
Cổ Vu đột nhiên nói.
- Cổ Vu đại nhân…
Tâm Ma không nói gì, chỉ có áo bào tung bay. Áo choàng phất một cái, lập tức từ trên dốc núi nhảy xuống, sau mấy trượng lại hóa thành một chùm khói xanh biến mất trong hư không.
Trên đỉnh Trung Ương ma sơn, vạn luồng khói xanh xuất hiện trong hư không sau người thế thân của Tâm Ma, ngàn tơ vạn sợi tụ lại với nhau.
"Cộp!"
Tâm Ma bước ra một bước, tay trái vẫy một cái hút lấy thế thân đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi vào trong cơ thể. Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Tâm Ma hờ hững chớp mắt một cái, không hề nghĩ ngợi liền thuận thế đánh một chưởng vào trong hư không bên trái, lạnh lùng nói:
- An Đức Liệt, ngươi không ngại đến muộn một chút chứ?
"Bùng!"
Một bàn tay đen nhánh như không xương từ trong hư không vươn ra, va chạm với bàn tay của Tâm Ma. Không gian trong phạm vi trăm trượng ầm ầm vỡ vụn, vô số vết nứt không gian màu đen nhanh chóng mở rộng. Trong vô số mảnh vụn không gian, một bóng đen như rồng bay bắn nhanh về phía sau.
- Ha ha ha… đến muộn thì vẫn tốt hơn là không đến.
Sau khi An Đức Liệt bắn ra mấy trăm trượng chợt ngừng lại, cặp mắt đen nhánh nhìn Tâm Ma không ngừng xoay chuyển:
- Hà hà, thực ra ngươi cũng không cần tỏ ra bí ẩn như vậy. Đối với bản vương, những bí mật kia của ngươi vốn chẳng phải là bí mật gì.
Nói xong, An Đức Liệt cười lạnh một tiếng, bàn chân nhún một cái, một lần nữa bắn người ra sau. Lần này hắn cũng không dừng lại, sau khi nhún người vài cái bỗng biến mất trong hư không.
- Hà hà, thật ra ngươi và Thái Cổ Kiếm Thần kia vốn là một thể đúng không? Trong trận chiến với vương triều Ni Cổ Lạp Tư, các ngươi lại diễn một vở kịch hay.
Sau khi An Đức Liệt biến mất, tiếng cười lạnh đắc ý của hắn vẫn như một mũi tên nhọn bay đến bên tai Tâm Ma, rung động trong hư không.
- Bảo muốn chiến thì ngươi lại chạy trốn như một tên hèn nhát, còn chạy trốn thì ngươi lại cứ lảm nhảm như một tên hề. Muốn chạy thì cút nhanh, bản tọa không tiễn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ma thức to lớn của Tâm Ma quét qua vô số mặt phẳng không gian chung quanh, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của An Đức Liệt. Đôi môi mấp máy, giọng nói mang theo tiếng sấm cuồn cuộn phá vỡ hư không đuổi nhanh đến. Khi nói đến hai chữ "không tiễn", giọng nói đã như sấm sét nổ tung trong tai An Đức Liệt. Trong tầm nhìn, Tâm Ma trông thấy bóng dáng của An Đức Liệt đang qua lại như con thoi trong không gian đột nhiên lảo đảo một cái, hiển nhiên là bị lời nói làm chấn động.
Cười lạnh một tiếng, Tâm Ma cũng không để ý đến hắn nữa, liền đi thẳng về hướng lãnh địa của vương triều Trung Ương dưới chân núi.
"Tên khốn khiếp An Đức Liệt, lại bị hắn biết được bí mật này… Cũng trách ta sơ ý, khuôn mặt này vì thói quen nên mới không thay đổi." – Dù ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng Tâm Ma vẫn vô cùng chấn động. Bàn chân khẽ nhún một cái, liền đi xuống dọc theo thân núi nhấp nhô: "Có điều… tên này rốt cuộc là suy đoán hay là đã khẳng định? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì? Dù sao hắn cũng không có chứng cứ. Nhưng nếu như Chủ Thần thứ mười bốn hàng lâm, bản tọa cần phải suy tính một chút. Cái tội gian tế tại Ma Giới cũng không phải là chuyện chơi."
Khi Tâm Ma vừa xuất hiện thì Thái Huyền đã phát giác ra, liền dẫn theo một số bộ hạ nghênh đón dưới chân núi.
- Chủ công!
Thái Huyền cúi đầu thi lễ một cái.
Tâm Ma gật đầu, thuận tiện hỏi:
- Đã gọi đám A Long Tác trở về chưa?
Chiến lược lúc ban đầu của Tâm Ma là tập trung binh lực tiêu diệt từng phần. Sau này hắn lại phát hiện, cứ chiếm lĩnh một không gian, sau khi rời đi thì An Đức Liệt lại lập tức phái binh chiếm lại. Theo như suy tính, phá hủy một điểm thế lực của An Đức Liệt sẽ khiến thanh danh của hắn bị đả kích, cho nên Tâm Ma mới phái binh đi dẹp tan những thế lực này. Nhưng về sau Tâm Ma nhận ra, phương thức này thật sự rất phí công vô ích. An Đức Liệt vẫn luôn né tránh, đồng thời phái binh lực đánh lén phía sau. Chính sự thay đổi trên chiến lược này mới khiến cho Tâm Ma lâm vào cục diện khó xử hiện giờ, bị An Đức Liệt dắt đi vòng vòng. Đợi đến khi hắn ý thức được vấn đề thì chân đã lõm sâu vào bùn.
- Bẩm chủ công, đám A Long Tác đang trên đường trở về vương triều, có lẽ nhiều nhất nửa ngày sẽ đến nơi.
Thái Huyền nói.
- Bội Lý Tư đã đến chưa?
Tâm Ma hỏi.
- Bội Lý Tư đã chờ trong đại điện.
- Ừ, tốt lắm, ngươi có thể lui xuống rồi.
Đợi sau khi Thái Huyền rời đi, Tâm Ma liền đi gặp Bội Lý Tư đang chờ đợi trong Trung Ương đại điện.
- Bội Lý Tư tham kiến chủ công!
Bội Lý Tư mặc một bộ áo bào dài màu xám, vừa nhìn thấy Tâm Ma liền quỳ rạp xuống đất, trên gương mặt vốn tuấn tú đã nhiều thêm một chút tang thương.
- Đứng lên đi…
Tâm Ma đi lên bảo tọa phía trên đại điện, xoay người lại nhìn chăm chú vào Bội Lý Tư hai giây, sau đó cảm khái nói:
- Bội Lý Tư, bản tọa quả thật không nên tự mình quyết định.
- Chủ công, bây giờ vẫn còn chưa muộn.
Bội Lý Tư ngẩng đầu lên. Trong cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" kéo dài năm mươi năm, hắn đã bị Tâm Ma lạnh nhạt, sức ảnh hưởng kém hơn lúc trước rất nhiều. Tâm Ma càng ngày càng trở nên độc đoán. Trong lúc nản chí ngã lòng, hắn lại nghe thấy Tâm Ma đã hồi tâm chuyển ý, làm sao có thể không mừng rỡ.
- Ừ, trẫm đã triệu hồi đám người A Long Tác, A Tu La ma đế, còn có Áo Lan Cổ Đại Nhĩ. Vài hôm nữa trẫm sẽ mở lại đại quân, từ vương triều Trung Ương một đường tiến về hướng bắc, càn quét thế lực của An Đức Liệt, cho đến khi nào chiếm lĩnh Cửu U tế đàn của hắn tại Ma Giới.
- Chủ công, có một chuyện mong chủ công minh xét!
Bội Lý Tư đột nhiên nói.
- Cái gì?
- Sau khi chủ công rời đi, An Đức Liệt rất có thể lại chiếm lĩnh vương triều Trung Ương. Nếu chủ công tiến công tây bắc Ma Giới, hắn chắc sẽ tránh mà không chiến, hơn nữa còn dùng vương triều Trung Ương để hạ nhục chủ công. Nếu chủ công chiếm lấy tây bắc Ma Giới, theo như phong cách của hắn rất có thể sẽ làm như vậy.
Sắc mặt Tâm Ma nhất thời trở nên rất khó coi. Nếu quả thật như Bội Lý Tư nói, cuộc chiến tranh này lại phải lâm vào giằng co.
Trong đại điện có như một dòng nước ngầm bắt đầu chuyển động.
- Bội Lý Tư, ngươi có cách nào ứng phó không?
Tâm Ma hỏi.
Trông thấy ánh mắt chờ đợi của Tâm Ma, Bội Lý Tư không khỏi cúi đầu xuống. Hắn cũng không phải là trí giả vạn năng, cũng sẽ có tình huống không xử lý được. Nếu như An Đức Liệt thật sự làm như vậy, Bội Lý Tư chỉ có thể mắng một tiếng vô sỉ, cũng không thể làm gì được hắn.
Tâm Ma thu hồi ánh mắt. Biểu tình của Bội Lý Tư đã nói rõ vấn đề. Một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực hắn, gần như không thể kiềm chế được:
- Chẳng lẽ phải tiếp tục dây dưa với tên này như vậy?
Mí mắt chớp chớp, một vệt sáng lạnh chói mắt bắn ra từ dưới mí mắt Tâm Ma.
"Rầm!"
Tâm Ma dùng một chưởng đánh bể tay vịn của ghế rồng, đột nhiên đứng lên, toàn thân phát ra khí thế hùng hồn.
- Bản tọa không tin lại bị một tên An Đức Liệt dắt mũi như vậy!
Không khí trong điện bắt đầu dao động. Bội Lý Tư không dám thở mạnh, nhìn lên Tâm Ma đứng trước bảo tọa như ma thần, trong tai nghe được một giọng nói giận dữ:
- Bội Lý Tư, truyền lệnh của trẫm, lệnh cho đại quân đào vương triều Trung Ương lên ba thước, đem tất cả cung điện và núi đá theo đại quân tiến về phía bắc. Trẫm quyết không để lại cho An Đức Liệt một mảnh ngói tấc đất nào. Nếu như hắn dám phá hủy Cửu U tế đàn, bản tọa cũng xem như phục hắn, dứt khoát từ bỏ trận chiến này.
Giọng nói bá đạo đầy khí phách vang lên ầm ầm trong đầu Bội Lý Tư, giống như một trận biển gầm. Bội Lý Tư gần như không dám tin vào tai mình.
- Vâng thưa chủ công!
Bội Lý Tư mừng rỡ, cúi đầu lạy:
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Nói xong liền bước nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất bên ngoài điện. Có khi trí giả suy nghĩ ngàn lần cũng vẫn thiếu sót. Bội Lý Tư vốn không nghĩ đến chuyện đơn giản như vậy, đem theo cả vương triều Trung Ương hành quân. Như vậy có thể khiến cho An Đức Liệt mất đi cái cớ để chạy vòng, hắn chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là chính diện chiến tranh quy mô lớn với Tâm Ma, hoặc là dứt khoát xưng thần.
Sau khi Bội Lý Tư rời đi, chỉ còn lại một mình Tâm Ma đứng trong đại điện: "An Đức Liệt, bản tọa không tin ngươi cũng dám làm giống như bản tọa, phá hủy Cửu U tế đàn rất quan trọng với Chủ Thần thứ mười bốn. Chỉ cần ngươi dám làm vậy thì nhất định phải chết. Hừ, lần này xem ngươi còn trốn ra sao."
Trong đại điện yên tĩnh, một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên từ sau dãy cột.